Mạc Âm phi ngựa mất nửa canh giờ thì tới Tây thành.
Trước khi bước vào chợ đen Mạc Âm đã thay đổi thành một hắc y và khoác bên
ngoài một chiếc áo choàng đen dài qua chân, phần mũ của áo choàng che
hết nửa mặt chỉ hở phần hai cánh mũi.
Bước vào chợ đen Mạc Âm đi
một vòng tìm nơi bọn chúng ngầm giao dịch buôn bán người. Đi sâu vào
trong hẻm nhỏ thì có một nơi gọi là sàn đấu giá Nhân Lâu. Nơi này là sàn đấu giá có tiếng nhất ở chợ đen Tây thành.
Mạc Âm đi vào cửa thì bị đám người đứng ở cửa chặn lại " Có thẻ bài của sàn đấu giá mới được vào còn không thì mau đi đi "
Bọn chúng xua tay đuổi cô đi, Mạc Âm không muốn đánh rắn động cỏ nên lùi lại nghĩ cách vào trong.
Đứng được một lúc, từ đằng sau Mạc Âm truyền đến một giọng nói " Tiểu huynh
đệ này! Ta thấy ngươi đứng ở đây mà không vào trong là vì không có thẻ
bài sao ? "
Mạc Âm cũng bất ngờ, tự nhiên lại có một cô nương cực
kì quyến rũ với bộ y phục đỏ phấp phới xẻ tà hai bên đùi tay cầm quạt mà hỏi mình. Bản thân cô cũng bị mê hoặc đến ngơ người mà gật đầu.
Bất chi bất giác lại vô thức nói
" Tiểu nương tử mỹ miều đây là muốn giúp ta vào trong sao ? "
Tên đi cạnh rút kiếm chĩa vào người Mạc Âm " Ngươi giám bất kính thô lỗ với chủ nhân ta. Kẻ thô lỗ bất kính với chủ nhân giờ cỏ mọc xanh mộ, ngươi
là người tiếp theo. "
Mạc Âm lấy lại tinh thần nghiêm túc " Vị
huynh đệ đây nóng tính thật đấy. Ta nào giám có ý bất kính với tiểu
nương tử xinh đẹp như vậy. "
Hắn tức giận nói xong liền định xông
đến nhưng bị chủ nhân hắn cản lại. " Ngươi lại giám nhìn chằm chằm mà
bất kính. Ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn xuống dưới. "
Tiểu nương tử cản hắn lại " Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn ngươi cứ ở yên đây là được. "
Nói với hắn rồi quay sang nhìn Mạc Âm cười sắc xảo " Ngươi cũng gan lớn lắm nhưng ta thích. Ta tên Lưu Sương. Lưu trong nhung nhớ Sương trong Sương sớm. Tên của ngươi là gì ? "
Mạc Âm khá vui mừng vì lại được mỹ nhân hỏi " Ta họ Mạc tên Ân cô nương gọi ta Tiểu Ân "
" Mạc Ân ư! Trông giống lưu manh lại có cái tên đẹp vậy. " Lưu Sương tay chống cằm đung đưa thướt tha.
" Đi thôi để tỷ tỷ ta dẫn ngươi vào trong dạo chơi mặc dù nó không tốt
đẹp hay an toàn nhưng cũng nhiều thứ rất thú vị. " Lưu Sương xoay người
đi lại gần cửa vào.
Mạc Âm đi theo sau, Lương Thán người theo bên cạnh Lưu Sương nhìn Mạc Âm cảnh giác lườm nguýt không lườm nguýt thì
cũng là nhìn chằm chằm làm cô cũng bất lực chỉ im lặng đứng sau.
Hai tên vừa nãy chặn Mạc Âm ngoài cửa giờ nhìn thấy Lưu Sương lại nở nụ
cười rạng rỡ cung kính " Lâu lắm rồi không thấy Lưu Sương cô nương ghé
qua chơi. "
Lưu Sương nở nụ cười nhẹ nhàng làm chúng cũng say đắm rồi đi vào. Vì Mạc Âm đi sau cùng nên hai bọn chúng tưởng cô định lẻn
vào nên đã chặn lại định ra tay thì Lưu Sương đánh tiếng.
" Hắn là người của ta để hắn theo vào. "
Bọn chúng thấy vậy liền nở nụ cười ngại ngùng xin lỗi Mạc Âm
" Hoá ra là người của Lưu Sương cô nương, lúc nãy thất lễ rồi "
Mạc Âm thẳng người nghiêm bước vào đường chính đắc ý.
Ba ngươi bước lên lầu hai bước vào căn phòng số hai dành cho khách vip của sàn đấu. Mạc Âm đứng trong phòng không khỏi ngạc nhiên mà hỏi.
" Lưu Sương cô nương cô làm thế nào để trở thành một trong số những khách vip của sàn đấu giá này vậy ? "
Lưu Sương ngồi xuống bàn uống nước rót chén trà nhìn xuống sàn đấu giá rồi
trả lời " Chỉ là đầu tư và cống hiến ít công sức cho Nhân Lâu này thôi,
cũng không nhiều lắm. "
Mạc Âm tò mò định hỏi gì đó nhưng bị Lưu Sương cướp lời trước.
" Tiểu cô nương nhỏ nhắn ngươi còn không định bỏ áo choàng xuống. Cứ mặc khư khư không cảm thấy nóng sao? "
Mạc Âm vẫn cố chấp không thừa nhận " Lưu Sương cô nương nói gì vậy ta không hiểu. "
Lưu Sương nhấp ngụm trà cười tươi " Chỉ bằng chút xíu đấy của ngươi mà cũng muốn qua mặt được ta. "
Mạc Âm kéo áo choàng xuống đi lại ngồi vào bàn " Nói vậy thì muội lại là
múa rìu qua mắt thợ. Lưu Sương tỷ tỷ vừa xinh đẹp lại rất lợi hại. "
" Để cứu người, muội có một tiểu muội muội bị bắt đến đây nên muốn cứu người ra. "
Lưu Sương nhìn vào thân thể Mạc Âm lại còn đi một mình " Chỉ dựa vào một
mình ngươi ư? Sợ rằng đến mạng ngươi còn không giữ được chứ đừng nói
tiến vào cứu người. "
Mạc Âm gãi đầu ngại ngùng cười ngốc nghếch " Vậy Lưu Sương tỷ tỷ có cách nào có thể giúp muội không ? Chỉ cần tỷ
giúp muội cứu người cho dù lên núi đao xuống biển lửa muội cũng đồng ý. "
Lương Thán châm biếm " Chỉ bằng cái thi thể này của ngươi chưa đi được nửa đường đã gục thì nói gì đến núi đao biển lửa. "
Mạc Âm liếc hắn " Cái tên này ngươi không thể bớt bắt bẻ ta đi được ư! Nhất định đôi bên phải đối đầu ngươi mới chịu. "
Lương Thán liếc Mạc Âm từ trên xuống chậc lưỡi " Ngươi cũng xứng. "
Mạc Âm tức giận " Ngươi... "
Lưu Sương nhức nhức đầu " Thôi được rồi hai ngươi thôi đi. Tỷ tỷ sẽ giúp ngươi còn về điều kiện để sau hẵn nói. "
Lưu Sương rời phòng đi đến nơi chúng giam giữ người. Tên quản lý thấy Lưu Sương liền chạy lại tiếp đón niềm nở.
Lưu Sương hỏi hắn giấy bút rồi để Mạc Âm vẽ lại Tuế Tuế. Tên quản lý cầm
bức tranh ngắm kĩ thì ngại ngùng nói " Xin lỗi Lưu Sương cô nương, thật
ngại quá người này khi nãy đã được Kim công tử dẫn đi rồi. Có thể xem
xét những kẻ khác? "
Mạc Âm mất bình tĩnh túm lấy cổ áo hắn " Hắn đưa muội ấy đi đâu rồi? "
Tên quản lý kia đen mặt " Ngươi là kẻ nào mà dám cuồng ngôn xấc xược ở đây. Còn không mau buông bàn tay bẩn thỉu này của ngươi ra. "
Lưu
Sương đập đập vào tay Mạc Âm bảo cô bình tĩnh đã rồi hỏi tên quản lý "
Thất lễ rồi, vậy ông có biết bọn họ dẫn người đi đâu không ? "
Hắn vẫn giữ được sự khách sáo mà nói " Nghe hắn nói thì là đưa người đến Kim phủ. "
Lưu Sương cảm ơn hắn ra hiệu cho Lưong Thán. Hắn lấy trong người ra túi gấm đưa cho tên quản lý.
Lưu Sương dẫn Mạc Âm đến Kim phủ tìm người.
Nơi này được tuyệt mật tất cả thông tin về khách ở đây. Tên quản lý khá
hiểu về cách hành sự của Lưu Sương nên mới cho Lưu Sương thông tin của
khách. Dù sao thân phận nàng ở đây không bình thường chút nào.
Nhân Lâu này được chia làm hai lầu với hai loại khách, lầu một là nơi đấu
giá tất cả những người có thẻ bài nơi đây đều được vào. Lầu hai là những quan lại hoặc công tử ăn chơi và phía trong cùng của lầu hai là ba căn
phòng với kích thước vị trí khác nhau nhưng lại là chỗ dễ nhìn xuống
khán đài nhất.
Ba căn phòng đấy ngoài phòng số hai của Lưu Sương
ra thì hai căn phòng kia chủ nhân của chúng trước giờ đều chưa xuất
hiện. Vậy nên Lưu Sương lấy được thông tin một cách dễ dàng là điều hiển nhiên.