Tô Việt không ngờ Triệu Thanh vốn dĩ nghĩ như vậy, có lẽ là cảm thấy cậu tìm người bên ngoài không sạch sẽ, sợ nhiễm bệnh, cho nên miễn cưỡng
dùng thân mình để đảm bảo an toàn.
Tưởng tượng đến việc thân phận của Chu Lập Ngôn có khả năng bị phơi bày ra ánh sáng, Tô Việt liền cảm thấy đau đầu.
Lúc trước chụp ảnh phó bộ trưởng Chu ở thư viện quán cà phê, hiện tại lại
chụp được ảnh người nọ và K cùng đứng trên đài, trùng hợp cả hai lần đều có mặt cậu.
Một lần là trùng hợp, hai lần cũng là trùng hợp sao?
Nhóm Họa Mi trước mắt vẫn chưa nghi ngờ, Triệu Thanh có lẽ là nhất thời tức
giận hành vi của cậu, cho nên đã không nghĩ về nó một cách chi tiết.
Nhưng Tô Việt không chắc liệu về lâu về dài, Ám Nha có thể phát hiện ra
manh mối gì hay không, cậu chưa bao giờ đánh cược vào loại xác suất như
vậy.
Mọi kế hoạch của nằm vùng, đều phải được tính toán cho tình
huống xấu nhất, giống như khi xây dựng một hành tinh, phải luôn sẵn sàng cho khả năng bị sụp đổ.
Tô Việt bảo Họa Mi gửi cho mình một phần ảnh chụp, rồi thản nhiên rời đi trong biểu tình "cậu cũng muốn lưu giữ
nó sao" của mọi người. Cậu tìm một chỗ là điểm mù giám sát, mở máy
truyền tin trong tay, tải ảnh lên và bấm gửi.
Ngày thứ hai sau
khi sự việc xảy ra, Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc mới phát hiện phó bộ
trưởng Chu không đi làm, gọi vào máy truyền tin bị thông báo tín hiệu
kém, không cách nào kết nối được.
Bọn họ dựa theo chỉ thị của
Tiêu Viễn đi đến tầng ngầm thứ bảy của khách sạn Đế Quốc, phát hiện ra
giáo sư Chu trên khán đài đã bị chà đạp không ra hình người.
Vương Tường đang ở trên người ông dùng dao khắc họa dấu vết thuộc về mình,
đây đều là những hành động thường thấy của trò chơi, dù sao cũng có
phòng y tế, dù là vết thương gì cũng sẽ rất nhanh hồi phục như cũ, Chu
Lập Ngôn cũng là một tay chơi già đời trong số đó.
Ninh Tử Khúc vừa mới đánh xong một trận roi da, đang ở bên cạnh hút thuốc.
Một vài người chơi được hưởng lợi, cũng đang cười nói rôm rả, chia sẻ cảm
xúc, cơ hội như vậy không nhiều lắm, lần này đúng là bọn họ có vận khí
tốt, gặp được ngày đầu tiên Chu lão sư muốn xuống biển.
Loại trải nghiệm từ người chơi biến thành đồ chơi như vậy, chỉ cần có lần đầu
tiên, tiếp theo sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, nghe nói sẽ gây nghiện.
Ninh Tử Khúc hỏi một người chơi lâu năm bên cạnh: "Món đồ chơi tên Tô kia lần sau có đến nữa không?"
Người chơi lâu năm trả lời hắn: "Không nhất định, phải xem Chu lão sư có muốn dẫn đến không, đó chính là đầu quả tim của Chu lão sư, bình thường sẽ
không bao giờ để lộ ra, lần này có lẽ là đã làm sai gì đó chọc giận ông
ấy đi."
Ninh Tử Khúc như có suy tư gật gật đầu, nhưng cẩn thận
ngẫm lại lại có chút không thích hợp, vì sao Chu lão sư không huấn luyện đồ chơi kia, mà ngược lại lại tự mình chịu trận?
Đang lúc hắn
còn nghi hoặc, đột nhiên một đám người xông vào, Bộ vũ trang chuyên chế
lộng quyền của Thiên Tinh đế quốc nhanh chóng khống chế toàn bộ tầng
hầm, hơn nữa còn bắt rất nhiều người.
Hậu quả của lần ngoài ý
muốn này vô cùng nghiêm trọng, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, vụ bê bối của phó bộ trưởng Chu bị vạch trần, ông bị chụp rất nhiều ảnh và
video, có một số đã truyền ra ngoài, làm phong phú thêm cho những người
có sở thích tương tự.
Các người chơi đều bị bắt lên, một số ít có lai lịch mạnh đã được gia đình bảo lãnh ra trước, số còn lại không có
lai lịch gì liền trở thành nơi trút giận, toàn bộ bị tống vào ngục giam, yêu cầu phải nộp một số tiền lớn mới được thả ra.
Vài ngày sau, Chu Lập Ngôn thoát khỏi trạng thái bị khống chế trở lại như bình thường, tỉnh dậy trong phòng y tế.
Đầu tiên ông thấy đầu óc có chút mơ hồ, sau khi ký ức quay lại, hai mắt đỏ lên, sắc mặt tái nhợt.
Tiêu Viễn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, quan tâm dò hỏi: "Ông tỉnh rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Tôi đi gọi bác sĩ."
Giọng nói Chu Lập Ngôn đều là run rẩy, ông nói: "Tác dụng của thuốc bên trong cơ thể tôi......"
Tiêu Viễn an ủi nói: "Lượng thuốc tiêm vào không nhiều lắm, chỉ bị khống chế trong thời gian ngắn, hiện tại mọi việc đã qua đi, ông yên tâm đi."
Chu Lập Ngôn vẫn là có chút kinh hoàng, ông điên cuồng tìm kiếm vết kim
tiêm trên người mình, đêm đó ông bị biến thành món đồ chơi bẩn thỉu ai
cũng có thể trừu dập.
Tiêu Viễn đành phải kéo tay ông lại, vỗ vỗ
lên mu bàn tay chồng chất đầy vết sẹo chưa mờ đi, nói: "Ông hiểu rõ loại thuốc này phải tiêm rất nhiều lần mới có hiệu quả lâu dài, K cũng là bị tiêm mười mấy lần, Tô Việt lại càng là từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đúng giờ không phân liều lượng mà tiêm vào, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn tẩy
não thành công."
Chu Lập Ngôn lập tức bất động, ông theo bản năng mà lặp lại hai chữ: "Tô Việt."
Ông nghiến răng nghiến lợi: "Tô Việt!"
Chu Lập Ngôn bỗng nhiên giương mắt, khuôn mặt luôn cao ngạo, lãnh đạm, tự tin của ông lúc này đây tràn đầy vẻ dữ tợn, độc ác.
Ông nói với Tiêu Viễn: "Tô Việt phản bội chúng ta, không biết cậu ta đã
dùng những lời gì kích thích K, khiến K bắt đầu thức tỉnh thoát khỏi
khống chế của thuốc. Hiện tại, bọn họ đang sợ phải bỏ mạng, đã hốt hoảng trốn đi rồi."
Ông thúc giục nói: "Bộ trưởng, xin hãy ban cho tôi lệnh truy nã cao nhất, bắt bọn chúng về chịu phạt, tôi sẽ khiến hai
người bọn họ khóc lóc cầu xin biết vậy chẳng làm."
Tiêu Viễn thở dài, nói: "Lập Ngôn, ông bình tĩnh lại trước đã, tôi nói chi tiết với ông."
Chu Lập Ngôn không thể nào bình tĩnh được, ông muốn cắt một mảng da của K,
trừng phạt tên sát thủ vô dụng bất tài, lại đem Tô Việt treo lên trong
phòng dạy dỗ bất kể ngày đêm.
Ông nói vừa nhanh vừa rõ: "Không
thể đợi nữa, Tô Việt đã biết loại thuốc khống chế này, còn cố ý lấy từ
tôi một phần tư liệu lịch sử của Nam Tinh, bộ trưởng Ngài nói không sai, Tô Việt không thể sửa chữa nữa, sẽ trở thành mối họa lớn nhất của chúng ta, không thể không phòng."
Tiêu Viễn đè lại bả vai đang kích
động của Chu Lập Ngôn, nói: "Tô Việt không có phản bội Đế Quốc, việc cậu ta biết về chuyện thuốc men là ngoài ý muốn, đêm hôm đó phản kháng
không phải nhằm vào Bộ vũ trang, mà là hành vi trả thù cá nhân của cậu
ta, còn gửi cho tôi một phần báo cáo, thành khẩn nhận lỗi sai."
Chu Lập Ngôn: "Cái gì?"
Tiêu Viễn click mở máy truyền tin trên cổ tay, đem bản báo cáo kia cho ông
xem, bên trên còn đính kèm một bức ảnh độ phân giải cao, thể hiện rõ
ràng ánh mắt lạnh lùng của Tô Việt cùng biểu cảm mê ly nịnh nọt của Chu
Lập Ngôn.
Chu Lập Ngôn nhìn chằm chằm bức ảnh nửa ngày, không thể tin mà ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Viễn: "Đây là Tô Việt gửi đến sao?
Cậu ta hối hận nên muốn tự thú?"
Tiêu Viễn kiên nhẫn giải thích:
"Tôi nhấn mạnh một lần nữa, Tô Việt không có phản bội đế quốc, không cần tự thú, cậu ta chỉ là đang thể hiện sự bất mãn trong lòng mình."
"Liên quan đến vấn đề thuốc, Tô Việt cho rằng ông xuất phát từ tâm tư riêng,
lạm dụng nó mà không báo với Bộ vũ trang, không chỉ dùng thuốc, mà còn
đưa cậu ta đến những nơi như thế làm cậu ta nhục nhã, cho nên mới xảy ra màn trả thù tự biên tự diễn này."
Chu Lập Ngôn cao giọng nói:
"Lời này ông cũng tin sao, bộ trưởng, cậu ta căn bản là nói dối, Tô Việt sao lại đơn thuần như vậy, thực sự cho rằng ngoại trừ tôi ra, những
người khác đều không hiểu rõ sao?!"
Tiêu Viễn cười cười, nói:
"Không phải Tô Việt đơn thuần, là do có người hỗ trợ thu dọn tàn cục,
Phương Trường Thanh đi thuyết phục cậu ta, hiện tại Tô Việt tạm thời về
dưới trướng phó bộ trưởng Phương, ông chỉ cần hỗ trợ gánh trách nhiệm và hậu quả, trong khoảng thời gian này đừng xuất hiện ở trước mặt cậu ta
là được rồi."
Chu Lập Ngôn không thể chấp nhận, ông còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Tiêu Viễn dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn cản.
Bộ trưởng Tiêu nói: "Gần đây Ám Nha có tiếp nhận một nhiệm vụ của Liên
Minh Tinh Tế, đã can thiệp nghiêm trọng vào lợi ích của Thiên Tinh đế
quốc. Ngoài ra, trước đó bọn họ đã tiếp xúc với cơ sở dược phẩm của
chúng ta, hơn nữa còn ghi chép không ít tư liệu."
Tiêu Viễn cực
kỳ nghiêm túc tiếp tục: "Tuy rằng hiện tại bọn họ chưa ý thức được giá
trị và tác dụng của những tư liệu đó, nhưng đề phòng có vấn đề, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách diệt trừ bọn họ."
"Tô Việt là lựa
chọn tốt nhất, cậu ta là người duy nhất vào được tầng trung của Ám Nha,
còn là người được đoàn trưởng thật sự coi trọng."
"Ông đừng làm
loạn nữa, tạm thời ngưng việc nghỉ ngơi một thời gian, Tô Việt giao lại
cho Phương Trường Thanh đi, tôi và hắn đã cùng hạ quân lệnh, đảm bảo có
thể làm thật tốt chuyện khống chế Tô Việt."
Tiêu Viễn gọi bác sĩ đến tiêm cho Chu Lập Ngôn một liều thuốc an thần, dặn dò ông nghỉ ngơi cho tốt sau đó quay trở về làm việc.
Chu Lập Ngôn trằn trọc trên giường bệnh, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức
giận, không thể đoán được từ khi nào Tô Việt đã leo qua bên Phương
Trường Thanh?
Khó trách sẽ phản bội ông, khó trách sẽ biết bí mật của loại thuốc đó, khó trách sẽ trở nên mất kiểm soát.
Hóa ra không phải vì thuốc hết tác dụng, mà là vì có người có ác ý ly gián, muốn đào góc tường nhà ông, muốn đoạt món đồ chơi của ông.
Phương Trường Thanh, ngươi chờ đó!
Lúc này Tô Việt đang gửi tin cho Phó bộ trưởng Phương, cậu đối với vị Phó
bộ trưởng này không mấy ấn tượng, chỉ nhớ ở kiếp trước đối phương đang
làm nhiệm vụ thì đột ngột hy sinh, sớm bị loại khỏi cuộc cạnh tranh
giành chức vị Bộ trưởng.
Phương Trường Thanh ngày thường không
tranh không đoạt, khiêm tốn làm người, nhưng làm mọi việc rất thỏa đáng, trung thành lương thiện, có năng lực lại rất nghe lời, Tiêu Viễn vô
cùng coi trọng ông.
Từ trước đến nay ông không tham gia quản lý
trung tâm bồi dưỡng nhân tài, cho nên rất ít khi tiếp xúc với Tô Việt,
có lẽ thời điểm diễn ra tang lễ, chính là khoảng cách gần nhất của hai
người.
Tô Việt hồi tưởng lại một vài tin tức mình đã biết ở kiếp
trước, trong ghi chép cho thấy Phương Trường Thanh đã từng nhiều lần
phản đối nghiên cứu và sản xuất ra loại thuốc này, hơn nữa còn âm thầm
dùng kế phá hủy không ít cánh đồng trồng thuốc, cuối cùng còn có ý đồ
đem bí mật về loại thuốc này công khai ra bên ngoài.
Đáng tiếc, đợi khi ông thu thập đầy đủ tư liệu, còn chưa kịp báo cáo về Liên Minh Tinh Tế, người đã không còn.
Tư liệu cho thấy ông vì cứu vài đứa trẻ bị mắc kẹt trong trận hỏa hoạn nên đã anh dũng hy sinh, Đế Quốc cũng trao tặng huân chương anh hùng cho
ông, trên bia mộ khắc đầy những lời khen ngợi và vinh danh.
Tô
Việt không biết xương cốt bị chôn trong lòng đất lạnh lẽo của Phương
Trường Thanh có bị những phần thưởng nóng rực kia làm cho tan chảy
không, có bất kỳ suy nghĩ hối tiếc nào không, hay là tràn ngập sự phẫn
nộ.
Cậu đứng trong góc chết của máy giám sát, lần đầu tiên nhấp vào trang liên lạc của Phương Trường Thanh.
Chia sẻ bí mật cho người không thân thuộc là một việc vô cùng nguy hiểm, đối với Tô Việt mà nói, cho dù đối tượng là K vẫn an toàn hơn nhiều so với
Phương Trường Thanh.
Nhưng cậu không có lựa chọn, một khi Chu Lập Ngôn triển khai trả thù, thân phận của cậu nhất định sẽ bị phơi bày,
đến lúc đó Triệu Thanh sẽ lựa chọn tin tưởng một tên gián điệp còn sống, hay yên tâm về tên gián điệp đã chết hơn?
(Truyện chỉ đăng ở
một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by
thauyn22 on Wattpad
https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
Sau khi Tô Việt gửi ảnh đi, lập tức khơi dậy sự tò mò của Phương Trường Thanh.
Phó bộ trưởng Phương lúc ấy đang uống trà, sau khi click mở ảnh suýt chút nữa đã phun đầy nước trà lên màn hình.
Ông đối với Tô Việt không mấy thân quen, nhưng cũng biết đây chính là vương bài được trung tâm bồi dưỡng nhân tài đào tạo ra, không ngờ học trò mà
Chu Lập Ngôn đã dạy dỗ cả đời, lại rơi vào kết cục này, thật sự làm
người ta thỏa mãn.
Phương Trường Thanh dứt khoát hẹn gặp Tô Việt, Tô Việt nhân tiện gọi thêm Tần Vũ, đến làm nhân chứng.
Ba người tập hợp lại, sau khi xác định lập trường của nhau, họ cùng nhất trí loại bỏ loại thuốc này.
Phương Trường Thanh đồng ý đứng sau giúp Tô Việt, chỉ cần cậu có thể thu thập
đủ bằng chứng, hoàn toàn tiêu huỷ loại thuốc đó là được.
cũng khó trách Phương Trường Thanh dễ dàng tin tưởng Tô Việt như vậy, thật ra là vì Tô Việt cung cấp rất nhiều thông tin, rất quý giá, còn phân tích rất có trình tự, mỗi câu nói đều là lời trong lòng ông, tựa như chính ông
là người nói điều đó.
Tần Vũ cuối cùng cũng nhớ ra tung tích của
em gái Q, hắn và Q báo bình an cho nhau, không lập tức rời khỏi nơi này, mà vẫn luôn đi theo Tô Việt.
Tô Việt tạm biệt Phương Trường Thanh sau đó chuẩn bị quay về cứ điểm, đầu ẩn ẩn đau khi sát thủ K theo sát phía sau mình.
Cậu xoay người nói: "Anh có thể rời khỏi phạm vi quản lý của Thiên Tinh đế quốc, đi nơi khác làm nhiệm vụ kiếm thêm tiền."
Tần Vũ kéo mũ trùm đầu lên, hai tay cắm trong túi, chỉ để lộ ra chiếc cằm
nhọn, nói: "Tôi không thể nuốt trôi cái món chết tiệt này, tiền phải
kiếm, nhưng thù cũng phải báo."
Tô Việt đáp: "Vậy anh có thể nhận nhiệm vụ ám sát những người đứng đầu Bộ vũ trang, tôi sẽ không cản trở anh."
Tần Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nam nhân trước mặt, nói: "Tôi rất cảm kích việc cậu đánh thức tôi, giúp tôi thoát khỏi thứ ma chướng ghê tởm đó,
nếu có muốn giết ai, tôi sẽ giúp cậu giết miễn phí."
Tô Việt xua xua tay: "Không cần, tôi sẽ tự mình ra tay."
Có một số việc không phải đem người ra giết sạch là có thể hoàn toàn giải
quyết, cái mọi người mong muốn là sự thật, chứ không phải tin tức về kẻ
đã chết.
Tần Vũ nghĩ đến thân thủ của Tô Việt không khỏi im lặng, nhưng hắn vẫn đi theo Tô Việt, duy trì khoảng cách, không để mất dấu.
Tô Việt nhịn không được mà dừng bước, nhẹ nhàng xoay con dao găm trong tay, hỏi: "Anh còn có gì muốn nói với tôi sao?"
Tần Vũ cảm nhận được tính mạng bị uy hiếp, do dự một chút mới nói: "Sao cậu lại nhận ra tôi? Còn biết em gái Q của tôi."
Tô Việt nói: "Chuyện này không quan trọng, anh chỉ cần biết tôi không có
ác ý là đủ rồi, quan trọng là bây giờ tôi phải quay về cứ điểm Ám Nha,
anh đây là muốn đi theo làm tù binh?"
Tần Vũ lại hỏi: "Tôi không
thể đến cửa trong hòa bình sao? Các cậu dù sao cũng dọn đến căn cứ mới,
cái này dù có bại lộ cũng không sao, tôi sẽ tháo tất cả thiết bị liên
lạc, trước khi các cậu rời đi là được."
Huống chi dù hắn muốn chạy cũng không thể, chính là Ám Nha đó, ai dám nói có thể tự do ra vào chứ?
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là
ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad
https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
Tô Việt nhắc nhở hắn: "Lần trước anh là người dẫn đội chặn đường vận
chuyển vật tư của chúng tôi, còn làm gãy tay một đồng đội của tôi, suýt
chút nữa giết luôn hắn."
Tần Vũ nghĩ nghĩ lại nói: "Tôi có thể
cho hắn vặn trở lại, chỉ cần hắn đánh thắng được tôi, nếu cậu muốn đối
phó Bộ vũ trang, tôi sẽ phát huy được tác dụng đó."
Tô Việt hỏi hắn: "Anh có thời gian để lãng phí sao? Không phải muốn kiếm rất nhiều tiền sao?"
Tần Vũ lại đáp: "Bộ vũ trang của Thiên Tinh đế quốc rất đáng giá, chỉ làm một vụ lớn, cũng đã đủ phí chữa bệnh cho em gái tôi."
Tô Việt cắm lại con dao găm vào túi đeo bên chân, đánh giá thanh niên chiến lực cấp A, nhàn nhạt nói: "Đuổi theo tôi."
Động tác Tần Vũ mạnh mẽ đuổi theo phía sau nam nhân, hắn đối với Tô Việt
tràn ngập tò mò, muốn tìm hiểu thêm thông tin về đối phương, nên hắn
không ngừng mở lời nói chuyện, càng lúc càng gần.
Chờ khi hai
người về đến căn cứ Ám Nha thì đã sánh vai nhau mà đi, mọi người liếc
mắt nhìn nhau, giống như Anh Vũ mang theo tình nhân trở về.
Người biết nội tình lại càng khiếp sợ, Anh Vũ nghiện nặng rồi, có phải thật sự rất khó bỏ không.
Ngay cả Kim Điêu trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa nghĩ đến muốn tìm K
báo thù, chỉ lo không biết trong phòng cách âm có tốt không, sẽ không để nửa đêm nghe thấy quất roi cùng tiếng kêu thảm thiết đấy chứ?
Tô Việt bình tĩnh đi lướt qua những đồng đội đang mở to đôi mắt, mang theo Tần Vũ chạy lên lầu, trước khi về cậu đã gửi tin báo về cho đoàn
trưởng, đối phương không trả lời, hẳn là chấp nhận.
Thỉnh thoảng trong đoàn cũng sẽ có đồng đội dẫn theo người về, chỉ cần làm tốt công tác phòng bị là được.
Tô Việt ngước mắt lên vừa lúc gặp được Triệu Thanh bước xuống lầu, từ trên cao nhìn xuống, một mảng tối mờ mờ nhìn về phía bọn họ.
Tô Việt chủ động giới thiệu: "Đoàn trưởng, đây là K."
Triệu Thanh cười âm hiểm, đáp: "Tôi biết, đã thấy qua ảnh chụp."
Rất tốt, Anh Vũ không chỉ chơi đùa bên ngoài, còn muốn mang người về đây chơi.
Tần Vũ muốn mở miệng chào hỏi một tiếng, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã ngậm miệng lại.
Cơ bắp hắn bất tri bất giác căng cứng, không biết vì sao, có cảm giác như
chỉ cần nói một từ thì não mình sẽ lập tức bị tô lên vách tường.