Tô Việt cảm thấy không cần thiết phải đo lường lại số liệu mà mình đã
biết rõ từ kiếp trước, cậu tập trung hôn lên cơ thể mềm mại của đoàn
trưởng, chờ khi đoàn trưởng dần thả lỏng thì thuận thế kéo chăn lên,
ngáp một cái giả vờ chuẩn bị đi ngủ.
Quả nhiên, Triệu Thanh khi
thấy Anh Vũ đã thật sự buồn ngủ thì không tiếp tục dây dưa nữa, anh bất
đắc dĩ cười cười, tư thế thoải mái nằm trong lồng ngực Anh Vũ, lắng nghe tiếng hít thở triền miên của nhau, ngủ ngon lành suốt cả chặng đường.
Phi thuyền bay đến Địa Tinh, Tần Phồn đã chờ đợi gần đó, ba người tụ lại
cùng nhau bắt đầu điều tra tung tích Hà Ngôn. Vào ban đêm, bọn họ vào ở
phòng khách sạn đã đặt trước, một bên thu thập tin tức, một bên chờ đợi
quân chi viện của binh đoàn Ám Nha đến.
Ban đầu Tần Phồn dự định
một mình tìm một số điểm tập trung hacker tại địa phương trà trộn vào,
nhưng khi biết được Triệu Thanh bị truy giết, hơn nữa người nhận đơn còn là Kính Vạn Hoa đang bên cạnh, gần ngay trước mắt, cô thề sống chết
muốn đảm bảo an toàn cho đoàn trưởng Ám Nha, lấy đó làm cớ theo dõi gắt
gao Tô Việt suốt cả hành trình, không chớp mắt, ánh mắt lộ ra nét kiên
định, tựa hồ hận không thể đội người lên đầu thắp vài nén nhang.
Đệ nhất sát thủ, Kính Vạn Hoa trong lời đồn, lại là Tô Việt? Cậu ấy không
phải con át chủ bài Bộ vũ trang của Thiên Tinh đế quốc cài đi nằm vùng
sao? Là tân binh mạnh nhất của binh đoàn Ám Nha, thân phận lẫn lộn khó
phân biệt của nam nhân này đã gây nên ba trận sóng to gió lớn.
Tần Phồn đi theo phía sau Tô Việt, từ lúc bọn họ bước ra khỏi sân bay đỗ
phi thuyền đến đến khách sạn, từ khách sạn đến cửa phòng, lại vào đến
trong phòng, cô nói một lời chắc chắn: "Nếu tình huống có biến, chúng ta tốt nhất đừng tách ra, cho dù là ở phòng bên cạnh cũng không ổn, mọi
người hỗ trợ nhau cùng cảnh giác để tránh phát sinh bất trắc, nói không
chừng ngay khi chúng ta bước vào Địa Tinh đã bị người âm thầm theo dõi."
Tô Việt không xác định được xác suất một siêu cấp A xảy ra bất trắc là bao nhiêu, nhưng nếu Tần Phồn đã đề cao cảnh giác, có lòng đưa ra lời đề
nghị hữu ích, cậu cũng rất sẵn lòng phối hợp, đề phòng cẩn thận là một
thói quen tốt.
Triệu Thanh nhìn căn phòng sang trọng với không
gian được xây dựng đặc biệt khéo léo, nhìn Tần Phồn ngồi trên sofa gọi
cơm, lại nhìn Anh Vũ đang đứng bên mép giường cởi áo khoác, anh hít một
hơi thật sâu, một mình bước ra ban công tận hưởng làn gió đêm mát mẻ.
Đáng lẽ anh không nên lãng phí thời gian trên phi thuyền dù chỉ một khoảnh
khắc, hiện tại muốn lấp đầy một lần nữa cũng không được, dự kiến thời
gian kế tiếp cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Triệu Thanh càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng, sau khi bữa tối được đưa đến, liền dùng ánh mắt hung dữ nhìn Anh Vũ ăn cơm.
Tần Phồn không có chú ý tới ánh mắt rực lửa của đoàn trưởng Ám Nha, cô cắn
một miếng nhìn Tô Việt một cái, sợ giây tiếp theo top 1 liền biến mất
trước mặt mình, đây chính là Kính Vạn Hoa đệ nhất sát thủ, cô vậy mà đã
từng giúp đỡ Kính Vạn Hoa, cũng được Kính Vạn Hoa giúp đỡ qua, hiện tại
thậm chí còn hành động cùng nhau?
Cảm giác thật tuyệt vời khi
được giao lưu và tương tác như vậy, giống như ảo tưởng tồn tại từ trong
đầu bước ra đời thực, sống động xuất hiện trước mặt. Sau khi Tần Phồn
được sự đồng ý, đem chuyện này nói cho Tần Vũ và Độc Nhận, rất nhanh Tô
Việt đã nhận được một bài tiểu luận nghìn chữ của Tần Vũ hàm súc lại cấp bách, cùng với ba lời mời thêm bạn tốt liên tiếp của Độc Nhận.
Cậu buồn cười mà thêm Độc Nhận, trả lời Tần Vũ vài câu, thông qua bọn họ
bắt đầu tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ những chuyện lớn nhỏ đã phát sinh trong
giới sát thủ Tinh Tế một năm qua, nắm chắc thêm nhiều tin tức cũng không có gì là sai.
Ngày hôm sau, Diều Hâu, Khổng Tước, Tiêu Đàm cùng
một đoàn người đến Địa Tinh, sau khi đón người thì tách ra hành động,
lần theo dấu vết để lại nghiêm túc điều tra, cẩn thận truy lùng, cuối
cùng với sự trợ giúp từ thông tin của Tần Phồn rốt cuộc cũng thu được vị trí chính xác của Hà Ngôn.
Hắn bị giam giữ trong một trang viên
cách xa nội thành, canh gác nghiêm ngặt, nơi đó bất kể là ban ngày hay
ban đêm đều sẽ có bảo vệ chuyện nghiệp tuần tra, đừng nói là lẻn vào,
cho dù là một con côn trùng cũng không thể vượt qua rào chắn với hệ
thống kiểm soát không khí.
Tô Việt xa xa nhìn về nơi đó, phản ứng đầu tiên là trông nó giống như một pháo đài, này nhất định không phải
lực lượng vũ trang tư nhân, cũng không phải sản nghiệp mà những doanh
nhân hay nhà giàu bình thường có thể mua được.
Mọi người không
hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục phối hợp Tần Phồn điều tra cảnh vật
chung quanh và tình huống thực tế của trang viên, bọn họ rất nhanh đã
phát hiện những người ra vào nơi này phần lớn là những nhân vật nổi
tiếng của giới chính trị cùng những ông trùm giới kinh doanh, ngoài ra
còn có một ít trai xinh gái đẹp, tình hình cụ thể bên trong không thể
tra xét được rõ ràng lắm, Tần Phồn chỉ có thể phán đoán Hà Ngôn có khả
năng cao đã bị giam cầm bên trong.
Tô Việt hỏi: "Tra ra trang viên thuộc sở hữu của ai không?"
Tần Phồn gửi đến một phần tư liệu, nghiêm nghị trả lời: "Đây là tin tình
báo vừa được gửi đến, nhà ngoại giao Thiên Tinh Vu Trầm Hải, thời gian ở đây đều sống tại trang viên này, tuy rằng không phải tài sản đứng tên
hắn, nhưng hẳn là vị nào đó có địa vị cao bên trong."
Tô Việt giật mình, cậu nói: "Vu Trầm Hải? Nhà ngoại giao của Đế quốc vì sao lại tới Địa Tinh?"
Tần Phồn nhanh chóng ấn lên màn hình Tinh Võng, nói: "Tạm thời không rõ mục đích hắn đến đây, chỉ là hiện tại Thiên Tinh đế quốc đang trong tình
thế bấp bênh, lại là kẻ thù trong mắt Liên Minh Tinh Tế, bọn họ buông
xuống sự kiêu ngạo đến đây để đàm phán hòa bình, tranh thủ kéo dài hơi
tàn, cũng không phải không có khả năng."
Tần Phồn có chút lo
lắng: "Nếu thật sự là Thiên Tinh đế quốc ra tay với Hà Ngôn, vậy nguyên
nhân chỉ sợ cũng là muốn trả thù, trả thù kẻ đã bỏ trốn sau khi phản bội và binh đoàn Ám Nha đã làm hỏng chuyện tốt của bọn họ?"
Tô Việt
cũng có hiểu biết đối với quan chức cấp cao của Thiên Tinh đế quốc, tuy
rằng không biết những kẻ đó bên ngoài có hình tượng gì, đã làm ra loại
chuyện này, nhưng khuôn mặt ghê tởm ngầm bị lộ ra cũng đủ để khiến người chán ghét.
Cậu bình tĩnh ổn định nói: "Những người đó sẽ không
tự tay bóp chết con kiến bên đường, bọn họ ghét việc làm bẩn tay mình,
Vu Trầm Hải mạo hiểm đến Địa Tinh một chuyến có lẽ còn có nguyên nhân
khác, làm phiền cô điều tra sâu hơn ở phương diện này, đặc biệt lưu ý
nhiều hơn trong mối quan hệ giữa nhà ngoại giao của Thiên Tinh đế quốc
và người phụ trách Liên Minh Tinh Tế."
Tần Phồn không rõ nguyên
do, nhưng đối mặt với đệ nhất sát thủ huyền thoại trong bảng xếp hạng cá nhân của Tinh Tế, cô nghiêm túc gật đầu đầy tín nhiệm, nói: "Được, tôi
sẽ tiếp tục tìm kiếm tài liệu có liên quan."
Tuy rằng cục diện
phức tạp, chưa sáng tỏ, nhưng vì để bảo đảm an toàn tính mạng của Hà
Ngôn, Tô Việt cũng không định kéo dài, ngoại trừ Tần Phồn chịu trách
nhiệm tìm kiếm thu thập thông tin không tham dự cứu viện, những người
khác đã làm chuẩn bị sẵn sàng tối nay xông vào trang viên.
Trước
khi tập thể hành động, Tô Việt thuyết phục Triệu Thanh, phái người phối
hợp với cậu diễn một màn kịch, diễn một tuồng cho phép bạn nhanh chóng
lẻn vào trang viên, tiện cho trong ứng ngoại hợp.
Triệu Thanh vẻ
mặt nghi hoặc, chặn Anh vũ vào một góc tường hỏi: "Em muốn diễn cái gì?
Gã nhà ngoại giao kia nếu đã ra lệnh ám sát tôi, có nghĩa hắn đã coi
chúng ta là mầm họa lớn, dưới tình huống bình thường mặc kệ em làm cái
gì, hắn cũng sẽ cực kỳ cảnh giác và nghi ngờ em."
Tô Việt cười
cười, đáy mắt tựa hồ mang theo vài phần ký ức cay đắng, nhưng rất nhanh
liền biến mất, khó có thể phát hiện ra. Tô Việt không đưa ra bất kỳ lời
giải thích chi tiết nào, có chút không muốn nhớ tới quá khứ vốn nên bị
chôn vùi thật sâu, nhưng bây giờ đã có đất dụng võ, nên kịp thời đào ra, không thể để lãng phí tài nguyên.
Cậu nói đơn giản: "Nếu Vu Trầm Hải âm thầm thuê em ám sát anh, lại vì thế mà trả một cái giá khổng lồ, đã nói lên rằng hắn sẽ có ý định đi điều tra xem nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa, hoặc là nguyên nhân thất bại là gì? Còn có thể tiếp tục ám
sát hay không? Việc em tìm cớ lén gặp mặt hắn cũng là lẽ đương nhiên."
Lý do này vô cùng đầy đủ, hợp lý, Triệu Thanh trong khoảng thời gian ngắn
không tìm ra được lỗ hổng, chỉ cần Tô Việt đăng nhập vào bảng tin sát
thủ dưới tên Kính Vạn Hoa tiến hành liên hệ với Vu Trầm Hải, đối phương
nếu không đồng ý cũng không sao, nếu đồng ý thì có thể theo kế hoạch
hành động, nhà ngoại giao của Thiên Tinh đế quốc có khả năng sẽ hẹn gặp
mặt tại trang viên nơi nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tô Việt
bổ sung: "Em có thể yêu cầu mang mặt nạ nguỵ trang, chuyện này trong
giới sát thủ rất bình thường, chỉ cần em và hắn duy trì khoảng cách an
toàn, hắn sẽ không nhận ra thân phận thật sự của em."
Triệu Thanh hơi cau mày, nói: "Không bằng tôi và em cùng nhau đi vào, em có thể giả vờ đã ám sát thành công một nửa, người không giết chết nhưng là bắt
sống, hỏi hắn có muốn tra tấn bức cung với tôi hay không?"
Nghe
thấy bốn chữ cuối cùng, Tô Việt như bị khơi gợi quá khứ không hay, đôi
mắt tối đi vài phần, cậu nói: "Đoàn trưởng, em sẽ không để anh bị bắt
lần nữa."
Triệu Thanh không khỏi mỉm cười: "Chỉ là diễn kịch mà
thôi, làm tù binh của em cũng rất thú vị, chỉ là khi giả vờ bị thương để lại cho tôi chút mặt mũi, đừng đánh mặt tôi."
Tô Việt hiếm thấy mà nói lời thâm tình: "Sao em có thể đành lòng đánh anh được chứ?"
Triệu Thanh nhắc nhở cậu: "Không phải chưa từng ra tay, đừng ngại, vừa gặp
mặt tôi đã bắn em một súng, nếu lại đến lần nữa, ngay lúc đó tôi cũng sẽ giống như thế không chút do dự."
Nếu lại đến lần nữa? Tô Việt
không muốn lần nữa, đời trước cậu đáng chết, đời này cậu nỗ lực sống
sót, bất kể tương lai đường đi như thế nào, cậu chỉ hy vọng mình sẽ
không rơi vào hoàn cảnh phải cầu nguyện để tìm một con đường rút lui.
Giọng nói Tô Việt trầm thấp: "Những chuyện đó đều đã qua đi, sau này em sẽ không bao giờ ra tay với anh nữa."
Triệu Thanh nhíu nhíu mày, nói: "Cũng không cần cố uốn cong thành thẳng như vậy, sau này em vẫn có thể đánh tôi."
Tô Việt: "?"
Triệu Thanh cong cong khóe môi, thấp giọng nói: "Không vả mặt, nhưng có thể
đánh nơi khác, ví dụ như nơi có nhiều thịt một chút?"
Quả đào đầy cám dỗ lắc lư hiện lên trong đầu Tô Việt, đây chính là khoái cảm mà cậu đã trải qua vào đêm cậu trọng sinh.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Cậu lý trí đem hình ảnh ấy tạm thời xóa bỏ khỏi đầu, cố gắng đưa chủ đề
quay về quỹ đạo, cậu nghiêm mặt nói: "Kính Vạn Hoa chỉ giết người, không bắt người sống, sẽ không nhận nhiệm vụ theo dõi hay truy đuổi, cũng sẽ
không có sự tồn tại của tù binh."
Triệu Thanh không có cách nào
chỉ có thể từ bỏ, anh lại hỏi: "Vừa rồi em nói muốn tìm người phối hợp?
Là cần vài người trợ thủ sao?"
Tô Việt dường như đã suy nghĩ rất
nghiêm túc, cậu nói: "Một người là đủ rồi, để Khổng Tước đi với em đi,
hắn biết ăn nói, có một vài sát thủ sẽ mang theo người đại diện có
chuyên môn khi đi đàm phán với khách hàng."
Triệu Thanh không mấy rõ ràng đối với nghiệp vụ của sát thủ, nhưng cũng mơ hồ biết đến sự tồn tại của người đại diện sát thủ, anh rất vui mừng khi Anh Vũ có ý thức
không tự mình mạo hiểm, không giống như quá khứ khiến anh không kịp trở
tay, không thể yên tâm.
Nhưng bản thân Khổng Tước cũng không rõ
vì sao Anh Vũ lại chọn hắn, hắn còn nghĩ rằng Anh Vũ hiếm khi mang theo
người để thực hiện một cuộc đột nhập quan trọng, nếu không phải tìm Diều Hâu thì chính là Tiêu Đàm, những người đó đều là những lão làng kinh
nghiệm đầy mình, không ngờ người được chọn đi cùng lại là hắn? Chẳng lẽ
là coi trọng kỹ năng nịnh nọt người đẹp của hắn sao?
Tô Việt
thông qua bảng tin chuyên dụng của sát thủ, trao đổi với Vu Trầm Hải vài câu, đúng như dự đoán, bọn họ quả nhiên hẹn thời gian và địa điểm gặp
mặt, chính là bên trong trang viên kia.
Trước khi hành động,
Khổng Tước đã điều chỉnh trạng thái và trang bị đầy đủ, hắn nhịn không
được tò mò hỏi Anh Vũ: "Cậu thật sự cảm thấy tôi mồm miệng lưu loát, có
tài đàm phán?"
Tô Việt hơi mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn, đưa mặt nạ
ngụy trang cho hắn, nói: "Anh đeo nó lên, cố gắng đừng nói chuyện trong
chốc lát, làm một người câm thì càng tốt."
Khổng Tước nhận mặt
nạ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Anh Vũ, hỏi cậu: "Từ từ, không phải nói tôi
làm người đại diện của cậu sao? Nếu cứ im lặng không nói gì, sẽ làm
người ta nghi ngờ."
Sau khi Tô Việt xác nhận đã tránh đi sự chú ý của những người khác, đặc biệt là tầm mắt đoàn trưởng, mới bình tĩnh
nói với Khổng Tước: "Tình huống có thay đổi, tôi ở bảng tin sát thủ cùng Vu Trầm Hải trao đổi nội dung, Kính Vạn Hoa ám sát Ám Nha đoàn trưởng
thất bại, nhưng tên phản bội Đế Quốc Hắc Diệu lại bị thương nặng, hơn
nữa nghi ngờ rằng nhà ngoại giao trả một số tiền lớn như vậy là vì muốn
nhân cơ hội bắt giữ Hắc Diệu."
Cậu từng câu từng chữ giải thích
rõ ràng với Khổng Tước, nói tiếp: "Nhiệm vụ này thành công hay thất bại
không nên nhận định bằng sự sống chết của đoàn trưởng Ám Nha, hiện tại
Kính Vạn Hoa đã nhìn thấy quỷ kế của nhà ngoại giao, tự mình nắm được
Hắc Diệu trong tay, thấy tiền sáng mắt chuẩn bị bàn bạc cái giá cuối
cùng của nhiệm vụ với nhà ngoại giao."
Khổng Tước nghe xong như
lạc vào trong sương mù, trực giác cho thấy tình huống không ổn, hắn theo bản năng hỏi: "Vậy tôi đóng vai người thương lượng giá hả? Đệ nhất sát
thủ Tinh Tế Kính Vạn Hoa??"
Tô Việt cười cười, nói: "Đừng gấp,
anh rất thích hợp, tuổi tác chúng ta không chênh lệch quá nhiều, nhà
ngoại giao sau khi nhìn thấy tôi sẽ trực tiếp gửi tiền vào tài khoản,
sau đó tìm lý do để anh rời đi hoặc đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, để hắn kiểm tra hàng trước."
Rất nhiều người trong giới ngoại giao chưa từng gặp qua hình dáng thật sự của Kính Vạn Hoa, nhưng thông qua hình
ảnh bị lưu lại trong quá trình thực hiện các vụ ám sát có thể suy đoán
đại khái giới tính và tuổi tác, không đến mức nam nữ không rõ, già trẻ
không phân biệt được.
Khổng Tước không ngờ Thiên Tinh đế quốc lại coi trọng chuyện bắt giữ Anh Vũ như thế, hắn khóc không ra nước mắt
nói: "Trọng điểm không phải ở đây, trọng điểm là cậu muốn trực tiếp đóng vai Hắc Diệu sao? Chính là kẻ đã phản bội Thiên Tinh đế quốc, là cái
đinh trong mắt cái gai trong thịt bọn họ, đoàn trưởng nếu biết nhất định sẽ không đồng ý."
Tô Việt trấn an hắn: "Đoàn trưởng sẽ không
biết, trước mắt đây cũng là cách nhanh, thuận tiện và an toàn nhất đối
với mọi người."
Trên nét mặt cậu mang theo vài phần thờ ơ, lại
mang theo vài phần sắc bén, nói: "Tôi sẽ không giữ lại người sống, luôn
có người phải trả giá cho việc mình đã làm."
Thông qua rất nhiều
tin tức Tần Phồn thu thập được, làm cậu nhớ ra Vu Trầm Hải là ai, đời
trước bị Chu Lập Ngôn biến thành công cụ dâng lên lấy lòng các quan chức cao cấp, gã này chính là một khách hàng rất quan trọng.
Tuy rằng lúc này Chu Lập Ngôn đã chết đền tội, cậu cũng không bị đưa đến tầng
cao nhất của khách sạn Đế Quốc để trở thành cống phẩm của những nhân vật lớn, sở dĩ Bộ vũ trang tác oai tác phúc, vô pháp vô thiên, đều không
tách khỏi sự hỗ trợ bí mật của nhóm quan chức này, bọn họ mới là kẻ làm
chủ đứng sau lưng một tay che trời.
Đời trước cậu phải chịu vô số đòn roi và đòn hiểm, quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng như một pho tượng
đẫm máu, giống như một nô lệ nhẫn nhục chịu không biết phản kháng, chờ
đến khi kéo lê được thân thể nát bét chạy trốn cũng đã không còn cơ hội
động thủ nữa.
Đời này cậu đạp lên máu và lửa trở về, nhìn thấy
từng gương mặt quen thuộc, lúc này đây cậu sẽ tự mình ra tay, thêm dầu
vào ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội của Thiên Tinh đế quốc trong sự giận
dữ của công chúng.