Cô đoán đúng, những người này không phải là người tốt lành gì. “Ô, xin
lỗi bác sĩ Thâm nhé! Vừa rồi mạnh tay quá khiến cô sợ hãi đúng không,
tôi đến cho cô nhé! Nào, cùng ngồi xuống chúng ta nói chuyện.” Thâm Tình vội giật tay của mình lại, nhìn thẳng vào gương mặt của người phụ nữ
kia nói: “Không cần, các người tới đây không phải để khám bệnh, nói đi,
cái người muốn gì!”. Người phụ nữ kia rất hài lòng khi nghe cô nói như
vậy. Bà ta rút tay của mình về, một tay xoa mái tóc vừa rồi bị hành động của cô mà bị dối. “Bác sĩ Thâm không những xinh đẹp mà lại còn thông
minh hơn người nữa. Tôi có thể hỏi cô một câu không?”
“Câu gì?” Thâm Tình hỏi. “Cô phát hiện ra chúng tôi từ khi nào?” Thâm
Tình đi xa xa một chút, nhìn họ đầy cảnh giác nói: “Từ lúc bà bước vào
tôi đã thấy có gì đó không đúng. Gương mặt của bà cho thấy là một người
phụ nữ bảy mươi tuổi, nhưng bàn tay và nước hoa trên người bà lại nói
rằng bà chỉ hơn bốn mươi tuổi. Bàn tay của người già không thể nào vừa
mềm, vừa mịn như vậy được, còn nước hoa trên người bà rất đắt tiền mà
chỉ những người trung niên mới dùng nó” Thâm Tình vừa nói xong một tràng pháo tay vang lên không ngừng. “Hay lắm, thật sự rất hay. Cô sinh ra
làm bác sĩ tâm lý quả đúng là không sai, không những nhìn được bệnh, còn nhìn được nhiều thứ khác nữa. Lại vừa xinh đẹp vừa thông minh nữa chứ.
Tôi nghĩ cũng chính lý do này mà Tần Thư Hàn mới chọn cô là người phụ nữ của hắn. Hai người quen nhau lâu chưa?” “Tần Thư Hàn?” Thâm Tình thốt
lên ba chữ. Người phụ nữ thấy gương mặt cô có vẻ bất ngờ, bà ta đưa một
bức ảnh cho cô xem, bên trong bức ảnh cô và người đàn ông kia đang đứng
bên nhau, cười nói vui vẻ thật hạnh phúc. Thâm Tình cảm thấy trái tim
mình như bị ai đó hung hăng đánh trúng. Không ngờ người đàn ông này tên
là Tần Thư Hàn, thế mà trước giờ cô cứ nghĩ hắn họ Thư.
DC
Người đàn ông này lâu lắm rồi cô chưa gặp lại, lâu lắm rồi cô mới nhìn
thấy hắn. Một tháng rưỡi rồi thì phải. “Bác sĩ Thâm, cô đừng dùng ánh
mắt bất ngờ đó để nhìn tôi chứ. Cô từng được hắn dẫn đến nơi ở của Chu
Gia, được hắn bảo vệ không ít lần, cô đừng nói là mình không nhớ nhé?!”
Người phụ nữ vừa cười vừa nói. Thâm Tình nhìn chằm chằm bà ta, tại sao
lúc này cô cảm thấy bản thân giống như một con rối, bị người ta điều
khiển hết lần này đến lần khác vậy chứ, cô cảm giác cô bị người ta chơi
đùa không ít lần. Người phụ nữ này nói tên Tần Thư Hàn, hắn bảo vệ cô
không ít lần, sao cô không hiểu gì hết vậy chứ? Thâm Tình nhếch
môi cười.
"Ý bà là tôi và người đàn ông tên Tần Thư Hàn gì đó có quan hệ với nhau? Nực cười, trước giờ tôi chỉ biết một người họ Thư tên Hàn mà thôi, còn
cái người tên Tần Thư Hàn gì đó tôi hoàn toàn không quen biết” Người phụ nữ đưa tay lên miệng của mình, nhìn gương mặt xinh đẹp của Thâm
Tình.
“Ấy đừng phủ nhận mọi chuyện nhanh như vậy chứ, tôi còn có thứ này cho
cô xem. Người ta thường gọi hắn là Tam Gia, người đàn ông này rất nham
hiểm hắn là cánh tay trái đắc lực của Chu Gia. Hắn giết người rất nhiều, tội của hắn nếu để cảnh sát biết được thì chẳng có gì hay ho đầu. Nhìn
xem, trong này là một ví dụ!”
Thâm Tình nhận chiếc điện thoại mà người phụ nữ kia đưa cho mình. Cô
nhìn thấy bên trong Tần Thư Hàn đang bóp chặt cổ của một người đàn ông,
có vẻ như người đàn kia không thể thở được nữa nên hắn vùng vẫy. Nhưng
hắn có vùng vẫy thế nào thì Tần Thư Hàn cũng không buông tay ra.
Mãi đến khi người đó chết không còn cử động được nữa thì hắn mới thực sự buông tay. Thâm Tình nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông, không
ngờ cái chết và sự sống của một con người lại ngắn gọn chỉ một vài giây
phút như vậy. Mấy giây trước còn la hét vùng vẫy, mấy giây sau đã chết
không thể làm gì được. Thâm Tình nắm chặt tay lại, nước mắt cô không tự
chủ mà rơi ra, cô thừa nhận mình là một người lạnh lùng ít nói, rất ít
khi bộc lộ cảm xúc thật, chỉ là tại sao khi nhìn thấy chuyện kia cô lại
thấy thương Tần Thư Hàn chứ.
“Bà nghĩ tôi sẽ vì chuyện này mà giúp bà có được thứ mà bà muốn?” Người
phụ nữ lắc đầu cười nói: “Không, tôi không cần gì ở cô, tôi cần chính là người đàn ông này” Bà ta chỉ vào gương mặt của Tần Thư Hàn trên màn
hình” “Bác sĩ Thâm biết không? Tôi nhớ hôm đó người đàn ông bị bóp chết
chính là người đã gây ra tai nạn cho cô đó. Hắn ta chính là người lái xe cố ý muốn đâm chết cô. Còn Tần Thư Hàn, hắn là đi trả thù thay cô” Nụ
cười trên gương mặt của bà ta thay đổi không ngừng.
Thấm Tình nhìn bà ta, nụ cười của bà ta thật khiến cô buồn nôn mà. “Bà
muốn gì ở tôi?” Thâm Tình nắm chiếc điện thoại trên tay, mắt nhìn người
phụ nữ đối diện. Bà ta cười nói: “Bác sĩ Thâm đúng là thông minh mà. Tôi chỉ muốn mời cô tới một nơi mà thôi, sau khi xong việc sẽ có người đưa
cô về nhà. Yên tâm chúng tôi sẽ không để cho cô bị thương dù chỉ một
chút”. “Bà muốn lấy tôi làm mồ nhử để người đàn ông kia xuất hiện? Tôi
nghĩ bà tìm nhầm người rồi, hắn ta sẽ không vì tôi mà xuất hiện đầu”
“Bác sĩ Thâm, cô đừng nói như vậy chứ, chưa thử thì sao có thể biết được chứ!
Tôi sẽ không hại cô, nhưng tôi muốn cô đi theo tôi!” “Nếu tôi không đi
bà sẽ làm gì?” Thâm Tình nhìn người phụ nữ trước mặt mình nói.
“Tôi đương nhiên có cách để cô phải đi theo tôi” “Bà nghĩ tôi sẽ tin?”
“Đưa tới đây!” Bà ta vừa nói xong, một người đàn ông phía sau cầm lên
một chiếc điện thoại khác để đến trước mặt Thâm Tình. Trong màn hình Hàn Tam bị trói ở một nơi nào đó, mắt cũng bị bịt lại. Cậu ta đang la hét
muốn ra ngoài, nhưng những người xung quanh không một ai quan tâm. “Tôi
nghĩ bác sĩ Thâm biết cậu ta đúng không?” Thâm Tình cười, đôi mắt to
tròn chớp chớp vô cùng xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng vô cùng. “Nhưng tôi
nghĩ bà nên tìm một người khác đi, bởi vì tôi sẽ không thể nào giúp bà
được đâu. Tần Thư Hàn là người như thế nào chứ, hắn ta sẽ vì một kẻ như
tôi mà
chạy tới quyết đấu với các người? Các người cũng đừng quên hắn ta không
bao giờ gần phụ nữ, hắn từng nói với tôi rằng hắn không thể “cứng” được, một người như vậy lại có thể tới cứu tôi?”.
Người phụ nữ nhìn Thâm Tình và cười. “Hắn có đến hay không không quan trọng, quan trọng là tôi muốn cô đi theo tôi một chuyến”
Thâm Tình nhếch môi cười nói: “Bà đã làm ra những chuyện này rồi tôi đương nhiên sẽ không thể nào từ chối được rồi đúng không?”
Người phụ nữ cười hài lòng: “Xem như bác sĩ Thâm hiểu chuyện, chúng ta đi thôi.”
Thâm Tình gật đầu và nghe theo, trước khi đến cửa cô quay người lại và
hỏi: “Hàn Tam sẽ không sao đúng chứ?”. “Đương nhiên rồi! Chỉ cần cô
ngoan ngoãn mà thôi.” Thâm Tình gật đầu cười, sau đó đi theo hai người
đàn ông kia. Cánh cửa vừa mở ra, Thâm Tình nhìn thấy một thân ảnh đang
trốn sau ngã rẽ của cầu thang, cô cau mày lại bộ quần áo kia không phải
là của Phương Hàn Thanh hay sao? Tại sao cô ta lại ở nơi này chứ?