Phía Sau Em Là Đại Dương
Ngồi ở nhà ăn bánh uống trà chơi với mẹ, rồi xem tivi nghe mẹ kể về mấy
cô gái con của dì hàng xóm đã sớm kết hôn sinh con ổn định gia đình. Cố
Vấn Như nghe riết mà thấy sợ hãi, cho tới tận hơn bốn giờ chiều.
Cố Vấn Như xin phép mẹ về, sẵn tiện đường cô định sẽ đi mua thức ăn nấu
cho buổi tối. Đi đến giao lộ phía trước cách nhà hơn năm trăm mét, cô
đợi mãi mà vẫn không nhìn thấy chiếc taxi nào chạy ngang qua. Cố Vấn Như chán nản mở túi sách lấy ra cái IPhone 15 Pro Max, cô đang định quay
lại khoảnh khắc đi bộ làm trò con bò rồi đăng vilog.
Cô nhìn đám
cỏ dại bên đường rồi không quên cảm thán: "Đi một ngày đàng tốn một đống dung lượng ip, bonus thêm năm trăm tấm hình làm người nổi tiếng thật là mệt."
Lúc này cô vô tình lại nhìn thấy phía bên kia đường là cửa hàng tạp hóa, lúc còn bé bố cô hay đến đên mua dụng cụ giấy vẽ. Mua
nhiều đến mức thân với ông bà chủ tiệm, còn có ý định gả cô qua đó khi
cô mới mười tuổi.
Do lúc nào đi mua ông cũng dắt cô theo, nhìn cô ngoan ngoãn xinh đẹp lễ phép người lớn nào mà không thuận miệng trêu
một câu, tuy bây giờ toàn vẽ bằng iPad nhưng ông ấy vẫn đến đây như một
thói quen.
Cô rất hoài niệm, không chịu đựng nổi nữa cô muốn đi bộ qua bên kia đường, cô không dám vào tiệm chỉ biết đứng phía trước nhìn thôi.
Sợ khi vào rồi bản thân lại hối hận đã không theo đuổi ước mơ tới cùng, cô
thất thần hơn mười phút thì cái điện thoại trên tay rung lên. Là người
bạn trai Dạ Thiên Hoài gọi đến, giọng anh ta phía bên kia có chút không
kiên nhẫn mà nói rất vội: "Tối nay anh có việc ở công ty, không về được
em không cần đợi đâu."
Câu nói này làm Cố Vấn Như khó chịu, Công
việc quan trọng với anh ta đến mức này sao. Đôi lúc cô nghĩ tới sự hy
sinh của mình không hy vọng anh nhớ tới, chỉ hy vọng anh không nói
chuyện một cách hời hợt như vậy thôi. Cô lúc này dứt khoát bước vào
trong cửa hàng mua hơn mười tờ giấy A3, rồi bước ra khỏi cửa.
Vừa hay có một chiếc taxi chạy tới, Cố vấn Như phi như bay ra vẫy gọi xe,
may mắn thay chiếc taxi đã dừng lại. Bác tài nhìn cô qua gương chiếu hậu hỏi hỏi xem Cố Vấn Như muốn đi đâu. Cô suy nghĩ vẫn thấy khó chịu trong lòng, cô bảo bác ấy hãy tới trung tâm mua sắm. Ngay lúc này cô chỉ muốn tiêu tiền, những lúc tâm trạng không tốt mua sắm là cách giải tỏa nhẹ
nhàng nhất, đằng nào thì cũng là tiền cô kiếm ra, không cần suy nghĩ tới cái người bạn trai nửa đêm còn chạy ra ngoài kia.
Cố vấn Như
xuống xe cô mở điện thoại tiếp tục quay hành trình của mình, cô vừa quay vừa kể rất nhiều chuyện nhảm nhí mà cô nghe được, cô nhìn thấy được.
Dạo hết một vòng khu vực mua sắm chân cũng đã mỏi nhừ, Cố Vấn Như cảm
thấy đế giày của mình đã mòn đi rồi, vẫn là nên lượn qua một vòng khu
vực bán giày một lần.
Lần này cô chọn được một đôi Vans họa tiết
hoa bồ công anh rất đáng yêu. Cố Vấn Như cảm thấy tâm trạng lúc này đã
tốt trở lại, cô quyết định mang luôn đôi giày mới cho nó nóng.
Cố Vấn Như rời khỏi trung tâm mua sắm và cũng kết thúc hành trình vlog hôm nay. Cô lại bắt một chiếc taxi lần này cô muốn đi mua đồ giảm giá ở
siêu thị. Khi tới siêu thị cô mở cửa bước xuống xe đang mở ví lấy tiền
định đưa cho bác tài thì thấy cô nhìn thấy một bảng số xe quen thuộc
trên chiếc Santafe màu đen chạy ngang.
Cố vấn Như sao có thể quên được dẫy số 53719 này, vì gần hai năm trước cô cùng Dạ Thiên Hoài đích
thân đi mua rồi lái từ cửa hàng về nhà, cả hai còn hạnh phúc nấu một bữa to để ăn mừng. Nhưng ngay bây giờ Cố Vấn Như có chút hiếu kỳ, đáng lẽ
giờ này Dạ Thiên Hoài phải ở công ty cắm mặt vào máy tính mới đúng chứ.
Cô thắc mắc anh ta là đi xã giao với đối tác sao? Nhưng mà với trực giác
của người phụ nữ Cố Vấn Như lại quay ngược vào ghế của chiếc taxi đóng
cửa lại kêu tài xế lái theo chiếc xe có biển số 53719 đang chạy kia.
Cái xe Santafe màu đen của Dạ Thiên Hoài chạy vào một khu chung cư, cái xe
taxi của Cố Vấn Như thì dừng lại phía bên ngoài. Ngay lúc ngày cô lại
càng thấy lo ngại bất an trong lòng, cho tới khi nhìn thấy Dạ Thiên Hoài bước xuống từ xe, hai tay tay xách túi to túi nhỏ, nhìn thấy thế Cố Vấn Như ngây thơ rồi cười haha nghĩ rằng chắc anh tới đây thăm đồng nghiệp
bị ốm hay đại loại như thế.
Cố vấn Như thấy anh bước vào cửa
chung cư, cô đang phân vân xem có nên đi theo anh không, vì cơ bản lúc
nào cô cũng rất tin vào nhân phẩm của bạn trai mình. Mà nghĩ đi nghĩ lại lỡ đến đây rồi đành làm người xấu trộm nhìn anh một xíu chắc không sao. Cố Vấn Như bước đến gần cửa thì thấy một bà cô kéo cậu con trai từ
thang máy đi ra, hai mẹ con này cãi nhau rất to.
"Con muốn có mô hình Kamen Rider, con muốn muôn hình Kamen Rider.." thằng bé khóc nháo cả lên.
Bà cô thì vừa kéo thằng bé vừa mắng: "Không phải mới mua đấu sĩ gì đó cho con sao, còn mua gì nữa."
Hai người đó nháo rất to gây sự chú ý cho Dạ Thiên Hoài, anh đứng lại nhìn
nhìn một lúc rồi không quan tâm nữa mà bước vào thang máy ấn số tầng
muốn lên. Cố Vấn Như nhìn số 6 hiện trên thang máy, bản thân mình thì
ngựa ngựa chạy thang cầu thang bộ để làm chuyện xấu theo dõi người bạn
trai.
Cô đã chạy lên tới tầng 6 rồi chóng tay vào tường thở không ra hơi vì quá mệt, nghĩ rồi hối hận tại sao mình lại làm trò con bò
này. Ngay lúc đó cửa thang máy mở ra, Dạ Thiên Hoài bước về hướng một
căn hộ, anh bỏ túi to túi nhỏ trên tay xuống Cố Vấn Như nghĩ rằng anh
sắp gõ cửa. Nhưng không như cô đã nghĩ Dạ Thiên Hoài thuần thục lấy chìa khóa trong ví ra, nhanh tay mở cánh cửa xách đồ dưới dưới cất bước vào
nhà còn kèm theo câu nói rất êm tai: "Anh về nhà rồi đây."
Cố Vấn Như bàng hoàng, ngỡ ngàng rồi lại hoang mang, thứ cô tận mắt thấy
tận tai nghe rồi những câu hỏi vang bên tai. Tại sao anh lại có chìa
khóa? Người bạn đó đưa chìa khóa cho anh sao? Rồi tại sao anh vừa bước
chân vào nhà liền bảo bản thân về nhà rồi?
Cố Vấn Như lê từng
bước chân nặng nề xuống thang bộ, trong suy nghĩ của cô bây giờ toàn là
cảnh tượng vừa rồi cứ quay mòng mòng trong đầu.
Ngay tại giây
phút này có một giọng nói cứ vang bên tai mãi không ngừng: "Có những thứ không ngờ tới nhưng nó vô tình lại là sự thật."
Cố Vấn Như tâm
rối như tơ cô đá vào gốc cây phía trước chung cư rồi lẩm nhẩm một câu:
"Có thể hay không người phù hợp sẽ không khiến bản thân mình suy nghĩ
mông lung tới mức phát điên như thế này!"
Cô không biết mình đã
về nhà bằng cách nào nữa, quần áo vẫn như cũ chưa có dấu hiện thay đổi.
Bản thân cô thì đang ngồi trên ghế xoay gaming nhìn vào khoảng không vô
định nào đó trong nhà. Rồi cô nhớ tới đôi giày New Balance lúc trưa cô
mang đến nhà mẹ, bản thân cô đã thay ra ở khu thương mại giờ lại không
nhớ đã để quên ở đâu. Đến bữa ăn tối cô còn không nhớ, cho tới hơn 1h
đêm cô mới có cảm giác bụng mình đói, chợt tỉnh lại giữa những mong
lung.