Chu Lập Ngôn cũng không biết ông ở trong mắt Ám Nha đã trở thành người
có sở thích đặc thù, ông đang nằm trên giường bệnh của Bộ vũ trang nhắm
mắt dưỡng thần.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, một người đàn
ông mặc tây trang mang giày da, tóc chải vuốt ngược ra sau bước vào, ngũ quan nghiêm túc, khí chất tôn quý, vừa nhìn đã thấy là người nắm chức
vị cao có thâm niên.
Phía sau hắn là một thanh niên tóc nhuộm
trắng, mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, đại khái tầm 25-26 tuổi, môi
dưới còn đính một chiếc khuyên môi bạc.
Chu Lập Ngôn sau khi nhìn thấy vị khách đến tuy rằng không đứng dậy, nhưng biểu tình lại trở nên
vô cùng cung kính, ông yếu ớt thì thầm nói: "Bộ trưởng, thật xin lỗi,
làm phiền ngài vất vả đến đây thăm tôi."
Tiêu Viễn đi đến bên đầu giường, ngồi xuống chiếc ghế được thanh niên phía sau kéo đến, thở dài
nói: "Lập Ngôn, sao ông lại biến thành thế này, nghe nói là bởi vì cánh
tay robot bị trục trặc?"
Chu Lập Ngôn có chút hổ thẹn mà trả lời: "Là tôi bất cẩn, trước khi sử dụng không kiểm tra kỹ cánh tay robot,
dẫn tới không phát hiện ra chương trình của nó đã bị lỗi."
Tiêu
Viễn trấn an ông một phen, thử hỏi: "Lúc ấy tên Tô Việt được phái đi nằm vùng kia cũng ở đấy, việc ngoài ý muốn lần này ông xác định không có
liên quan gì đến hắn sao?"
Chu Lập Ngôn nhắm mắt, nói: "Sau khi
tỉnh lại tôi đã suy nghĩ rất lâu, Tô Việt không có lá gan dám làm phản
chúng ta, cũng không có lý do gì để làm như vậy, huống chi cậu ta cũng
không xuống tầng hầm được mấy lần, làm sao có thể trong thời gian ngắn
động tay động chân mà không để lại dấu vết chứ?"
Tiêu Viễn nghe ông phân tích, gật đầu nói: "Nói cũng có lý, tôi tin tưởng phán đoán của ông."
Chu Lập Ngôn hơi cau mày: "Nhưng Tô Việt quả thực có chút không chịu quản
lý, thời điểm tôi cầu cứu cậu ta, tôi nghi ngờ cậu ta cố ý kéo dài thời
gian."
Tiêu Viễn cười cười: "Nhưng cuối cùng vẫn là cậu ta đi gọi người đến hỗ trợ, điểm ông hoài nghi vẫn chưa đủ để định tội."
Chu Lập Ngôn bĩu môi: "Tôi cũng không muốn định tội cậu ta, chỉ là thấy đồ
đã được dạy dỗ lại ra ngoài chơi đùa, trong lòng cảm thấy khó chịu."
"Được rồi, ông đừng buồn bực, chuyện này để tôi xử lý đi." Tiêu Viễn vỗ vỗ
tay ông an ủi, lại chỉ chỉ thanh niên cà lơ phất phơ đang dựa tường phía sau, nói:
"Không phải trung tâm bồi dưỡng nhân tài đang cần một
đợt thay máu mới sao, đây là tân binh của chúng ta, Tần Vũ, sát thủ đứng thứ ba trên bảng xếp hạng, biệt hiệu K, chiến lực cấp A, ông dưỡng
thương cho tốt rồi mang về dạy dỗ một chút."
Chu Lập Ngôn lúc này mới liếc mắt nhìn thanh niên từ trên xuống dưới, không ngờ đối phương
lại trừng mắt với ông, bộ dạng không coi ai ra gì.
Chu Lập Ngôn
cũng không thèm để ý, chép miệng cười, nói: "Trung tâm bồi dưỡng nhân
tài đa phần đều là đào tạo từ lúc bé, người ngài đề cử đã thành niên,
bây giờ mang cho tôi giáo huấn không quá thích hợp phải không?"
Tiêu Viễn bất đắc dĩ nói: "Tần Vũ là thành tâm quy thuận Đế Quốc, là cấp A
hiếm có, ông dạy cho hắn một chút hành vi nghề nghiệp thường ngày, giảng giải một ít những việc cần chú ý thì được rồi, chủ yếu là dạy hắn
nghiêm túc làm việc, không để phạm sai lầm."
Thanh niên ở một bên nghe xong những lời này, như không có gì mà dùng ngón tay ngoáy ngoáy tai, dáng vẻ không thèm quan tâm.
Chu Lập Ngôn vừa thấy liền biết đó là thứ cứng đầu, ông cười không nói gì.
Tiêu Viễn đành tiến đến gần, hạ giọng nói: "Nếu phát hiện Tô Việt xuất hiện
dấu hiệu không ổn, nên chuẩn bị tốt cả hai tay, vạn nhất cậu ta thật sự
phản bội, chúng ta không thể không thanh lý môn hộ, nhóm người ở trung
tâm bồi dưỡng nhân tài nháo lên, dù sao cũng cần một người dẫn đầu cấp A đến trấn áp bọn họ."
Chu Lập Ngôn lúc này mới nghiêm túc suy
nghĩ, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu: "Bộ trưởng, tôi hiểu, tôi sẽ đào tạo hắn thật tốt."
Tần Vũ để lại cho ông ánh mắt khinh thường, tiêu sái huýt sáo, nói: "Bệnh mỹ nhân, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."
Hắn hiển nhiên không xem trọng con ma ốm này, chiến lực cấp A có thể nói là đứng trên đỉnh kim tự tháp, sao có thể đem một người cấp B để vào mắt.
Hắn là được Bộ vũ trang Đế Quốc chi một khoản tiền cực lớn mời về vì có
thực lực, nói cái gì mà giáo dục chẳng qua cũng chỉ là cho có lưu trình
thôi.
Một tháng sau, sau khi binh đoàn Ám Nha liên tục quấy phá
binh đoàn Sơn Báo mấy mươi lần, thì chuẩn bị triển khai đợt báo thù cuối cùng.
Báo đốm Hàn Thông gần đây rất chật vật, nào là truy lùng
bao vây, nào là công kích ngầm hoặc công khai, ngay cả khi ngủ cũng
không dám nhắm mắt, sợ rằng vừa lơ đễnh bên ngoài cửa sổ sẽ liền bay đến một viên đạn đoạt mệnh.
Đêm nay, hắn lại một lần nữa bị Ám Nha khóa chặt tại vị trí.
Hàn Thông trong lòng tức giận, điên cuồng mắng Triệu Thanh, chỉ huy một đội tinh anh tâm phúc đối phó với nhóm người Ám Nha trong những con hẻm tối tăm phức tạp.
Gần đây hắn đã liên lạc với người của Đế Quốc,
trước đây bởi vì bị anh em trong binh đoàn phản đối, cho nên vẫn luôn
không thể cùng Đế Quốc hợp tác thành công, nhưng sau khi âm thầm giết
chết vài tên đoàn trưởng phản đối, hắn liền trở thành người cao nhất
trong binh đoàn.
Chờ khi trốn thoát lần này, bọn họ sẽ lập tức
gia nhập Bộ vũ trang, đến lúc đó họ sẽ nhờ binh lực của Đế Quốc, tiêu
diệt Ám Nha dễ như trở bàn tay.
Hàn Thông vạch ra kế hoạch hoàn
hảo trong lòng, thậm chí còn tưởng tượng ra sẽ tra tấn Triệu Thanh như
thế nào, nhưng ngay ở góc cua tiếp theo một viên đạn bắn đến ngay đầu
gối, hắn ngã gục xuống mặt đất.
Hắn không dám tin mà ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông bước ra từ trong bóng tối trước mặt.
"Triệu...Thanh!" Hàn Thông phun ra một cái răng gãy, lập tức mở ra tấm chắn bảo vệ che
trước mặt, tay chống xuống chuẩn bị đứng lên, máu hắn vẫn đang chảy, hắn nói một cách quyết liệt: "Hẻm nhỏ không thích hợp sử dụng vũ khí tầm
xa, ngươi là đang tìm chết."
Vừa dứt lời, Tô Việt từ trên nóc nhà sau lưng Hàn Thông nhảy xuống, đem hắn một lần nữa dẫm trở về mặt đất.
Hàn Thông nghe thấy được âm thanh xương cốt đứt gãy, hắn mới vừa há mồm
muốn kêu đau, một con dao găm lạnh lẽo đã kề vào cổ hắn, chạm vào làn da mỏng manh, đau buốt thấu xương.
Tô Việt nhìn Sơn Báo trong tay, nói: "Thật ngại quá, cản trở các người đơn đả độc đấu rồi."
Triệu Thanh nhàn nhạt liếc Anh Vũ một cái, lạnh giọng nói với Hàn Thông:
"Thời khắc ngươi ra tay với chúng ta, ngươi nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm
nay."
Hàn Thông không cam lòng tức giận trừng mắt với anh, bị mù một con mắt, chẳng lẽ hắn không nên báo thù sao?!
Triệu Thanh nâng họng súng trong tay lên, nói: "Ngươi là vì con mắt bị thương sao? Không đáng đâu, không phải vẫn còn một con có thể sử dụng sao, còn tốt hơn là bây giờ bị mất cái mạng."
Hàn Thông sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, làm mù mắt hắn, còn trách hắn không nên mang thù, đây là đạo lý gì.
Nhưng cũng không sao, hắn chỉ cần kéo dài thời gian, chờ thuộc hạ đến nghĩ cách cứu viện là được.
Những người này có lẽ còn muốn đem hắn giam vào phòng tối, tiến hành tra tấn
bức cung hắn, ý đồ moi ra những thông tin tình báo hữu dụng.
Những tin tức do đoàn trưởng binh đoàn lính đánh thuê nắm giữ, nhất định là
có giá trị rất lớn, đây là nguyên nhân chủ yếu Đế Quốc đồng ý tiếp nhận
binh đoàn Sơn Báo.
Kể cả khi hắn không đánh lại Ám Nha, cũng có thể mang theo quân tiếp viện từ Bộ vũ trang Đế Quốc.
Vài người tâm phúc của hắn đã cùng hắn liên lạc với bên Đế Quốc, việc uỷ
quyền cũng chỉ là để ngừa bất trắc, không nghĩ tới thật sự có tác dụng.
Hàn Thông chậm rãi bình tĩnh lại, không thể gấp, ngàn vạn lần không thể
gấp, phải nghĩ cách làm thế nào cùng Triệu Thanh đàm phán trước, phải cố gắng chịu ít hình phạt nhất trong thời gian bị giam giữ.
Tô Việt thấy người bên dưới dao găm vẫn không nhúc nhích, nghĩ rằng hắn đã từ
bỏ giãy giụa, liền rụt tay lại một chút, tránh cho bị viên đạn của đoàn
trưởng làm cho bị thương.
Một tay thiện xạ bách phát bách trúng, đó là khi vui, lỡ như hôm nay tâm tình không tốt, không vui thì sao?
Tô Việt còn nhớ rõ Triệu Thanh từng muốn ấn tàn thuốc lên tay cậu, không chừng hiện tại cũng muốn khảm viên đạn lên tay cậu.
Triệu Thanh không để ý đến động tác nhỏ đó của Anh Vũ, anh không có thói quen nói những điều vô nghĩa với kẻ thù, một phát đạn vỡ đầu, dứt khoát gọn
gẽ kết thúc một đoạn ân oán.
Hàn Thông chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất, trong mắt còn hiện lên vẻ bàng hoàng cực độ.
Triệu Thanh thổi thổi họng súng, thấy Anh Vũ vẫn đang chơi đùa Hàn Thông, không vui nói: "Đừng đùa với thi thể."
Tô Việt khẽ nhíu mày, nói: "Đoàn trưởng, tôi là đang tìm chiến lợi phẩm,
trên người báo đốm nói không chừng sẽ có cái gì đó đáng giá."
Triệu Thanh không ngờ Anh Vũ còn thiếu tiền tiêu, tiền thưởng mỗi lần làm
nhiệm vụ còn không đủ dùng sao, số đó cũng không ít mà.
Anh cân nhắc nếu đưa một cái thẻ không giới hạn, liệu Anh Vũ có nghĩ nhiều không?
Triệu Thanh không muốn làm việc xấu hổ như bao nuôi, nhưng Anh Vũ trước nay
chưa từng mở miệng nói với anh muốn bất cứ thứ gì, cũng không thể giống
người bình thường tặng đồng hồ tặng giày, tặng nhà tặng xe, những thứ đó với lính đánh thuê bọn họ không cần thiết dùng lắm.
Tô Việt
không biết trên mặt mình đã bị dán nhãn"nghèo khổ thiếu tiền", chỉ là
cậu nhận ra trên người Hàn Thông có đồ vật liên quan đến Đế Quốc, nhìn
dáng vẻ này xem ra Sơn Báo đã đầu quân cho Đế Quốc?
Không, nếu đã gia nhập thành công, thì hôm nay Ám Nha sẽ phải giáp mặt với sự phục kích của Bộ vũ trang.
Cho nên nói, Hàn Thông và đế quốc bên kia có khả năng chỉ đang ở giai đoạn
liên lạc, hoặc là sắp gia nhập thành công sau đêm nay.
Trước đây
Ám Nha có nội gián, cung cấp không ít tư liệu nội bộ cho phía Sơn Báo,
nếu Sơn Báo cùng Đế Quốc câu kết, thì những tư liệu này sẽ liền chuyển
giao cho Bộ vũ trang......
Tư liệu này thậm chí đã đến trong tay Bộ vũ trang, việc này đối với Ám Nha rất không ổn.
Tô Việt đem dao găm cắm về trong vỏ, lấy máy truyền tin trên người Hàn
Thông ra, sau khi dùng vân tay đối phương mở khóa, xem qua danh sách bạn tốt một vòng, quả nhiên tìm được thông tin của Hồ Khôi.
Đối phó
với nhóm người hạ đẳng như lính đánh thuê, luôn là Hồ Khôi - người có
địa vị thấp nhất trong Bộ phụ trách, khó trách hắn thường xuyên khó chịu trong lòng, cảm thấy chính mình luôn chịu thiệt.
Tô Việt đem
những bức ảnh chụp Chu Lập Ngôn gửi vào máy Hàn Thông, sau đó lại dùng
máy Hàn Thông gửi những bức ảnh đó cho Hồ Khôi.
Ghi chú rõ đây là lễ vật tặng cho Hồ phó bộ trưởng, vô tình lẻn vào tiệm cafe chụp được,
hy vọng sau này Hồ bộ trưởng* sẽ chiếu cố nhiều hơn.
*ở đây
bản raw dùng là 胡部长 Hồ bộ trưởng, nên mình giữ nguyên nha, có thể tg
nhầm nhưng cũng có khi là dụng ý muốn nói vậy với ý là để nịnh bợ ông
ta.
Hôm sau khi Hồ Khôi vừa tỉnh dậy, nhìn thấy những bức ảnh mới nhận được.
Từ trước đến nay hắn luôn chướng mắt kẻ tầm thường như Hàn Thông, chỉ vì
lợi ích của Đế Quốc, không thể không qua lại với đám người kia.
Kết quả Hàn Thông tặng cái gì đây?
Một phần đại lễ!
Thời điểm Hồ Khôi click mở ảnh chụp và phóng to ra, tay hắn đều là run rẩy.
Những bức ảnh này là lịch sử đen tối của Chu Lập Ngôn, một khi bị lộ ra sẽ
ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của ông ta, quả là một nhược điểm không tồi phải dùng cho tốt.
Nhưng mà hắn dám dùng nó sao?
Hồ Khôi để tay lên ngực tự hỏi, lễ vật lớn như vậy, hắn không có mạng để tiếp nhận.
Cho dù là hiện tại cả ba gã phó bộ trưởng đều đang chờ bộ trưởng thăng chức và rời đi, tranh giành nhau cái ghế bộ trưởng, nhưng địa vị của Chu Lập Ngôn đặc biệt, thủ đoạn cao minh, Hồ Khôi không muốn cùng ông ta cứng
đối cứng.
Huống chi chỉ vừa mới xin gia nhập đã gửi hắn một lễ
vật như vậy, đây là có ý muốn châm ngòi ly gián, muốn làm suy yếu thực
lực tổng thể của Bộ vũ trang? Lính đánh thuê Sơn Báo nhìn dáng vẻ thì
như không tâm cơ, nhưng rõ ràng không phải thật lòng muốn gia nhập Đế
Quốc!
Hồ Khôi suy đoán trong lòng, những tư liệu trước đây Hàn
Thông gửi cũng đều ném vào thùng rác, hiện tại hắn căn bản không thèm
tin đến nửa lời của bọn lính đánh thuê giảo hoạt này, nhất định đã đào
rất nhiều hố chờ hắn nhảy, hắn trông ngủ xuẩn dễ lừa đến vậy sao.
Sau khi đem sự việc ảnh chụp báo cho Bộ trưởng Tiêu Viễn, lại cùng Chu Lập
Ngôn nhẹ nhàng giải thích một phen, Hồ Khôi lúc này mới yên tâm, tránh
cho sau này bị hiềm nghi cấu kết lính đánh thuê ám hại người trong nhà.
Tuy nhiên để ngừa vạn nhất, người tốt làm việc tốt đến cùng, Hồ Khôi trực
tiếp làm lơ binh đoàn Sơn Báo bên kia khi họ phát tín hiệu cầu cứu, hắn
cảm thấy đây nhất định là cái bẫy.
Hồ Khôi tương kế tựu kế, dựa
theo tín hiệu đó định vị được vị trí binh đoàn Sơn Báo, sau mấy ngày mai phục, đem bọn chúng dọn dẹp hoàn toàn sạch sẽ, như một lời cảnh cáo.
Thời điểm Chu Lập Ngôn nhìn thấy những bức ảnh kia, cả người đều là tức giận.
Những tên lính đánh thuê đó biết ông là ai, dám chụp ông trong tình huống xấu như vậy, còn mang tặng chúng như lễ vật.
Rất tốt, sát thủ lính đánh thuê đều cùng một mặt, dơ bẩn lại xấu xa, ông thích nhất chính là hủy hoại như thứ đồ như thế này.
Chu Lập Ngôn xóa hết những bức ảnh đó, không để ý đến cái gì gọi là lính
đánh thuê Sơn Báo, ông vẫn là tin vào đầu óc không được lớn kia của Hồ
Khôi, hắn hiểu được nên xử lý theo cách nào.
Lúc này tâm trạng
đang không vui, Chu Lập Ngôn chọn ra một cây roi da thô to nhất, dùng
mũi giày da đá vào chân người thanh niên, lạnh lùng nói: "Biết nên gọi
tôi là gì không?"
Một kẻ vốn ngang ngược kiêu ngạo như Tần Vũ,
lúc này lại vô cùng ngoan ngoãn mà quỳ trên mặt đất, run bần bật nói:
"Lão, lão sư."