Phía bên này sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với cô hắn cũng rời khỏi bàn
làm việc mà đi ra bên ngoài. Chỉ vừa mới ngồi làm việc không lâu mà thời gian trôi qua nhanh quá, mới đây đã đến trưa rồi.
Trên tay cầm cốc cà phê nóng hổi, làn khói trắng từ miệng cốc bay vào không
khí, đứng bên ngoài nhìn ngắm dòng người qua lại trên đường, làn gió mát thổi nhẹ sang hắn đang đợi cô mang cơm đến.
Cách hắn 3 tầng bên dưới sảnh, Uyển Dao sau khi nhận được tin tức từ đàn em
của ba mình về chuyện Lý Cao Minh và Bách Nhiên xảy ra ẩu đả vào bữa
tiệc ở nhà họ Bách.
Cô ta nhanh chóng dùng xe chạy đến nơi làm việc của hắn sau khi hoàn thành xong
công việc Kế Thần đã giao, đôi giày cao gót màu đen bước nhanh trên sàn
nhà đi đến trước cầu thang rồi đi vào.
Dạo này thời gian làm việc kín buổi không có buổi nào rảnh rỗi nên cô ta
không thể đến nhìn người đàn ông cô ta yêu thích được nhưng hôm nay may
mắn đã làm xong, cô ta phải tận dụng thời gian này trước khi bị Kế Thần
gọi về nhà.
Các đàn em của Lý
Cao Minh đứng dọc theo hành lang khi nhìn thấy Uyển Dao thì ngay lập tức đi đến chặn đường cô ta lại, đàn tay săn chắc đưa ra phía trước ý bảo
không đường đi qua.
Uyển Dao nhíu mày nhìn cậu ta rồi lên tiếng.
"Làm gì vậy?"
"Xin lỗi tiểu thư, ông chủ của tôi đã làm việc cô không thể vào trong được."
"Nhìn như cậu là người mới, tôi chưa nhìn thấy cậu bao giờ!"
Uyển Dao xem xét kỹ khuôn mặt này, cô ta đến đây cũng nhiều lần rồi nhưng chưa từng nhìn thấy cậu ta.
"Này Khương Nguyên!"
Trong lúc cả hai người đang nói chuyện, Vĩnh Hải từ phía sau chạy đến gọi tên cậu ta.
"Cho cô ấy vào đi."
Nghe được lời của cấp trên, Khương Nguyên cũng thu tay lại đút vào túi quần. Uyển Dao hài lòng nhìn Vĩnh Hải rồi lướt qua hai người họ đi vào trong.
"Anh để cô ta vào dễ dàng vậy sao?"
"Cậu là người mới nên tập quen dần với sự xuất hiện của cô ấy đi. 1 tháng cô ấy có thể đến đây 25 ngày liên tục đấy!"
Vĩnh Hải và đám đàn em của sớm đã quen với việc này nhưng Khương Nguyên là
người mới nên sẽ còn bỡ ngỡ khi gặp Uyển Dao, không ai là không biết
tính hiệu bật đèn xanh của Uyển Dao dành cho hắn.
Cả hai chỉ biết lắc đầu nhìn theo bóng lưng của cô ta bước vào đến chỗ Lý
Cao Minh, đường đi nước bước trong nơi này cô ta như thuộc nằm lòng rất
nhanh đã tìm thấy Lý Cao Minh đang đứng ngắm phong cảnh trên tầng 3.
"Xin chào!"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, hắn không nhanh không chậm xoay
người lại nhìn thì thấy người đó là Uyển Dao, cô ta nở một nụ cười tươi
rói đi đến bên cạnh hắn.
"Chào tiểu thư!"
"Nói bao nhiêu lần mà anh vẫn không chịu thay đổi cách xưng hô gì cả, gọi em là Uyển Dao thôi cũng được mà, nghe tiểu thư trong thật xa lạ."
"Xin lỗi cô nhưng tôi quen gọi như vậy rồi!"
Thấy sự tiến cạnh của Uyển Dao hắn liền đừng nép sang một bên tỏ ý tránh né
nhưng cô ta vào quan tâm đến điều đó, hắn càng né thì cô ta lại càng lấn tới hơn.
Nhanh như chớp cầm
lấy cánh tay săn chắc của hắn kéo gần khoảng cách giữa hai người lại. Lý Cao Minh khó chịu trong lòng, hắn khẽ cười nhạt rồi gạt tay cô ta ra
khỏi người mình.
"Nơi này là chỗ công cộng, cô đừng làm như vậy."
"Chán thiệt chứ, sao anh cứ phải nghiêm túc với em như vậy hả?"
Uyển Dao xụ mặt xuống lên tiếng, lần nào cô ta đụng chạm vào người hắn hắn
cũng tránh né không cho cô ta đụng vào. Với nhan sắc cùng cơ thể nóng
bỏng của cô ta chẳng lẽ lại không lọt vào mắt hắn chứ.
Nhưng với sự yêu thích mãnh liệt trong lòng cô ta không dễ dàng bỏ cuộc như
vậy. Nếu dùng lời nói không thành thì cô ta sẽ dùng cơ thể của mình,
trong giới cô ta được xem là mỹ nhân với cơ thể nóng bỏng ba vòng rõ
ràng, không tên đàn ông nào là không mê đắm.
Mặt khác Lưu Triều Hân cũng đã mang đồ ăn đến nơi làm việc của hắn, do là lần đầu tiên đi một mình nên cô thấy rất bỡ ngỡ, nhìn nơi làm việc hắn to lớn như một tòa nhà khiến
cô không khỏi cảm thán.
Vừa đặt chân bước vào bên trong liền nhìn thấy Vĩnh Hải đang đứng nói chuyện
cũng một cô gái với mái tóc vàng óng ả. Lưu Triều Hân còn đang mù đường
như nhìn thấy được ông thần soi đường.
Cô nhanh chóng đi đến chỗ cậu ta.
"Vĩnh Hải!"
Một giọng nói rất quen vang lên từ phía sau gọi tên mình, cậu không nhanh
không chậm xoay người lại thì thấy Lưu Triều Hân đang ở phía sau mình,
rất bất ngờ cậu ta lên tiếng.
"Phu nhân, cô đi đâu đây?"
Những người ở gần nghe cậu ta gọi Lưu Triều Hân là phu nhân thì bất ngờ mà
chạy đến, người mà ông chủ bọn họ giữ như vàng là đây sao.
"À, tôi mang cơm đến cho Cao Minh."
"Vậy ạ? Vậy để tôi dẫn phu nhân lên gặp ông chủ."
Vĩnh Hải nghe vậy thì mắt sáng rực vội vàng dẫn cô vào thang máy. Cậu ta
biết Uyển Dao vẫn còn đang ở trên đó nên mới vội vàng đến như vậy, cũng
thật bất ngờ làm sao khi mà hôm nay phu nhân của bọn họ xuất hiện tại
nơi này.
Cô không hiểu nụ cười
trên môi cậu ta có nghĩa gì nhưng cũng rất thoải mái mà đi theo. Thang
máy nhanh chóng điểm đến tầng 3, cánh cửa mở ra cô choáng ngợp với số
đàn em đứng dọc theo hành lý.
"Ông chủ các cậu cũng nhiều đàn em quá nhỉ."
"Đúng vậy, nhưng đây chỉ mới là số ít ở đây thôi thưa phu nhân."
Lưu Triều Hân nghe vậy thì cười ngại, ở nơi đông người như vậy mà cậu ta
một câu gọi cô là phu nhân hai câu gọi là phu nhân khiến cô thấy rất
ngại, lại thêm ánh mắt của nhiều người càng làm cô thấy bối rối.
"Ông chủ của tôi thật sướng khi mà có một người vợ của phu nhân, tôi nhìn mà chỉ biết ước."
Vĩnh Hải thấy cô căng thẳng thì buông lời trêu chọc khiến cô bật cười.
"Tôi thấy cậu với cô gái lúc nãy cũng rất hợp nhau, tôi còn tưởng hai người là người yêu của nhau chứ."
"Ôi trời, làm sao tôi có thể yêu con nhỏ đó được, nó dữ lắm!"
Vĩnh Hải nghe vậy liền lên tiếng giải thích, nhìn biểu cảm của cậu mà suốt
đường đi cô không ngừng cười. Cô không nghĩ những người đàn em dưới
trướng hắn lại hài hước và thân thiện đến như vậy, cô còn tưởng làm
trong thế lực ngầm thì ai cũng nghiêm túc và khó gần.
Nhưng từ sau khi tiếp xúc với Vĩnh Hải, cô thấy những suy nghĩ đó không hoàn
toàn là đúng, cậu ta hài hước và rất thân thiện với cô lại còn nhiệt
tình nữa, cô thật sự thấy rất vui khi kết bạn được với một người như
vậy.
Cả hai đi được một lúc thì Vĩnh Hải dừng lại, cậu quay sang nhìn cô rồi lên tiếng, đồng thời cũng chỉ hướng cho cô đến gặp hắn.
"Tôi chỉ dẫn phu nhân đến đây thôi còn ông chủ thì đang ở hướng đó, cô cứ việc đi thẳng rồi trẹo trái sẽ đến nơi."
"Được rồi, cảm ơn cậu rất nhiều!"
"Không có gì đâu, tôi xin phép đi trước."
Nói rồi cả hai cũng tạm biệt nhau, Lưu Triều Hân theo sự hướng dẫn lúc nãy
của Vĩnh Hải cũng đi đến ngã ba liền trẹo trái, bước vài bước liền nhìn
thấy Lý Cao Minh.
Nụ cười đang ở trên môi liền trở nên đơ cứng khi nhìn thấy một cô gái đang dính lấy
hắn, trong hai người họ có vẻ rất thân thiết khiến lòng cô không khỏi
khó chịu, bàn tay siết chặt dây của túi đồ ăn.
Cô cắn môi nhìn về hướng hắn. Lý Cao Minh đồng ý để cô mang cơm đến đây
cho hắn rồi lại phải để cô nhìn thấy cảnh này, hôm trước còn nói cô là
người đầu tiên hắn đụng vào vậy mà hôm nay.
Một người phụ nữ khác đang dính lấy hắn, cảm giác khó chịu nóng ran trong
lòng, trời mặc dù đầy gió cũng không nắng nhưng lòng cô lại phừng phực
một ngọn lửa.