Diệp Lan Vy trở về phòng ngã người lên chiếc giường lớn. Cảm giác vô
cùng mệt mỏi sau một đêm mất ngủ, không gian yên ắng làm cô vừa nằm
xuống mắt đã nặng trĩu không thể mở nổi. Đang dần đi vào giấc ngủ tiếng
chuông điện thoại làm Lan Vy chợt bàng hoàng tỉnh giấc. Không cần xem
người gọi là ai, cô bật máy kề sát vào tai rồi tiếp tục khép mắt lên
tiếng.
“Alo.”
“Vy Vy, em có rảnh không?”
“Anh Trạch Nam, có chuyện gì vậy ạ?”
“À cũng không có gì, định mời em bữa cơm thôi. Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
“Hôm nay em hơi mệt ạ.”
“Em không khỏe sao?” Dư Trạch Nam lo lắng hỏi.
“Không, em chỉ hơi thiếu ngủ chút thôi ạ.”
“Vậy anh không phiền em nghĩ ngơi nữa. Anh cúp máy đây!”
Không nhận được câu trả lời từ đầu dây bên kia, Dư Trạch Nam lặng lẽ cúp máy. Nhưng Trạch Nam nào biết Diệp Lan Vy đã ngủ sau khi trả lời hắn là cô
thiếu ngủ, người hiện tại đang cầm điện thoại trên tay lại là Mặc Kính
Đình. Lúc nãy sau khi đuổi được Tống Từ Liêm ra về, hắn nằm trên giường
với biết bao nhiêu là suy nghĩ, nhưng sâu chuỗi lại thì hầu như những
vấn đề hắn nghĩ tới đều là Lan Vy. Không thể nằm yên trong phòng, hắn
lặng lẽ rời khỏi giường đến phòng tìm Lan Vy, vừa đúng lúc thấy cô đang
nghe điện thoại ai đó nhưng lại ngủ quên từ lúc nào. Cầm điện thoại lên
hắn nghe được giọng nói của Dư Trạch Nam thì đen mặt, còn chưa kịp lên
tiếng thì bên kia đầu dây đã tắt máy. Trong lòng hắn dâng lên một cảm
giác vô cùng khó chịu, hai người họ đã nói những gì khi hắn chưa bước
vào vậy chứ!
Đưa mắt nhìn cô gái đang ngon giấc trên giường, sắc
mặt hắn lại lộ rõ vẻ phức tạp. Cô gái này có gì đặc biệt, sao hắn lúc
nào cũng có cảm giác bất an khi cô ấy vừa rời khỏi hắn vậy? Chỉ cần vài
phút không nhìn thấy cô là hắn đã cảm thấy khó chịu rồi, cô đã âm thầm
đi vào tim hắn từ khi nào mà chính bản thân hắn không hề hay biết vậy
chứ!
Hắn lặng lẽ dùng máy của cô kết bạn với hắn, còn lưu luôn cả số điện thoại của hắn vào máy cô. Qua một lúc suy nghĩ đắn đo, hắn đã
lưu tên mình vào máy cô là “ông chủ.” Chẳng những thế còn đưa điện thoại lên chụp ảnh hắn ngồi cạnh cô bên giường khi cô đang say ngủ mà đăng
lên mạng xã hội. Khá hài lòng với những gì mình đã làm hắn đặt điện
thoại xuống rồi lại tiếp tục lặng lẽ nhìn cô. Nhìn dáng vẻ cô khi ngủ
hắn nhẹ lắc đầu.
“Chẳng có chút giữ hình tượng nào cả.”
Bước đến bế cô đặt ngay ngắn trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, lặng lẽ ngồi xuống giường nhìn cô rồi lại khẽ cười.
“Từ khi nào em đã đột nhập tim tôi mà không xin phép vậy? Em cứ đáng yêu thế này tôi làm sao nỡ đuổi em ra đây!”
Bàn tay hắn vô thức đưa lên chạm vào mặt cô, vuốt ve đôi má ửng hồng tự
nhiên của cô. Bỗng hắn lại chú ý đến đôi môi mỏng đỏ của cô, nhớ đến nụ
hôn vô tình lần trước bất giác hắn lại nuốt nước bọt. Không thể kiềm chế được sự quyến rũ từ đôi môi của cô, hắn từ từ cúi xuống tiến đến đôi
môi đang mời gọi hắn. Còn chưa chạm đến thì đã nghe tiếng gõ cửa vang
lên, Mặc Kính Đình hoàng hồn vội bước xuống xe lăn, điều chỉnh lại tâm
trạng bước đến mở cửa. Lưu quản gia đang đứng trước cửa phòng hắn, nghe
tiếng mở cửa từ phòng của Lan Vy ông giật mình quay đầu nhìn lại. Còn
chưa kịp lên tiếng thì Mặc Kính Đình đã hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Thiếu gia, sao cậu lại ở phòng của cô Diệp vậy?”
“Tôi có nghĩa vụ thông báo với ông sao?”
“À… Tôi không có ý đó. Bữa tối xong rồi nên tôi lên gọi thiếu gia và cô Diệp xuống ăn tối ạ.”
Mặc Kính Đình đưa mắt nhìn về phía Lan Vy đang say ngủ, rồi lại quay sang nhìn Lưu quản gia nói.
“Cô ấy mệt, để cô ấy ngủ một thêm chút. Nói thím Hạ chừa phần riêng cho cô ấy đi.”
“Vâng thưa thiếu gia.”
Mặc Kính Đình liếc mắt nhìn Diệp Lan Vy rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Đôi mi
cô khẽ nâng lên, cô cảm giác được vừa nghe thấy giọng nói của tên thiếu
gia ác ma kia đâu đây. Nhưng đôi mắt cô buồn ngủ đến nặng trĩu không sao mở nổi, thế là lại khép lại ngủ tiếp.
…****************…
Mặc Kính Đình đang dùng bữa tối thì Vũ Ninh cũng vừa đến. Thấy Kính Đình
đang dùng bữa hắn cũng không dám lên tiếng chỉ lẳng lặng đứng chờ. Mặc
Kính Đình không nhanh không chậm lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Thiếu gia, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với thiếu gia.”
Mặc Kính Đình dừng ăn, uống cốc nước rồi quay sang nhìn Vũ Ninh nói.
“Cậu theo tôi.”
Trở về phòng riêng, Mặc Kính Đình ngồi cạnh bên cửa sổ, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Vũ Ninh nói.
“Có chuyện gì?”
“Thiếu gia, Lạc Hướng Quang bắt đầu có động tĩnh rồi. Hôm nay ông ta đã đến
gặp các cổ đông nhỏ của Mặc thị với ý đồ mua lại cổ phần của họ với giá
cao. Chẳng những thế ông ta còn lôi kéo các cổ đông khác để đứng về phía mình, ý đồ muốn nắm giữ Mặc thị của ông ta đang dần lộ rõ hơn rồi.”
“Mẹ tôi thế nào? Có biết chuyện này không?”
“Phu nhân vẫn chưa biết. Phu nhân khá tin tưởng Lạc Hướng Quang, bởi giao
tình trước đây với cố chủ tịch nên phu nhân chưa từng nghi ngờ ông ta.”
Mặc Kính Đình trầm ngâm rơi vào im lặng. Mẹ thì nghĩ giao tình giữa hai
nhà. Nhưng mẹ đâu nào hay ông ta đã âm thầm có ý đồ với Mặc thị từ hai
năm qua chứ! Từ sau khi hắn gặp tai nạn, con gái ông ta thì hủy hôn ước
với hắn, ông ta thì muốn chiếm lấy Mặc thị mà ba hắn đã gầy dựng nên.
Đây còn gọi là giao tình sao? Đối với ông ta thì làm gì có giao tình mà
nghĩ chứ!
“Ông ta hiện đã có bao nhiêu cổ phần?”
“Hiện tại ông ta đang có hai mươi phần trăm cổ phần. Nếu thành công thuyết phục
các công đông nhỏ khác, cổ phần của ông ta sẽ ngang bằng với thiếu gia.”
“Cậu dùng tên và tài khoản nước ngoài của tôi, thu mua cổ phần của những cổ
đông mà Lạc Hướng Quang tìm đến. Nhớ tới trước ông ta một bước và phải
bảo mật thông tin.”
“Vâng thiếu gia.”
Thấy Vũ Ninh vẫn đứng đó lưỡng lự, Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày hỏi.