Thành Luân vẫn lo lắng về sức khỏe của Viên Hân nên khá ậm ừ mỗi lần cô muốn
xuất viện. Rõ ràng bác sĩ bảo rằng mọi chỉ số của cô đã ổn định trở lại, có thể về nhà bất cứ lúc nào nhưng anh cứ lấy mọi lý do để ở lại. Đến
mức viện trưởng Dự nổi cả gân xanh trên trán.
“Vậy chiều nay chúng ta về nhà nhé?”
Đến khi Viên Hân chán chẳng muốn nói nữa thì Thành Luân mới xuống nước.
Thật ra cô cũng không phải chán ghét bệnh viện nhưng mấy ngày nay anh
quá đeo bám theo cô. Nhằm lúc khiến cho cô nghĩ rằng người có vấn đề và
cần được chữa trị là anh. Nếu quay về nhà thì có lẽ cô có được khoảng
không gian của riêng mình.
Vừa
nghe được điều mình muốn. Viên Hân lập tức muốn đứng lên thu dọn đồ đạc. Nào ngờ cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra. Người bước vào thế mà lại là giám đốc Lăng và Tuyết Đan. Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô ta thì không cần
phải đoán cũng biết được đã bị bố mình dạy dỗ như thế nào.
“Cảm ơn chủ tịch Dương đã chấp nhận gặp chúng tôi. Chúng tôi đến đây để xin
lỗi về sự việc vừa rồi.” Giám đốc Lăng lập tức hạ giọng, lưng cũng hơi
khom xuống tỏ ý lấy lòng.
Thành Luân lúc nãy còn đang mỉm cười dịu dàng với Viên Hân thì đã lật mặt ba
trăm sáu mươi độ. Anh chẳng thể hiện chút biểu cảm nào, thậm chí là xung quanh người còn tản ra loại không khí cấm đến gần.
“Người cần xin lỗi không phải là tôi.”
Thành Luân vừa dứt lời thì giám đốc Lăng đã quay hẳn cả người sang đối diện
Viên Hân đang nghi hoặc. Ông ta kéo con gái mình lại rồi bảo: “Hôm nay
tôi dẫn con bé đến để nói lời xin lỗi với phu nhân. Con bé vẫn còn nhỏ
dại, chưa được dạy dỗ chu đáo nên đã nói năng xằng bậy, còn làm ra
chuyện gây tổn hại đến phu nhân. Tôi đã phạt nặng con bé rồi. Phu nhân
lương thiện xin hãy bỏ qua cho con gái tôi.”
Thành Luân khẽ hừ một tiếng khiến mọi người trong phòng bệnh căng cứng người: “Nếu chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng lời xin lỗi thì đâu cần đến
pháp luật làm gì. Nhưng theo tôi thấy con gái của giám đốc Lăng vẫn chưa nhận ra mình đã làm sai gì đâu. Đã không thật lòng thì tôi chẳng muốn
cho vợ tôi nhận lấy nó.”
Viên
Hân khẽ giật góc áo của Thành Luân để cho anh bình tĩnh trở lại. Nhìn
giám đốc Lăng đã đầu hai thứ tóc làm cô nhớ đến cha của mình. Kiếp trước cô gây ra biết bao nhiêu chuyện gà bay chó sủa, cũng chính ông Ngô đích thân cúi người xin lỗi thay cho cô. Nhưng sau đó cô vẫn chứng nào tật
nấy mà chẳng quan tâm ông đã lo lắng cho cô như thế nào. Vì thế cô hiểu
tấm lòng của người làm cha.
Chưa kể đến Viên Hân luôn chú ý đến biểu hiện của Tuyết Đan. Cô ta đang đứng bên cạnh giám đốc Lăng mà run lên bần bật và mặt cắt không còn giọt máu vì áp lực tỏa ra từ Thành Luân. Nói cô ta đã lớn nhưng sống trong môi
trường được nuông chiều và ý nghĩ vẫn chưa mấy trưởng thành thì cô không muốn chấp nhất.
Nghe Thành Luân từ chối, không đợi giám đốc Lăng lên tiếng thì Tuyết Đan đã khóc òa lên: “Tôi xin lỗi… Tôi không có cố ý… Hay giờ chị đẩy tôi xuống hồ bơi lại đi thì chúng ta huề nhau… Huhu… Tôi mà biết chồng chị đáng sợ thế thì tôi không dám mơ
tới đâu…”
Viên Hân mím môi,
nhận ra Thành Luân đang nheo mắt nhìn mình thì ráng nuốt cơn tức cười
xuống. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người chê chồng cô dữ tợn. Những
người khác càng thấy anh lạnh lùng thì càng có hứng đập chậu cướp hoa.
Cô tằng hắng vài cái, sau đó nói:
“Chồng tôi nói đúng. Không phải việc gì cũng có thể xin lỗi qua loa như thế.
Tôi biết cô mới chỉ vào đại học. Nên nếu cô có thể lấy được học bổng cho năm sau cũng như sửa đổi tính tình tốt hơn thì tôi sẽ tha thứ cho cô.
Còn không thì tôi sẽ để chồng tôi giải quyết chuyện này.”
Giám đốc Lăng không nghĩ tới Viên Hân lại xử lý chuyện này như thế, nhưng
vẫn dùng ánh mắt cảm tạ mà đối đãi với cô. Ai mà chẳng biết cô con gái
út này của ông được cưng chiều đến mức hành động thiếu suy nghĩ. Lần này xem như một bài học nhớ đời.
Thành Luân vuốt tóc Viên Hân, ánh mắt dần chất chứa sự cưng chiều. Anh nhận
ra cô vợ nhỏ cũng từng là một sinh viên xuất sắc như thế nào, cũng từng
có những thành quả được công nhận trong sự nghiệp. Đến khi cưới anh thì
cô chỉ lo vun đắp cho mái ấm chung. Thì ra trong cuộc hôn nhân này, anh
là người được lợi nhiều nhất, còn cô lại âm thầm hi sinh.
Trước ánh nhìn của giám đốc Lăng và Tuyết Đan, anh cúi xuống hôn lên tóc cô vô cùng nhẹ nhàng.
Ai đã nói rằng chủ tịch Dương không thích phu nhân của anh ta chứ?
Rõ ràng tình cảm yêu thương tràn hẳn ra ngoài, muốn làm mù mắt người khác
thế cơ mà. Tuyết Đan thật sự muốn giết chết người đồn bậy đồn bạ. Sau
lần này, cô ta quyết định sẽ làm thân với Viên Hân để xin vía tìm được
một người chồng vừa đẹp trai vừa cưng chiều mình như thế.