Mở ra hình thức cưỡng chế, không cách nào giữa chừng dừng lại.
Thiết lập tham số cho cánh tay robot hoàn tất.
Chu Lập Ngôn dựa theo thói quen trước đây, cẩn thận thiết lập tiết tấu
trừng phạt phù hợp với sở thích của mình, ông ấn xuống nút xác nhận,
chuẩn bị lùi sang một bên để xem màn hành quyết.
Nhưng ngay lúc ông vừa cất bước, hai cánh tay robot đột nhiên vươn ra, bắt lấy cánh tay ông.
Chu Lập Ngôn không kịp phản ứng, đôi tay đã bị bắt chéo ra sau lưng, cả người bị áp chế phải quỳ trên mặt đất.
"Hả...... Xảy ra chuyện gì?!" Ông kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện cánh tay thứ
ba của robot đã bắt lấy chiếc roi da, giơ lên cao, chuẩn bị quất xuống.
Chu Lập Ngôn hoảng loạn giãy giụa, nhưng sức người vẫn không thể ngăn cản
được sức máy, một roi từ không trung quất xuống, hung hăng mà quất thật
mạnh vào cái mông đang nhếch lên của ông.
Xuyên qua chiếc áo
choàng trắng một vệt máu đỏ thẫm chậm rãi hiện ra, Chu Lập Ngôn đau đến
mức sắc mặt tái nhợt, nói không ra hơi.
Cánh tay robot sẽ không
vì thương hoa tiếc ngọc mà tạm dừng hình phạt, mà là tuân theo quy trình trừng phạt đã được thiết lập, làm hết trách nhiệm, không chút lưu tình
quất vào cơ thể trước mặt, một roi lại nối tiếp một roi.
Âm thanh đau đớn của Chu Lập Ngôn vang vọng khắp tầng hầm, mái tóc dài của ông
bung ra, lòa xòa tứ phía, đôi vai chuyển động lên xuống theo sự run rẩy
của ông giống như vẻ đẹp mỏng manh của một con thiên nga cao quý rơi
xuống vực sâu.
Đau đớn kịch liệt, tư thế nhục nhã, khiến Chu Lập
Ngôn không hiểu tại sao chỉ trong thời gian ngắn mọi chuyện lại tiến
triển như vậy, ông vốn nên là người ở một bên xem trừng phạt mới phải.
Chu Lập Ngôn gian nan mở to mắt, nhìn thấy Tô Việt thản nhiên ung dung đứng tại chỗ, không rời đi, cũng không đến hỗ trợ, ông không khỏi kìm nén
lửa giận trong lòng, mở miệng ra lệnh: "Cậu còn đứng đó làm gì, mau đến
dừng cái máy này lại!"
Tô Việt vô tội mà nhìn ông: "Lão sư, em
đang đợi thầy trách phạt, không nghĩ đến...... Thầy muốn tự mình kiểm
tra sức mạnh ra đòn của cánh tay robot có đạt tiêu chuẩn hay không sao?"
Chu Lập Ngôn trong lòng nghẹn một ngụm máu, ông không ngờ Tô Việt lại phản ứng trì độn như thế.
Ông cho rằng cậu cùng đám cẩu kia giống nhau, có thể tùy tiện khiển trách
dạy dỗ, cuối cùng chỉ cần dùng một câu "Đây là kiểm tra năng lực của các người" là có thể lừa được họ?
Trước đây ông luôn lấy cớ thí
nghiệm máy móc để cho Tô Việt phát triển trí nhớ...... Ông đã nói như
vậy, thì hiện tại quả thật không thể trách đối phương cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là ông cùng đám chó kia không giống nhau, ông sợ đau, sắp đau đến chết rồi!
Chu Lập Ngôn dùng một tia sức lực cuối cùng nói: "Là cánh tay robot mất
khống chế, bên cạnh có nút dừng khẩn cấp, cậu mau đi ấn nó xuống liền
đi."
Tô Việt lúc này mới "khai sáng", cậu bước nhanh lên phía
trước, bộ dạng lòng nóng như lửa đốt, ra vẻ muốn giúp đỡ lão sư, sau một hồi thao tác, cuối cùng lại khó khăn mà kết luận.
Tô Việt: "Lão
sư, nút dừng khẩn cấp này không được, có thể là cần thay mới linh kiện
chủ chốt, hoặc là bên trong đã quá cũ, cần phải tu sửa lại toàn bộ mới
được."
Chu Lập Ngôn không cách nào trả lời, hơi thở thoi thóp, bị roi da quất đánh đến không thể phát ra tiếng, cái mông một mảnh hỗn độn đẫm máu, trong mắt một vài người, cảnh kia lại đẹp như một đóa hồng
đang nở rộ.
Đáng tiếc, năng lực thẩm mỹ của Tô Việt có hạn, cậu chỉ cảm thấy cảnh kia nhìn như một đống cà chua thối.
Chờ đến khi roi da bị đứt, Tô Việt mới "đột nhiên nghĩ đến" một biện pháp
tốt. Cậu dùng tay không mở cánh tay robot ra, cắt đứt hệ thống dây điện, dẫm nát con chip, để chắc chắn rằng đứa con ngoan này sẽ không cách nào khởi động lại được nữa.
Khi cậu vừa mới đi tham quan tầng hầm,
cậu đã lặng lẽ động chạm vào chương trình bên trong của cánh tay robot,
hiện tại sẽ không thể bị điều tra đến.
Chu Lập Ngôn thích dùng
roi da, thích mượn cánh tay robot để tra tấn,, thích gặp mặt trước rồi
răn dạy, đều là những thói quen cũ, Tô Việt đối với điều này vô cùng
quen thuộc, tính toán chính xác từng nhất cử nhất động của lão sư.
Đời trước cậu bị đánh quá nhiều, đời này phải tính toán bảo toàn bản thân.
Tiệm cà phê, thanh niên tóc ngắn màu nâu đang đứng ở quầy bar lau cốc, đột
nhiên hắn thấy tên nằm vùng kia từ tầng hầm đi ra, thẳng một đường đi về hướng này.
Tuân theo nguyên tắc duy trì mối quan hệ đồng nghiệp, thanh niên khách khí cười nói: "Muốn uống thêm một tách cafe nữa không?"
Tô Việt nhẹ nhàng lắc đầu, kề sát lỗ tai hắn nói vài câu.
Thanh niên tóc nâu biến sắc, hắn nghi hoặc đứng yên nhìn Tô Việt vài lần, xác định đối phương không phải đang nói đùa, lúc này mới rời quầy bar, cẩn
thận đi theo lối mật đạo xuống tầng hầm.
Lúc này, Chu Lập Ngôn đang quỳ rạp trên mặt đất, đã bị đánh đến không ra hình người.
Thanh niên tóc nâu thấy thế, vội vàng bấm máy liên lạc nội bộ kêu cứu.
Những tai nạn ngoài ý muốn do máy móc thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra, phần lớn
là tắt máy đột ngột, hoặc nút bấm bị trục trặc linh tinh, nhưng sự cố
nghiêm trọng như hôm nay chưa bao giờ xuất hiện.
Người chịu xui
xẻo ấy lại là một người quyền cao chức trọng - phó bộ trưởng, điều này
thật sự không thể nói lý lẽ, không thể đi tìm một cái máy để trách tội,
nhiều lắm là xử phạt nhà sản xuất thiết bị, nhưng đây vốn là ngành sản
xuất của riêng Bộ vũ trang, cuối cùng ai cũng không được.
Tô Việt hoàn thành lần kết nối này, huýt nhẹ một tiếng chim hót, chậm rãi đi ra khỏi tiệm cà phê.
Một giây ra khỏi cửa, cậu nhạy bén phát hiện có một tầm mắt đang dừng trên người cậu.
Tô Việt ngạc nhiên nhìn đoàn trưởng đang đứng đối diện bên kia đường, đối
phương dựa vào một cây đa cổ thụ, khoanh tay lặng lẽ nhìn cậu.
Đã cái nư của tui ghê (20-12-2023 cảm ơn bạn đã theo dõi!)