“Khoảnh khắc nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt em đã cảm thấy trái tim
này sẽ trao trọn cho một mình anh mà thôi. Nhưng khi anh quay lưng nói
không liên quan trái tim của em như vụn vỡ ra thành từng mảnh, không
trách anh, chỉ trách em chọn sai, chỉ trách trái tim này đặt nhầm
người?”
Tần Thư Hàn ngước lên nhìn ông ta cười một nụ cười như có như không.
“Phương Lão Gia nói như vậy mà không sợ người phụ nữ bên cạnh ông sẽ
buồn hay sao? Phụ nữ ấy mà nên được yêu thương, không nên để họ vì mà
mình sợ thứ này thứ kia mới đúng”. “Hay, hay lắm. Tam Gia cậu nói cái gì cũng hay hết ấy! Nhưng đáng tiếc cậu chưa bao giờ làm được đúng không?
Bởi vì cậu không bao giờ gần gũi với phụ nữ thì làm sao có thể hiểu được họ”.
Sau khi nói xong câu đó với Tần Thư Hàn ông ta quay sang nói với Tiểu
Khiêu đang dẫn Thâm Tình đi. “Cậu làm thế nào cũng được, đừng để cô ta
phát ra một tiếng động gì đó hết”. “Dạ, Lão Gia yên tâm”. Tiểu Khiếu nói xong liền dẫn Thâm Tình về trước, cô bước đi rất khó khăn, thật
đau đớn. “Đấy cậu nhìn xem, có những người xấu như Tiểu Khiên vẫn hơn là một người khuôn mặt đẹp trai nhưng trong lòng đầy sự độc ác. Tôi định
bắn chết cô ta và đẩy cô ta xuống vùng biển này, nghe nói nơi này có rất nhiều cá ăn thịt nên dù cảnh sát có muốn tìm cũng sẽ không tìm thấy cô
ta đầu. Cậu thấy ý tưởng này của tôi thế nào? Mà cô ta cũng thật là, thế gian này nhiều đàn ông như vậy, cô ta cứ nhất quyết muốn quyến rũ người đàn ông mà con gái của tôi yêu làm gì cơ chứ”
Phương Giang nhìn thấy được sự khác thường trên gương mặt của Tần Thư
Hàn, ông ta cười thầm trong lòng. “Con gái tôi mới tốt nghiệp thôi, yêu
thầm chàng trai kia mười năm thì phải, nhưng giữa đường lại xuất hiện cô ta nên tình cảm của hai đứa nó trở nên không tốt”.
Ông ta dừng lại một chút, sau đó nói: “Nếu cậu muốn có được cô ta thì cứ lấy đi, nhưng tôi muốn đổi lấy một thứ ở trong tay của cậu. Nếu đồng ý
tôi sẽ để cậu dẫn cô ta đi, từ giờ tôi sẽ không kéo, không để cô ta gặp
nguy hiểm. Mỗi khi nhìn thấy cô ta chắc chắn tôi sẽ đi đường vòng”.
Thâm Tình vội dừng chân lại khi nghe thấy giọng nói của Phương Giang
vang lên. Cái gì mà cô giữa chừng nhảy ra xen vào giữa hai người họ chứ? Cô với Khương Gia Tuấn mới là một đối thật sự, nhưng cô không quan tâm
đến anh ta mà thôi. Nhưng cô muốn nghe thử Tần Thư Hàn sẽ nói gì với
Phương Giang. Tần Thư Hàn giơ cao ly rượu vang trong tay mình, hắn nhìn
gương mặt của Phương Giang qua ly rượu màu đỏ máu trong đầu chợt nảy ra
một ý tưởng điên khùng. Nhưng cũng chính ánh mắt sợ hãi của Thâm Tình
vừa rồi khiến hắn tỉnh táo hơn. Phương Giang muốn thứ gì hắn đương nhiên biết chứ, nhưng hắn sẽ không vì một phút hồ đồ mà đánh mất tất cả được. “Phương Lão Gia đây có được gọi là đang uy hiếp tôi không vậy? Có lẽ
ông không biết rồi, trước giờ những người từng uy hiếp tôi mà có thể
sống trên đời này còn rất ít. Thật sự chỉ được đếm trên đầu ngón tay mà
thôi. Còn cô ta sao, tôi và cô ta vốn chẳng quen biết nhau, mà thực sự
có quen biết thì sao chứ, cũng chỉ là phụ nữ, cần thì kéo về, không cần
có thể vứt”
Thâm Tình bỗng nhiên cau mày lại thật chặt, bàn tay đặt trên bụng bỗng buông xuống dưới, sau đó nắm chặt thành quyền.
Phương Giang cau mày lại nhìn Tần Thư Hàn, ông ta thực sự không nghĩ tới Tần Thư Hàn sẽ nói ra những lời như vậy.
“Đương nhiên tôi biết chứ. Tôi đây chỉ là cho cậu sự lựa chọn chứ không
hề ép buộc cậu, lại chẳng phải uy hiếp cận cái gì. Tôi không muốn sau
này cậu sẽ hối hận vì tình yêu của mình. Một cô gái như vậy mà chết thì
thật đáng tiếc mà”
Đợi một lúc lâu, Tần Thư Hàn không hề trả lời, ông ta nhìn về phía Tiểu
Khiêu nói: “Làm luôn đi” Sau khi Phương Giang nói xong, Tiểu Khiêu không thương tiếc gì mà nổ súng. “Đoàng” tiếng súng vang lên khiến cho những
người bên cạnh mỗi người một suy nghĩ. Với Thâm Tình cô đang đau đớn vô
cùng, với Tần Thư Hàn trong lòng
hắn như bị ai đó hung hăng đâm trúng. Còn với Phương Giang và Tiểu Khiêu thì lại vui sướng khi nhìn thấy người khác đau khổ. “Ưm..” Thâm Tình ôm ngực trái của mình, viên đạn nằm ngay bên ngực. Chẳng mấy chốc chiếc áo trắng của cô đã nhuốm đầy máu. Thâm Tình sợ hãi ngồi bệt xuống đất, hai tay cô nắm chặt lại, mắt cũng nhắm lại, cô không dám nhìn, cô không
muốn nhìn thấy mình lúc này.
Trong đầu của Thâm Tình bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của mẹ cô khi nằm ở dưới đất, máu trên người của bà rất nhiều, chúng nhuốm đầy chiếc váy
trắng mà cô mua tặng sinh nhật cho bà. Bà chết rất đáng thương, cũng
giống cô lúc này vậy, cô thấy đau quá, có phải khi đó mẹ cũng đau như
thế này hay không? Tần Thư Hàn môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng
vô cùng khó coi, đôi mắt nhỏ hẹp của hắn híp lại, đôi lông mày nhăn đến
mức khó coi. Hắn không quay người lại nhìn Thâm Tình, nhưng cũng có thể
đoán được cô đang đau như thế nào.
Một lúc sau đó hắn nhếch nhẹ môi mỏng, hắn cười một nụ cười như có như
không. “Nhưng đáng tiếc tôi và cô ta ngay cả gặp mặt cũng chưa từng, lấy đâu ra sự quen biết và quan tâm cơ chứ. Tôi sống trên đời này không
nhiều nhưng cũng không ít, nếu Phương Lão Gia muốn giết chết cô ta vậy
để tôi ra tay thay ông, ông thấy thế nào? Người của ông không cần chạm
tay vào, mà nếu lỡ xảy ra chuyện chết người thì cũng là do tôi làm. Tôi
rất giỏi bắn súng, tôi có thể để cho người ta chết trong một hai giây,
mà họ chưa kịp nói lời từ biệt”
Phương Giang cả kinh nhìn Tần Thư Hàn, hắn nói đến như vậy chính là muốn tuyên bố với ông rằng Thâm Tình không phải là người của hắn, muốn chém, muốn giết hắn không liên quan. Mà còn nguyện vì ông ta mà ra tay giết
người. Thật đúng là Tần Thư Hàn như những gì người ta đồn và thực tế
hoàn toàn không sai một chút nào.
“Được, nếu như cậu đã muốn thì để cậu làm đi, Tam Gia, tôi nói trước
nhé! Đừng để bản thân phải hối hận, cẩn thận, tôi vẫn đang nhìn cậu đấy” “Đương nhiên! Tôi sẽ không khiến ông thất vọng rồi, mà tôi còn khiến
ông bất ngờ đến không biết thứ gì nữa kìa.” Tần Thư Hàn nói xong liền
cười một nụ cười châm chọc.
Hắn đi về phía của Thâm Tình và Tiểu Khiêu đang đứng, nhìn xuống gương
mặt của Thâm Tình. Trên trán cùng mặt cô đều chảy mồ hôi, chiếc áo bác
sĩ đều máu là máu. Hình ảnh này đối lập với hình ảnh của cô mà trước kia hắn biết, cô của lúc trước luôn nói mấy lời khó nghe với hắn, cô nói
nếu cô chết cô cũng không chết một mình, nhất quyết kéo hắn theo bằng
được. Cô nói cô không muốn hắn liên luy đến cô, cô không muốn ai tới và
khiến cô khổ sở. Nhưng nhìn xem, hắn đã gây ra chuyện gì cho cô vậy chứ?
Hắn khiến một cô gái luôn tươi cười vui vẻ trở thành một cô gái với
nhiều thương tích trên người. Hắn khiến cho nụ cười của cô trở thành nỗi đau, hắn thật đáng chết mà.
Tiểu Khiêu không đưa cho Tần Thư Hàn cây súng trong tay, hắn ta lạnh
lùng nhìn Tần Thư Hàn bằng ánh mắt lạnh lùng. Lúc này giọng nói của
Phương Giang vang lên.