Mười giờ sáng tại tập đoàn Mặc thị. Cuộc họp cổ đông đột xuất được diễn
ra với đầy đủ các cổ đông lớn nhỏ. Mọi người đều thắc mắc không hiểu có
chuyện gì xảy ra, sao lại họp cổ đông đột xuất như vậy. Mặc phu nhân
trong bộ vest công sở màu đen quý phái, tóc uống xoăn nhẹ làm tôn lên
gương mặt đẹp không tuổi của mình. Bà xảy bước thật nhanh vào bên trong
phòng họp. Nhìn thấy tất cả đã đến đông đủ, bà lên tiếng.
“Chào
tất cả các vị cổ đông, hôm nay đột xuất mời mọi người đến đây là có việc quan trọng muốn thông báo. Như mọi người đã biết chủ tịch của Mặc thị
bị tai nạn ba năm trước không thể điều hành công ty, nên tôi đã thay thế xử lý mọi việc ba năm qua. Thời gian qua cũng rất cảm ơn tất cả các vị
cổ đông có mặt tại đây đã luôn tin tưởng và giúp đỡ cho tôi để chèo
chống con thuyền Mặc thị đi đến thành công. Hôm nay tôi xin thông báo
đến với tất cả quý vị, tôi Lữ Mộng Nhi chính thức rút về ở ẩn. Vị trí
chủ tịch tập đoàn Mặc thị sẽ do chủ tịch trước đây Mặc Kính Đình tiếp
quản. Xin mọi người một tràn pháo tay để chào mừng chủ tịch của chúng ta trở lại.”
Sau câu nói của Mặc phu nhân, cánh cửa lớn phòng họp
mở ra. Mặc Kính Đình ngồi trên xe lăn được Diệp Lan Vy đẩy vào trước sự
ngạc nhiên của tất cả mọi người. Tuy ngồi trên xe lăn nhưng phong thái
của Mặc Kính Đình không khác gì trước đây, ngược lại phong thái của hắn
càng khiến cho những người có mặt trong phòng cảm thấy ngột ngạt. Mặc
Kính Đình đến vị trí cạnh mẹ mình, đưa ánh mắt lạnh quét qua từng gương
mặt một rồi cất giọng âm lãnh.
“Chào mọi người, lâu rồi không
gặp. Thời gian qua cảm ơn mọi người đã luôn bên cạnh và giúp đỡ cho mẹ
tôi điều hành Mặc thị. Cũng cảm ơn mọi người khi Mặc thị trong thời gian khó khăn nhất vẫn tiếp tục gắn bó mà không từ bỏ. Tôi tin rằng với sự
đồng lòng này của chúng ta, Mặc thị sẽ ngày càng phát triển và thành
công. Cảm ơn mọi người.”
Sau lời phát biểu của Mặc Kính Đình, cả
phòng liền vỗ tay tán thưởng. Tuy ai nấy cũng điều dùng ánh mắt hiếu kỳ
nhìn hắn, nhưng không một ai dám lên tiếng bàn tán về chuyện của hắn ba
năm qua. Cứ ngỡ vị chúa tể này đã thật sự gục ngã không thể vực dậy,
không ngờ có một ngày con hổ bị thương kia cũng đã bình phục và trở lại
vị trí của mình.
Sự trở lại của Mặc Kính Đình là niềm vui của các vị cổ đông trong công ty. Nhưng cũng là nỗi khó chịu trong lòng Lạc
Hướng Quang. Bởi lẽ kế hoạch thâu tóm tập đoàn Mặc thị của ông ta đã
thành công một nửa rồi. Chỉ còn thiếu vài bước nhỏ nữa thôi thì không ai có thể gây trở ngại cho ông ta được nữa. Nay Mặc Kính Đình trở lại, e
là kế hoạch của ông sẽ không dễ dàng rồi.
Cuộc họp kết thúc, mọi người bước đến bắt tay Mặc Kính Đình chúc mừng sự hồi phục của anh rồi nhanh chóng rời đi. Chỉ có một mình Lạc Hướng Quang
còn nán lại. Ông ta dùng vẻ mặt thân thiện đến trước mặt Mặc Kính Đình,
nở nụ cười vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói.
“Kính Đình, cháu trở lại thật sự quá tốt rồi. Sức khỏe của cháu không còn vấn đề gì chứ?”
“Cảm ơn Lạc tổng quan tâm. Sức khỏe của tôi rất tốt không có gì đáng ngại.”
Nghe hai từ Lạc tổng rớt ra từ miệng Mặc Kính Đình làm nụ cười trên môi ông
có chút gượng gạo. Chẳng phải trước đây nó vẫn gọi mình là chú Lạc sao?
Chẳng lẽ nó vẫn còn để tâm chuyện Lạc Dao hủy hôn!
“Kính Đình, sao lại dùng thái độ xa lạ đó với chú như vậy chứ! Chẳng lẽ con còn để bụng chuyện…”
“Chúng ta thân thiết như vậy sao? Còn nữa, đây là công ty. Mong Lạc tổng đừng
đề cập đến chuyện riêng tư. Nếu không còn chuyện gì nữa thì mời Lạc tổng nhường đường.”
Lạc Hướng Quang sượng trân bước sang một bên
nhường đường cho Mặc Kính Đình. Khi người vừa rời khỏi, ông ta tức giận
xiếc chặt nắm đấm đập thật mạnh lên bàn mắng một tiếng.
“Chết
tiệt. Phế vật đáng chết mày cứ phách lối đi, đợi đến ngày tao đá máy
khỏi chiếc ghế chủ tịch tập đoàn xem mày còn phách lối được không.”
Mặc Kính Đình trở lại văn phòng chủ tịch. Sau khi bàn giao toàn bộ công
việc lại cho Mặc Kính Đình, Mặc phu nhân nhìn Kính Đình chậm rãi hỏi.
“Kính Đình, con có ác cảm với chú Lạc là vì Lạc Dao sao?”
“Mẹ, con là người chấp chuyện vặt như vậy sao?”
“Vậy vì sao vừa rồi con…”
“Có những chuyện con chưa thể nói với mẹ, từ từ rồi mẹ sẽ biết thôi.”
“Tùy con, công việc cũng đã bàn giao xong rồi, mẹ về đây.”
“Vâng, mẹ về cẩn thận.”
Mặc phu nhân tâm trạng cực kỳ tốt, khi đi ngang qua Diệp Lan Vy bà nở nụ
cười thật tươi chào cô rồi rời khỏi phòng. Căn phòng lớn lại trở nên yên ắng. Lan Vy đưa mắt nhìn quanh căn phòng, văn phòng này cũng quá lớn
rồi. Không gian thoáng đãng, chiếc sofa lớn đặt cạnh bên cửa kính. Phải
nói là xung quanh đều là cửa kính nên ánh sáng trong phòng rất tốt. Bên
cạnh cửa kính còn đặt mấy chậu kiểng làm không khí trong lành hơn. Mặc
Kính Đình ngồi trước bàn làm việc đưa mắt nhìn về phía Lan Vy, thấy cô
vẫn đứng tần ngần giữa phòng hắn khẽ nói.
“Ngồi đi, đừng đứng mãi thế!”
“Ồ…”
Cô nhìn quanh rồi bước đến sofa ngồi xuống. Chiếc bàn làm việc của Kính
Đình đặt đối diện với sofa, thế nên cô ngồi ở vị trí này thứ nhìn thấy
đầu tiên sẽ là hắn. Nhìn dáng vẻ tập trung của Mặc Kính Đình khi làm
việc khiến cho Diệp Lan Vy có chút ngẩn ngơ. Từ khi đến làm việc cho
Kính Đình, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh. Phải nói một
câu là dáng vẻ này của anh vô cùng thu hút, vô cùng soái. Cô thầm nói
trong lòng.“Chỉ làm việc thôi có cần đẹp trai như vậy không? Anh đúng là yêu nghiệt thật đấy!” Diệp Lan Vy cứ thế nhìn anh không rời mắt. Chợt
Mặc Kính Đình khẽ gọi.
“Diệp Lan Vy!”
“Hả?”
“Em cứ nhìn tôi như vậy tôi không tập trung được.”
“Tôi… đâu có nhìn anh. Căn phòng này đẹp thật đấy!”