Viên Hân vừa về tới ngôi nhà quen thuộc của mình thì liền thở ra một hơi
thoải mái. Đúng là không nơi nào bằng nhà. Thành Luân cúi xuống, chuẩn
bị sẵn dép cho cô. Nhận sự chăm sóc đặc biệt từ anh những ngày qua vẫn
khiến cho cô không kịp thích nghi.
“Em vào phòng nghỉ ngơi chút đi. Anh làm đồ ăn xong rồi anh sẽ gọi.”
“Anh biết nấu ăn sao?”
Viên Hân hỏi lại một câu nghi ngờ, nhưng sau lưng lại bị Thành Luân đẩy vào phòng ngủ.
“Em khinh thường chồng em quá rồi. Đợi lát nữa sẽ cho em nếm thử tay nghề của anh.”
Ngồi ở trong phòng ngủ, cô không biết bản thân có nên yên tâm để anh một
mình trong bếp hay không. Bên ngoài vang lên tiếng xoong chảo cứ va vào
nhau liên tục khiến tim cô giật thót lên mấy lần. Cảm thấy không thể ở
yên một chỗ nên cô lập tức đi ra kiểm tra.
May mắn phòng bếp vẫn chưa loạn thành một đống. Tuy nhiên Thành Luân thì đã đổ đầy mồ hôi và chật vật với chảo dầu.
Viên Hân thở dài, có thể đoán ngay được việc này. Cô lấy tạp dề treo ngay
cửa mà mặc vào, sau đó bước lại gần và lấy cái sạn từ tay anh, rồi vặn
nhỏ lửa.
“Anh muốn làm món gì?”
“... Thịt bò xào ớt chuông.”
Thành Luân đã học qua một khóa từ Tuấn Triết, nhưng quả thật nó không hề dễ
dàng như anh tưởng. Thậm chí anh còn làm nổ vài ba cái chảo của bạn thân mình. Tuấn Triết chưa nhận được học phí thì đã tốn thêm tiền để xây
dựng lại nội thất phòng bếp. May mắn vẫn giúp anh nấu được vài ba món
đơn giản.
Thành Luân đứng ở một bên cạnh thấy Viên Hân vô cùng chuyên nghiệp mà bỏ từng thứ vào chảo mà chả lo sợ dầu sẽ bắn lên. Rõ ràng đã tự hứa với lòng sẽ chăm sóc cô vợ
nhỏ đàng hoàng vậy mà giờ lại bất lực trước việc bếp núc. Thật thảm hại
mà!
Viên Hân hiểu rõ tính tình
của Thành Luân. Có lẽ bây giờ anh đang tự trách bản thân không thể làm
tốt. Vì thế, cô cầm lấy dĩa ớt chuông được anh cắt sẵn mà mở lời:
“Anh xắt đẹp thế. Em chưa làm đẹp như anh đâu.”
“Thật sao?”
Thành Luân lập tức hỏi lại. Trên mặt thoáng nở nụ cười vui mừng, nếu có thêm
cái đuôi chắc đang hí hửng lắc qua lắc lại. Sau đó, anh vẫn tiếp tục ở
trong bếp phụ những việc lặt vặt khác.
Viên Hân lâu lâu sẽ nhìn sang bờ lưng rộng bên cạnh. Cảnh tượng này quả thật rất đẹp. Đẹp đến mức khiến tim cô thắt lại. Có chút không tự chủ được
mà lại gần, cho tới khi cả người cô dán chặt lên lưng anh.
“Sao thế? Em mệt à?”
Thành Luân đang rửa rau, bất
ngờ cảm nhận hơi ấm cùng sự mềm mại đằng sau thì lo lắng hỏi. Tuy nhiên
vẫn có chút không chịu đựng sự rung động ở trái tim.
Viên Hân lắc đầu. Cô chỉ đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Quả nhiên cô
rất khó lòng buông tay người đàn ông này. Thậm chí sau khi nghe lời tỏ
bày từ anh, cô đã lung lay việc rời đi. Tuy nhiên, có nhiều thứ cô không còn dám đánh đổi nữa.
Nếu đây
là bồi thường cho kiếp trước và sau này, cô sẽ cam tâm nhắm mắt nhận lấy một lần nữa. Để khi ra đi, chúng ta đều sẽ lưu giữ lại những kí ức đẹp
nhất về nhau.
Viên Hân bất ngờ
xoay người Thành Luân lại. Anh giơ hai tay lên cao, lo sợ nước sẽ văng
trúng người của cô. Nào ngờ giây sau cô lại chồm tới và gặm vào môi anh
một cách quyết liệt.
Anh ngơ ngác, thấy cô nhìn mình thì bảo: “Em chơi như vậy là ăn gian.”
“Sao cơ?” Cô chẳng hiểu vì sao anh lại bảo như vậy.
“Anh đang bận tay. Em lại bất ngờ tấn công thì anh sao kịp phòng thủ. Chưa kể thời gian quá ngắn. Anh muốn lại một lần nữa.”
Thành Luân chu mỏ, cố tình cúi sát xuống mặt của Viên Hân khiến cô bật cười.
Cả căn bếp vang lên tiếng chơi đùa của đôi vợ chồng.
Viên Hân chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này sẽ có thể xuất hiện trong ngôi
nhà này. Thì ra họ cũng có thể hạnh phúc như thế nếu như cả hai đều muốn hướng về nhau.
Thành Luân còn
hận vì sao lại không bày tỏ tình cảm sớm hơn với cô vợ nhỏ. Nếu không
anh sẽ không phải lo sợ tới ngày anh mất cô.
Sau khi dùng cơm xong, anh lại chủ động xung phong đi rửa chén. Còn cô âm
thầm đi qua phòng sách. Ở đó có máy tính và cả laptop của cả hai người
họ. Có điều máy của cô đã quá lâu chưa đụng tới nên bám không ít bụi
bẩn.
Viên Hân mở lên, bắt đầu
coi lại những sản phẩm mà mình đã làm qua trong suốt khoảng thời gian
học tập và làm việc lúc trước. Quả thật lần đến tham quan công ty của
Thành Luân đã in đậm trong đầu cô. Chưa kể đến cô muốn tìm một công việc để có thu nhập riêng cho việc rời khỏi cuộc hôn nhân này.
Có điều cô cần một ít thời gian để ôn lại mọi thứ. Nhưng liệu Thành Luân có đồng ý cho cô đi làm như anh đã từng hứa?
Nào ngờ anh đã ở sau lưng cô từ lúc nào. Hai tay bất ngờ đặt ở hai bên tay
ghế, cảm tượng ôm cả người cô vào lòng mình. Nhẹ nhàng hôn xuống tóc cô, anh bảo: