Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Hiếm khi Chu Ải mất ngủ, chất lượng giấc ngủ đó giờ của cậu không tốt
cho lắm, vậy nên cậu ngủ rất muộn, thời gian cũng ngủ ngắn. Nhưng tối
nay nằm trên giường, cậu lại không vì cơn mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ,
ngược lại, thời gian dần trôi qua, cậu ngày càng tỉnh táo.
Chu Ải nhắm mắt lại, những mảnh ký ức nhỏ trước đây chợt hiện lên như đèn kéo quân.
Vào một ngày mưa khi còn bé, Chu Ải và Trần Tầm Phong luôn là hai đứa nhóc
cuối cùng rời khỏi nhà trẻ. Trần Tầm Phong về trễ là do không ai tới
đón, còn Chu Ải là do bảo mẫu không để tâm. Hai người cầm một cây dù
đứng nép ở ngoài phòng bảo vệ tránh mưa, dưới tán dù, Trần Tầm Phong
quan sát vẻ mặt của Chu Ải, sau đó mau chóng rút dây dù trên nón ra,
trình diễn màn đan dây chọc cậu cười trong lúc chờ đợi nhàm chán.
Năm lớp 1 là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với những quy định thi cử nghiêm
ngặt, ở cuộc thi đầu tiên, Chu Ải đứng đầu khối, lúc ấy Trần Tầm Phong
cao hơn cậu, trước khi lên bục lãnh thưởng hắn đứng cùng cậu ở hậu
trường, giơ tay khẽ sờ tóc cậu, nói cậu đừng lo lắng quá.
Chu Ải
không lo lắng, cũng hoàn toàn không sợ hãi khi đứng trước mặt toàn thể
giáo viên và học sinh, nhưng sau khi xuống sân khấu, cậu phát hiện Trần
Tầm Phong đang đánh nhau với bốn nam sinh lớp trên, bởi vì trong lúc chờ lên nhận giải bọn họ đã bình luận về cậu, nói rằng cậu lớn lên ngoan
ngoãn nhưng sao lại bị câm cơ chứ?
Chu Ải còn thấy nước mắt của
Trần Tầm Phong nữa, từ khi quen biết hắn tới giờ, dù có bị thương, bị đổ máu hay bị giáo viên trách phạt thì hắn cũng không hề cảm thấy hụt
hẫng, lần duy nhất Trần Tầm Phong rơi nước mắt là lúc bọn họ tách ra vào năm ấy.
Khi đó, hắn khóc đến mức hàng mi ướt nhẹp dính chặt vào
nhau, con ngươi như bị gột rửa, bàn tay bám đầy bụi bẩn quẹt lên khiến
gương mặt lấm lem, cuối cùng là Chu Ải dùng giấy lau sạch mặt cho hắn.
Ký ức ùa về rồi chợt dừng ở hình ảnh tối nay, Trần Tầm Phong đã trưởng
thành, dáng người dong dỏng cao, đường nét cơ thể nảy nở, khi đứng trước mặt hắn, Chu Ải phải hơi giương mắt mới nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt đối
phương.
Hồi nhỏ Trần Tầm Phong nói rất nhiều, cậu thì không nói
được, cho nên một mình hắn nói cho hai người. Trong khoảnh khắc nào đó
vào tối nay, lúc nhìn Trần Tầm Phong nói chuyện, nhìn Trần Tầm Phong né
tránh ánh mắt của cậu thì Chu Ải đột nhiên cảm nhận được sự quen thuộc.
Trần Tầm Phong nói rằng thời gian khiến người ta bất đắc dĩ, nói rằng hắn
chần chừ, cũng nói rằng hắn lén lút theo dõi cậu, hắn thành khẩn mổ xẻ
bản thân cho Chu Ải xem, buổi chiều chưa nói được thì dù có phải chờ đến nửa đêm cũng phải nói cho xong.
Hắn nói hắn biết giữa bọn họ có
khoảng cách sáu năm, hắn nói hắn biết thời gian rất tàn nhẫn. Nhưng khi
Trần Tầm Phong tiếp cận, chính hắn lại xem nhẹ sự xa lạ và khoảng cách
mà thời gian mang đến.
Lúc chiều là lần đầu tiên bọn họ đối mặt
nói chuyện sau khi chia xa, bầu không khí lúc đó không tốt cho lắm,
nhưng tối đến Trần Tầm Phong lại chờ ở dưới lầu gọi cậu xuống, cứ như
trong mắt hắn, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, thời gian khiến
bọn họ lớn lên, song bọn họ vẫn là bọn họ, không có gì khác so với hai
đứa bé lúc đi nhà trẻ hồi đó cả.
Trong bóng tối, Chu Ải mở mắt,
cậu ngồi hẳn dậy, màn hình điện thoại hiển thị thời gian là 3 giờ sáng,
cậu xuống giường đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo nửa cánh cửa ra rồi ngồi
xuống, gió lạnh đập vào mặt, ù ù thổi bay tóc và quần áo của cậu.
Chu Ải đang đứng ở ranh giới của sự mỏi mệt và tỉnh táo, cậu lấy hộp thuốc
trong ngăn kéo bên cạnh ra. Chu Ải không nghiện thuốc lá, nằm viện lâu
như vậy, mỗi ngày nhìn trần nhà trắng như tuyết cậu cũng chưa từng nhớ
nhung thứ này, nhưng đôi lúc ở một mình, cậu cần phải có thứ gì đó khiến bản thân mình chết lặng.
Màn khói dần bốc lên, song không ngăn
được suy nghĩ miên man trong đầu, cậu nhớ câu hỏi cuối cùng của Trần Tầm Phong trước khi rời đi, hắn nói đám theo dõi cậu đã bị bắt lên đồn vì
tội tống tiền trẻ vị thành niên.
Cũng có nghĩa là, một mặt, Trần
Tầm Phong cường điệu với cậu rằng thời gian mang đến khoảng cách, mặt
khác hắn lại tự mình xem nhẹ khoảng cách này. Trần Tầm Phong nói rằng
hắn không chắc chắn là cậu còn nhớ hắn hay không, cơ mà ngày nào hắn
cũng đưa cậu bữa sáng, trong lúc thi cử lại giống trống khua chiêng đánh Tưởng Văn Ý, thậm chí còn thay cậu giải quyết đám người theo dõi kia.
Chu Ải khẽ nhíu mày, khói thuốc vị bạc hà khiến cậu càng thêm tỉnh táo, cậu dập tắt điếu thuốc đang hút dở, rời khỏi cửa sổ, mở đèn bàn lên rồi cầm bài tập mới lẳng lặng ngồi xuống.
Việc giảng dạy ở Trường Trung
học số 6 rất nghiêm khắc, tất cả những chuyện liên quan đến học tập đều
có hiệu suất cực cao, mỗi cuối tuần, các giáo viên lại tăng ca để chấm
điểm hết bài thi tháng của tuần trước.
Hai mươi ngày sau, Chu Ải
lại bước vào lớp 1, cậu vẫn như trước kia, vừa điềm tĩnh lại vừa lạnh
nhạt, sau cái lần cậu bóp cổ Hồ Thành trước mặt mọi người thì các loại
"nghi thức chào đón" đã biến mất toàn bộ, mỗi lần cậu vào lớp là mọi
người đột nhiên bị áp lực, im bặt đi cả, song sự im lặng này lại giảm
bớt phiền toái cho Chu Ải.
Sáng nay vào lớp, lớp học vẫn yên tĩnh như mọi khi, Chu Ải đi thẳng về chỗ ngồi của mình, cậu không quá để ý
đến mọi người trong lớp, vậy nên cậu không phát hiện bên dưới bức màn
yên tĩnh ấy là một tràng sóng to gió lớn.
Tưởng Văn Ý ngồi cùng
bàn đã tháo thạch cao và dây đeo, đang cắm cúi ngồi đọc sách, lần này
cậu ta không làm ra bất kỳ hành động nào với cậu, từ đầu chí cuối đều
gục đầu, tầm mắt đặt trên sách vở.
Trước tiết học đầu tiên, cô
Tần tiến vào lớp, đứng trên bục giảng với sắc mặt không được tốt cho
lắm. Cô kêu ngừng điểm danh rồi cắm USB vào trình chiếu cho học sinh
trong lớp xem số liệu thống kê kỳ thi tháng lần này: "Đã có kết quả của
kỳ thi tháng rồi, tôi không biết các cô cậu học hành cái gì."
"Điểm trung bình môn Hóa và Toán đứng thứ ba, thứ tư toàn khối, đặc biệt là
Sử, lớp mình đứng thứ bảy. Giáo viên Sử không chỉ một mà nhiều lần nói
với tôi là trong tiết Sử, các em đều lấy Toán, Sinh ra làm, vậy sao Toán các em thi điểm thấp như này?"
Cô Tần vừa nói vừa chuyển sang
xếp hạng cá nhân, cô quay đầu nhìn thoáng qua Chu Ải: "Đứng đầu lớp và
đầu khối của chúng ta đều là Chu Ải, các em cũng biết tháng này em ấy
xin nghỉ, rồi các em coi người ta học thế nào? Còn các em ngồi trong lớp học thế nào? Tại sao Chu Ải người ta không đến lớp mà vẫn đứng đầu kỳ
thi tháng?"
Tất cả học sinh trong lớp đều vùi đầu xuống bàn,
nhưng cũng có người tò mò lén nhìn về phía Chu Ải, kết quả thấy cậu vẫn
mang vẻ mặt thờ ơ, ngồi yên tại chỗ, biểu cảm không hề dao động gì cả.
"Tôi biết sau học kỳ này các em phải chọn ban, thậm chí các em đã sớm quyết
định mình học ban nào rồi nên mới không muốn học Sử, Địa đúng không? Đợt này làm trò cười lớn trong khối, thầy Ngô dạy Sử nói là bây giờ lớp mà
thầy ấy không muốn dạy nhất là lớp chúng ta đấy!"
"Các em không
nghe giảng, các em học môn này trong giờ khác, nhưng tại sao Chu Ải lại
có thể đảm đương cả hai, tại sao em ấy lại đạt điểm cao trong chín môn
học, tại sao em ấy có thể đạt điểm tối đa cả môn Lý và Sử?"
Cả
lớp im phăng phắc, cô Tần càng nói càng giận: "Các em tốn nhiều thời
gian cho những môn mà các em thích, nhưng quan trọng là các em thi thế
nào?"
Cô tiện tay gõ lên màn chiếu: "Các em xem mình thi cái gì
này, Hồ Thành, em là Ủy viên thể chất, em định tập thể dục cả ngày đấy
à? Lý 58 điểm, chưa đạt tiêu chuẩn! Em có thấy mất mặt không? Hả? Đề Lý
lớp 10 lần này khó quá hay sao? Lớp 2, lớp 3, thậm chí lớp 4 cũng có rất nhiều bạn điểm cao, còn em thi được 58 điểm! Tôi sẽ gặp riêng các cô
cậu sau! Giờ ra sân thể dục tham dự lễ chào cờ đi!"
Mặt trời đã
lên cao, Chu Ải lại đứng trên bục trao giải của Trường Trung học số 6,
lại nhận bằng khen tượng trưng cho thành tích và xếp hạng của mình từ
ban giám hiệu nhà trường. Trường Trung học số 6 là nơi đào tạo nổi tiếng cả trăm năm qua, ngoài chất lượng giáo dục ra thì trong trường có rất
nhiều học sinh giỏi, tính cạnh tranh rất lớn. Thế mà trong hai kỳ thi
tháng liên tiếp dành cho toàn khối, Chu Ải đều bỏ xa hạng hai, vững vàng ngồi ở chiếc ghế trên cùng, không chỉ học sinh mà cả giáo viên đều đặt
hết sự chú ý lên người cậu.
Sau khi làm xong một loạt trình tự,
Chu Ải luôn rời khỏi sân khấu trước, trong lúc diễn ra lễ chào cờ, tất
cả học sinh và giáo viên đều tập hợp trên sân thể dục, còn cậu thì đang
đi dọc theo khuôn viên vắng bóng người, chỉ có tiếng loa phát ra ở ngoài sân.
Đi đến trước khu dạy học, bước chân Chu Ải mới dừng lại một lát, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cột thưởng phạt cách mình vài bước, có
một nam sinh đang đứng trước tủ kính, nam sinh nọ rất cao, đưa lưng về
phía cậu, đối phương nhìn chăm chú vào ảnh chụp bên trong, từ dáng người mà xét, nam sinh đó có thể khiến áo khoác đồng phục trở nên buông thả
và không chịu gò bó.
Khu dạy học trống trải, chỉ có mỗi hai người bọn họ ở chỗ này.
Hình như nam sinh kia nhận ra gì đó nên đột nhiên quay đầu nhìn, ánh nắng
chiếu vào khiến hắn híp mắt lại, nhưng tầm mắt vẫn đặt chuẩn xác lên
người Chu Ải. Thấy cậu, hắn cũng không tỏ vẻ bất ngờ mà chỉ bước sang
bên hai bước nhường chỗ, sau đó nói: "Tôi biết cậu sẽ đi ngang qua chỗ
này nên tôi ở đây chờ."
Chu Ải đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt cậu lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại nhìn Trần Tầm Phong và nghe hắn nói.
Trần Tầm Phong giơ tay chỉ tủ kính trước mặt: "Đã đổi thành tích thi tháng đợt này rồi, nhưng vị trí của cậu vẫn vậy."
Tiếng của Hiệu trưởng vẫn tiếp tục vang lên trong loa trường, Trần Tầm Phong
đứng đó, nghiêng người đối diện với cậu, có vẻ rất kiên nhẫn chờ cậu
bước qua.
Gió thổi từ phía Chu Ải sang bên chỗ Trần Tầm Phong,
cậu bỏ tay vào túi áo đồng phục, chạm trúng đai bảo hộ cứng rắn bên
trong, chẳng có hành động gì. Cách đó vài bước, Trần Tầm Phong vẫn đang
nhìn cậu, chất giọng lạnh lùng vang lên rõ ràng trong buổi sáng, hắn
hỏi: "Lại đây xem nhé?"
Dưới ánh mắt của Trần Tầm Phong, Chu Ải
khẽ thở ra, vừa nãy đi ngang qua cậu chẳng những không vờ như không thấy mà còn đứng im nghe đối phương nói hết lời, có vẻ cậu đã mất cơ hội từ
chối rồi.
Chu Ải đứng hồi lâu dưới bóng râm trong mái hiên, cậu
hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước qua. Hai người đứng song song trước
cột thưởng phạt, ánh nắng hắt lên đồng phục sau lưng bọn họ, Trần Tầm
Phong nghiêng đầu nhìn Chu Ải, ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, sau đó chậm
rãi dời mắt nhìn phía trước.
Chu Ải chợt liếc mắt nhìn cột phạt ở bên trái, nội dung bên trong đã thay đổi, nhưng cái tên đứng đầu ở đó
vẫn là Trần Tầm Phong. Hình như Trần Tầm Phong trong bức ảnh nền xanh
hơi non nớt hơn bây giờ một chút, nét ngông cuồng trên gương mặt không
hề kiềm chế lại mà cách tủ kính lạnh lùng nhìn cậu.
Chu Ải dời
mắt nhìn thông báo xử phạt bên cạnh ăn con dấu đỏ thẫm của Phòng Giáo
Vụ, mấy tuần liền hắn đi trễ về sớm, lại thêm nghỉ học, trốn học, mức độ rất nặng nên hắn lại bị đưa vào danh sách phê bình.
Gió mang
theo mùi hương nhàn nhạt từ nam sinh bên cạnh, mùi hương lạnh lẽo và
tươi mát ấy thoảng qua, Chu Ải không nhận ra đây là mùi gì, đối với cậu
mùi hương này rất xa lạ. Khi còn nhỏ, cậu và hắn mặc quần áo giống nhau, dùng đồ giống nhau, lúc ấy trên người bọn họ đều là mùi hương của nước
giặt mà bảo mẫu trong nhà cậu chọn.
Trong khoảng thời gian này,
sự xuất hiện và tiếp cận của Trần Tầm Phong khiến rất nhiều chi tiết
chôn sâu trong ký ức của Chu Ải đều được đào lên hết cả, thậm chí cậu
không kìm được mà đi tìm - tìm trong quá khứ những điều đối ứng với hiện tại. Cậu từng cho rằng mình đã quên, đã vứt đi rồi, ấy thế mà tất cả
đều được cậu cẩn thận cất giữ.
Tiếng chuông tan học chói tai vang lên, Chu Ải vẫn ngồi im tại chỗ, hơn 10 phút sau khi kết thúc tiết học
cuối cùng trong buổi sáng là lúc mà căn tin đông đúc và ồn ào nhất, vậy
nên cậu sẽ ở trong lớp chờ một lát rồi mới qua.
Học sinh trong
lớp vốn kéo đang kéo nhau ra ngoài, song cứ như bị ấn nút tạm dừng, ngay cả Chu Ải ngồi trong góc cũng bất chợt cảm nhận được bầu không khí đông cứng lại. Cậu chưa kịp dời mắt khỏi trang sách thì nghe thấy hai tiếng
gõ nhẹ ở cửa sau lớp học.
Chu Ải ngẩng đầu, trong lớp còn hơn
phân nửa người, nhưng giờ phút này bọn họ lại im bặt đi, đứng tại chỗ
không nhúc nhích, lẳng lặng liếc qua lại giữa cậu và người nào đó đang
đứng ở cửa sau lớp 1.
Cậu chợt nghe thấy giọng của Trần Tầm Phong vang lên ngoài cửa, không lớn cũng không nhỏ, song cậu lại nghe được
rất rõ ràng, hắn nói: "Tôi tìm Chu Ải."