“Đôi khi chỉ là vô tình, nhưng lại khiến cho cả hai đau đến không thể nào rời xa
nhau được.”
Sau đó cô thấy người ôm cô muốn buông tay, lòng cô như bị ai đó hung
hăng đánh chúng. Khi người đó đang muốn rời khỏi người cô, cô liền ôm
trả người đó. Thâm Tình đây chỉ là một giấc mơ, nhưng cô muốn tham lam
một chút, cô muốn người kia ôm chặt mình một chút. Cô không muốn cái mùi hương kia biến mất, cô không muốn. Lâu rồi cô mới được gửi lại nó, lâu
rồi cô mới được ôm thân hình của người đó, và lâu rồi cô mới được cảm
nhận.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thâm Tình bị nhạc chuông báo thức kéo dậy. Cô
nhìn đồng hồ trên bàn, trời ạ thể méo nào mà đã tảm giờ rồi. Bình thường cô luôn đặt lúc bảy giờ mà, tại sao hôm nay báo thức lại kêu lúc tám
giờ chứ. Nhưng cô chỉ gạt nó qua một bên, hôm nay cô có cuộc hẹn gặp
bệnh nhân lúc tám giờ, nhìn xem giờ đã là tám giờ đúng rồi.
Chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt qua loa, quần áo cũng
không chịu thay, chỉ mặc lên người một chiếc áo khoác. Sau đó chạy xe
tới bệnh viện. Bình thường có chạy xe mất hai mươi phút sẽ đến, nhưng
hôm nay cô chạy tốc độ nhanh mười phút đã tới nơi. Vừa dừng xe đã thấy
Hàn Tam đứng bên ngoài đợi cô. Nhìn thấy cô cậu ta chạy nhanh đến. “Chị
Thâm Tình, sao chị lại tới đây, quần áo của chị kiểu gì vậy?” Thâm Tình
nào có thời gian trả lời cậu ta chứ, cô chạy nhanh vào trong. Nhưng lại
phát hiện mình không cần túi xách theo, Thâm Tình nghĩ, hôm nay chẳng
phải ngày tốt đẹp gì đối với cô hết. Sáng nay thức muộn, giờ lại không
mang theo điện thoại và túi xách.
Cô tức giận và mái tóc của mình, hôm nay cũng không chải đầu, nên khi
vừa chạm vào liền đứt mấy sợi. Điện thật rồi. Cô nhìn sang Hàn Tam đang
đứng bên cạnh, sau hôm nhận cậu ta thì cuộc sống của cô thay đổi hoàn
toàn. Nhìn xem, cô có bao giờ trong tình cảnh này đâu chứ.
“Cậu, đúng là cái đồ xui xẻo mà. Còn đứng đó làm gì, mau chuẩn bị để tôi đi gặp mặt bệnh nhân. Người này là một nhân vật vô cùng lớn đó, cậu
muốn bát cơm của tôi bị đạp đổ đúng không?”
Hàn Tam nhìn cô. Đây không phải là giận cá chém thớt thì là gì đây. Cậu
ta có làm cái gì đâu chứ, tự nhiên lại bị ăn mắng như vậy.
Hàn Tam chạy lên muốn nói chuyện với cô, nhưng vì cô chạy quá nhanh,
cuối cùng chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của cô mà thôi. Cậu ta vội chạy
theo. Thấm Tình mở cửa bước vào bên trong không có một ai. Cô quay
người, lại và
phải Hàn Tam.
“Cậu không có mắt sao? Đứng sau tôi làm gì? Mà khoan đã, tại sao không
có ai trong này vậy, không phải đã hẹn là tám giờ tới sao?” Hàn Tam nhận lấy tập tài liệu từ trong tay của Thâm Tình nói. “Chị Thâm Tình, không
phải chị bị ẩm đầu chứ? Hôm qua chị nhắn tin cho giám đốc Khương nói
mình không khỏe nên muốn hẹn gặp bệnh nhân vào ngày mai, chị còn nhắn
tin cho nhóm của phòng mình nữa. Chị không nhớ?”
Thâm Tình chỉ một mình, sau đó lại chỉ mặt Hàn Tam, cô cứ lập đi lập lại như vậy không biết bao nhiêu lần.
“Tôi? Tôi Nhắn tin cho giám đốc Khương, và nhắn tin cho nhóm của mình
nói là tôi không khoẻ? Đầu cậu vẫn bình thường không bị thứ gì đánh
chúng đâu đúng chứ?”
“Không hề ạ!” Hàn Tam trả lời. “Vậy, gương mặt khi nhìn thấy tôi ở bên
ngoài là có ý gì? Tôi còn tưởng cậu.” giọng nói của Thâm Tình còn chưa
chấm dứt Hàn Tam đã lên tiếng. “Là em lo lắng cho chị đó, em còn bất ngờ nữa, bất ngờ vì tại sao chị lại không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy tới bệnh
viện khi đang bị ốm”.
Thâm Tình lùi người về sau, cũng may cô kéo theo Hàn Tam nên không bị
ngã xuống dưới đất. Cô lại xoa đầu mình, cô điên rồi, cô nhắn tin lúc
nào mà cô lại không biết vậy chứ, hôm qua về nhà mệt quá, bà dì lại tới, sao khi tắm xong liền đi ngủ. Sau đó, sau đó, hình như có người ôm cô,
người đó ôm rất chặt khiến cô ngạt thở. Nhưng sau khi hắn muốn buông tay thì cô lại vội ôm hắn ta.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải cô mơ, mọi thứ là thật sao? Thâm Tình
chuyển sang đánh đầu mình, đánh hết lần này đến lần khác. “Cậu nói xem,
có phải tôi bị điên rồi không? Tôi có cần đi khoa thần kinh khám không
vậy?”
Hàn Tam kéo bàn tay đang đánh đầu của cô ra. “Chị mà tiếp tục thế này em nghĩ chị nên đi đến đó thật đấy. Chị buông tay ra đi, nghe em, đánh đầu mình sẽ đau
mình”
“Vậy tôi đánh cậu là được đúng không?” “Không được, em cũng không đánh
được, đầu em không tốt!” Thâm Tình buông tay ra, sau đó đẩy Hàn Tam và
đứng lên. “Tôi nên đi khám, đúng vậy tôi nên đi khám, từ giờ cậu tránh
xa tôi ra một chút, cậu chẳng phải là thứ tốt lành gì hết đó. Từ sau hôm qua bỗng nhiên mọi thứ của tôi liền thay đổi”
Hàn Tam nhìn cô với gương mặt đầy sự khó hiểu. “Em đâu có làm gì chứ?
Tối qua chị giao cho em tập tài liệu em đã về nghiên cứu thật kỹ, em làm rất tốt những việc chị giao cho em mà!”. “Nhưng vì cậu khiến cuộc sống ở ngoài đời thực tôi bị xáo trộn. Cậu tránh xa tôi
ra một chút.”
“Chị Thâm Tình!”
“Này, mắt cậu có vấn đề đúng không? Đây là phòng nhà vệ sinh nữ, cậu
cũng muốn theo vào?” “Muốn, đương nhiên em muốn theo vào..” Thâm Tình
vội chỉ tay lên mặt cậu ta, Hàn Tam biết mình lỡ lời rồi vội chỉnh sửa.
“Không, không, em nói sai rồi, em không muốn vào đâu, chị cứ tự nhiên”
Nói xong liền bỏ chạy.
Thâm Tình đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn mình trước gương. Cô nhớ lại
khoảnh khắc trước khi ngủ của ngày hôm qua, cô đã ngửi thấy mùi hương
của người đàn ông kia, sao hắn dám vào nhà của cô khi không có sự cho
phép của cô cơ chứ?
Cô hất nước lên mặt mình để tỉnh táo, sau đó nở một nụ cười. Có lẽ vì bà dì đến làm cho tâm trạng cô không vui thôi, và gây ra ảo giác chăng.
Bao nhiêu năm qua không phải vẫn vậy sao, mỗi khi bà dì tới cô thường
ngủ mơ và có rất nhiều ảo
giác về những chuyện mà đã lâu rồi cô không còn nhớ nữa. Cho nên chắc
chắn không có chuyện người đàn ông kia vào nhà của cô đâu.
Nhưng còn chiếc đồng hồ báo thức và tin nhắn mà cô không gửi kia thì
sao? Ai có thể lý giải được rằng cô làm trong khi cô nhớ cái gì chứ?
Thâm Tình lắc đầu, nhìn mình ở trong gương, thật nực cười.
Thâm Tình lấy tay vuốt vuốt mái tóc dối của mình, cũng may tóc cô mượt,
nên khi vuốt xuống thì nó không còn dối nữa. Cô lấy tủ mình một bộ quần
áo mà cô đặt ở đấy, lâu lắm rồi cô không chạm vào nó.
Mặc nó lên người và bước ra ngoài. Lại nhìn thấy Hàn Tam đang đứng bên ngoài.
“Sao cậu còn chưa đi?” “Em lo cho chị đó, chị hôm nay sao vậy? Vừa rồi
còn mắng em!” Hàn Tam nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi. “Tôi không sao, thỉnh thoảng lại lên cơn điên mà không thể nói trước được đó mà. Cậu cũng
đừng để ý gì, mà nếu cậu không muốn làm việc với một người điên
như tôi thì có thể chuyển sang khoa khác. Dù sao hôm nay tôi cũng không
cần phải đi làm, cậu cũng về nhà đi” “Chị không sao thật chứ?” “Đương
nhiên, chẳng lẽ cậu muốn tôi có sao hả?” Thâm Tình liếc xéo Hàn Tam. Cậu ta thật phiền phức.