“Không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, nhân viên bên tôi làm gì khiến anh không hài lòng vậy ạ?”
Dáng vẻ điềm đạm của Vĩnh Hải khiến hắn ta cũng bắt đầu tin tưởng vào vai
trò trong nhà hàng, khác với nàng quản lý Hà Uy không biết tiếng Trung
thì chàng quản lý này lại khá giỏi tiếng Trung, nói năng rất tự tin
khiến hắn ta không thể coi thường.
“Cậu muốn biết sao? Con nhỏ
phục vụ lúc nãy đã tát tôi và tạt nước vào người tôi khiến quần áo tôi
ướt sũng và còn mắng tôi nữa. Tôi đi ăn để trả tiền chứ đâu phải đi để
nhận được những thứ này từ nhà hàng của anh?”
“Vậy sao? Thay mặt
nhân viên tôi xin lỗi anh rất nhiều, chắc cô bé đó không quen tiếp khách ngoại quốc nên còn non nớt trong phục vụ, tôi sẽ mời anh một bữa và gọi một bạn nam giỏi giang khác đến phục vụ, anh thấy sao?”
“Tiền
tôi không thiếu, cậu nên về dạy dỗ lại nhân viên của mình về cách phục
vụ khách hàng đi. Tôi cũng không cần phục vụ nam, trước giờ tôi quen
phục vụ là nữ rồi!”
Nghe đến đây, Vĩnh Hải cũng đã nắm chắc được
nguyên nhân tại sao lại xảy ra cuộc cãi vã này, dù biết lỗi nằm từ cô
nhóc phục vụ kia nhưng vì là một người quản lý, anh buộc phải cúi người
xin lỗi và không quên nhắc nhở vị khách hàng này.
“Về việc dạy dỗ
tôi chắc chắn sẽ làm vậy nhưng bên chúng tôi, phục vụ nào không đạt đủ
yêu cầu thì sẽ hạn chế phục vụ cho khách ngoại quốc vì vậy mà các bạn
nam là những người đủ yêu cầu nhất. Bên chúng tôi chỉ bán đồ ăn, không
bán thứ gì khác các bạn ấy cũng chỉ là nhân viên phục vụ nên ngoại ngữ
không được tốt, không đáp ứng được nhu cầu giao tiếp sẽ hạn chế phục vụ
khách ngoại.”
“Nhưng tôi có tiền, tôi sẵn sàng cho cậu một số tiền để cậu mang nhân viên nữ đến phục vụ cho tôi!”
“Xin lỗi nhưng những gì tôi nói trên là quy tắt của nhà hàng, từ quản lý đến nhân viên đều phải tuân thủ nên mong anh thông cảm và đừng làm nhân
viên bên tôi phải khó xử!”
Thấy tiền không thể nào làm Vĩnh Hải
thay đổi suy nghĩ thì hắn ta cũng không muốn tiếp tục nói chuyện nữa mà
nhanh chóng kết thúc mọi thứ.
“Thôi được, nếu cậu đã tuân thủ quy
tắc như vậy thì tôi cũng không ép nhưng tôi khuyên cậu nên suy nghĩ một
chút, khách hàng là thượng đế mà thượng đế muốn gì cũng phải làm hài
lòng, nhân viên của cậu cũng nên biết khác là thượng đế đi, còn bây giờ
tôi cũng không còn hứng thú để ăn nữa, xem như cô ta may mắn!”
Nhìn người đàn ông bước ra khỏi quán, lúc này Vĩnh Hải mới thu nụ cười lại
rồi đi đến chỗ cô nhóc phục vụ kia, vẫn còn nét sợ hãi trên khuôn mặt,
anh nhẹ nhàng lên tiếng an ủi.
“Không sao, sau này gặp những người như vậy thì cứ để các bạn nam ra tiếp, ai sợ thì không cần phải tiếp
đâu. Anh ta cũng đi rồi, mọi người bắt đầu làm việc lại đi!”
“Vâng ạ!”
Nhanh chóng giải tán đám đông, Vĩnh Hải lúc nãy mới quay sang nhìn Hà Uy
nhưng lại không thấy Đắc Vũ ở đâu cả, vừa nãy anh còn thấy cậu ta đứng
cùng cô nhưng bây giờ sao chỉ còn lại một người.
Hà Uy thấy anh nhìn ngó xung quanh thì lên tiếng hỏi.
“Anh đang tìm Đắc Vũ sao?”
“Ừm, cậu ta đâu rồi?”
“Trốn xuống phòng rồi!”
“Cũng nhanh thật!”
Hà Uy nhún vai, Đắc Vũ lúc nào cũng như vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền biến mất mà không nói với ai một tiếng nào.
Vĩnh Hải muốn tìm cơ hội để nói chuyện cũng không thành công, anh thở dài rồi lên tiếng dặn dò Hà Uy.
“À đúng rồi, cô cũng nên học thêm vài ngôn ngữ đi chứ mấy chuyện nhỏ nhặt
này nhờ vả tôi hoài thì xem chừng ông chủ đưa xuống làm giúp việc luôn
đó!”
“Gì chứ? Không thể nào.”
“Tôi nói rồi đó, lo liệu mà học tiếng Trung đi, nhờ Đắc Vũ dạy kìa, nguyên một cây đa tiếng Trung!”
“Biết rồi!”
Hà Uy dù sao cũng là cấp dưới của Vĩnh Hải, anh hơn cô ta một bậc lên cách lên chuyện cũng thật ghẹo gan người khác nhưng anh lại không nghĩ như
vậy, đó chỉ là một số thứ cần thiết để có thể làm tốt vai trò mà Lý Cao
Minh đã giao cho mà thôi.
Làm quản lý mà chỉ biết một hai ngôn ngữ sẽ rất khó khăn khi gặp
những khách hàng khó tính hoặc những khách hàng chỉ nói tiếng mẹ đẻ mà
không sử dụng ngôn ngữ thông dụng Tiếng Anh để giao tiếp.
Anh nói
vậy cũng chỉ muốn tốt cho Hà Uy cũng như không để cô phải làm việc đến
anh những lúc quan trọng, nhất là khi anh đang đợi đồ ăn chín.
Nhắc đến đồ ăn thì bên nhà, Việt Nguyên và Lương Hoàng đã hoàn thành xong
những món ăn đầy thơm ngon, tuy cách trang trí không được đẹp mắt và
khéo tay như Lưu Triều Hân nhưng đàn ông mà làm được như vậy cũng đã rất giỏi rồi.
Cô dù chỉ ngủ được một chút nhưng trong người cũng thấy thoải mái hơn, vừa thức liền có những món ngon trước mắt thì tuyệt hơn
như thế nữa.
Một bàn đầy thức ăn và cũng không thể thiếu đồ ăn
dành cho em bé, bé Cam cũng được hai chú Việt Nguyên và Lương Hoàng làm
riêng cho một bàn thức ăn phiên bản nhỏ gồm những món rau củ đầy màu sắc vì bé cũng đã đến những tháng tập ăn dặm rồi.
“Đây đây, của cậu chủ nhỏ đây!”
Việt Nguyên vừa để xuống bé Cam liền cười vui vẻ mà cười lớn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt từng món ăn đưa vào miệng rồi nhai, hai tay hai món trong rất
dễ thương.
“Mời phu nhân ăn!”
Sau khi mời cậu chủ nhỏ thì
cũng đến vị phu nhân lớn vai nhất trong nhà ăn. Lưu Triều Hân cười nhẹ
rồi cũng động đũa, lần đầu tiên để người khác ăn món mình nấu, Việt
Nguyên và Lương Hoàng có phần hồi hộp mà nhìn cô.
“Phu nhân thấy thế nào?”
Lương Hoàng lên tiếng hỏi.
“Ngon, rất vừa miệng!”
Lưu Triều Hân cười ăn xong liền lên tiếng trả lời, nước canh đậm vị ngọt
thanh, không mặn cũng không lạc rất vừa miệng. Vừa thức dậy mà ăn một
muỗng canh nóng hổi khiến cô thấy rất thoải mái.
Hai người kia
nghe vậy liền vui vẻ mà đập tay với nhau, chỉ cần cô thấy vừa miệng là
bọn họ nhẹ nhõm trong lòng rồi, lúc nấu thì ai cũng tự tin nhưng khi
thấy cô ăn lại hồi hộp.
Thông qua camera, Lý Cao Minh cũng thấy
được nét vui vẻ, thoải mái trên khuôn mặt của Lưu Triều Hân, nhìn con
trai đã bắt đầu đến tuổi ăn dặm hắn cũng muốn nhanh chóng xong hết công
việc để về nhà nhưng cũng vì việc còn rất nhiều nên cũng không nỡ rời
khỏi bàn làm việc.
Trong lúc hắn còn đang nghỉ ngơi, trên bàn là
một ly cà phê nóng hổi còn khói bay, từ bên ngoài một tên đàn em chạy
vào hớt hải lên tiếng, quên mất việc phải gõ cửa trước khi vào.
“Ông chủ, ông chủ có chuyện rồi!”
Lý Cao Minh nhíu mày nhìn bộ dáng hớt ha hớt hải của cậu ta rồi lên tiếng.
“Có chuyện gì?”
“Ở dưới sảnh, không biết từ đâu mà một người phụ nữ tự nhận là mẹ của phu
nhân đang liên tục gây mất trật tự, bà ta nói muốn gặp chồng của Lưu
Triều Hân, tức người đó là ông chủ.”
“Gọi bà ta lên đây, đừng để bà ta ở dưới!”
“Vâng, tôi đi ngay đây ạ!”
Nhìn tên đàn em chạy vội đi. Lý Cao Minh nhíu mày nhìn cô qua màn hình máy
tính, lại thêm một chuyện rắc rối liên quan đến cô nữa sao.
Người phụ nữ tự nhận là mẹ của Lưu Triều Hân, hắn chưa từng nghe cô nhắc về mẹ của mình vậy thì người này là ai.