Bạch Nhược Đình bị Tư Bằng dẫn vào trong xe, sau đó lái đi đến một nơi.
Tại nơi này, anh ta muốn chứng kiến Tiêu Tuấn phải dùng mạng của mình để đổi lấy tình yêu. Anh ta biết quá rõ, anh thà chọn hi sinh bản thân
cũng không muốn cô phải sống trong dằn vặt. Nếu đã như vậy, chi bằng tại nơi này kết thúc tất cả. Chỉ cần anh biến mất, sớm muộn gì Tư Bằng cũng sẽ dùng mọi cách để Bạch Nhược Đình phải yêu anh ta. Cả cơ ngơi Tiêu
gia và Bạch gia đều vào tay anh ta, từ đây sẽ không còn ai xem anh ta là một tên người làm vô dụng nữa.
“Tư Bằng! Anh dừng lại đi! Hãy… Dừng lại đi mà!”
Bạch Nhược Đình nhỏ giọng, muốn nói gì đó để mong Tư Bằng có thể tỉnh ngộ.
Anh ta không thể vì những thù hận kia, mà vứt bỏ tình thân ruột thịt. Dù bản thân không được sống ở Tiêu gia, không có được hào quang rực rỡ như Tiêu Tuấn. Nhưng anh ta cũng đã được sống trong gia đình đầy đủ tình
thương, được ăn no mặc ấm. Không thể chỉ vì thua thiệt hơn anh trai
mình, mà anh ta bây giờ lại sinh ra oán hận. Nếu như là vì cô mà trở mặt với anh trai, vì cô mà tình cảm kia rạn nứt thì lại càng sai trái.
“Dừng lại sao? Nếu như ngay từ đầu không có những chuyện oan nghiệt kia, thì
câu nói này em nói với tôi vẫn còn kịp. Còn bây giờ, tôi vốn dĩ không có sự lựa chọn.”
Tư Bằng lái xe đến bên một bờ biển vắng. Anh ta mở dây an toàn, dắt tay Bạch Nhược Đình ra thì gió liền nổi lên lồng lộng. Gió làm mái tóc dài của cô rối tung, gương mặt trắng nhạt và dáng gầy
mảnh khảnh. Anh ta kéo cô đến bên bờ biển, bên dưới là vách đá và sóng
biển đang đập vào từng cơn.
“Em nói xem, Tiêu Tuấn có bằng lòng vì em mà nhảy từ đây xuống dưới không?”
Bạch Nhược Đình nhìn anh ta kinh ngạc, đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy đau nhói.
“Anh thật sự muốn như vậy sao? Thật sự muốn anh ấy phải chết sao?”
Tư Bằng cười.
“Phải. Chính miệng anh ta đã nói, sẽ dùng mạng của anh ta để đổi lấy mạng của em rồi còn gì?”
Cô hé môi, run rẩy. Không thể nào như vậy được. Dùng mạng của Tiêu Tuấn
đổi lấy mạng của cô, đó là sự lựa chọn ngu ngốc nhất trên đời. Lẽ nào
anh không biết, làm như vậy chỉ là đang toại nguyện cho Tư Bằng hay sao? Lẽ nào anh không biết, không có anh thì cô cũng không thể sống được
sao?
“Không. Không được! Tư Bằng! Anh không được làm như vậy đâu!”
“Em xót sao?”
Bạch Nhược Đình từ từ trượt xuống rồi quỳ trên thảm cỏ, bộ dạng thê thảm
trông như một thiên thần bị tước đi đôi cánh. Cô níu lấy tay anh ta,
liên tục lắc đầu.
“Xin anh, đừng làm như vậy! Xin anh dừng lại đi mà! Tư Bằng!”
“Em khóc vì anh ta? Vậy sao chẳng bao giờ em nhìn thấy tôi khóc vì em hả?”
Tư Bằng không thể chịu được khi thấy cô khóc, mà lại khóc đến đau cả ruột
gan vì người khác. Anh ta tức giận gầm lên. Lúc này, một chiếc xe khác
chạy như bay đến rồi phanh lại. Phần khói cát trước đầu xe bị thổi bay
lên mịt mù. Lục Lâm xuống xe trước rồi mở cửa xe ra, cầm lấy khẩu súng
vắt trên lưng quần. Tiêu Tuấn kéo theo Miêu Ngọc Châu bước đến, áp sát
súng vào sau lưng của bà ta.
“Mẹ?”
Tư Bằng nhìn thấy Miêu
Ngọc Châu đang ở trong tay anh thì vô cùng kinh ngạc. Trước đó, anh ta
và mẹ mình còn đắc ý vì đã có được toàn bộ tài sản của Tiêu gia, vậy mà
bây giờ bà ta lại thành ra như vậy. Anh ta không thể vì Bạch Nhược Đình
đang bên cạnh mà khiến Tiêu Tuấn đắc ý, kéo cô đứng dậy. Cả người cô
xiêu vẹo đứng không vững, khiến trái tim Tiêu Tuấn rung lên từng hồi
một.
“Đình Đình?”
“Anh… Tại sao anh lại đến? Tại sao?”
Cô nhìn anh rơi lệ, dòng lệ đắng cay chua xót nơi đầu môi. Tiêu Tuấn
chuyển hướng để súng dí vào đầu Miêu Ngọc Châu, nhìn Tư Bằng trừng mắt.
“Thả cô ấy ra! Đổi lấy mẹ của mày!”
Tư Bằng kéo Bạch Nhược Đình lùi lại. Đôi chân trần của cô đạp lên những
lõm đá đau rát, gót chân dường như đã đưa ra một khoảng không. Bên dưới
toát lên hơi sương lạnh ngắt, có tiếng sóng đánh vào bờ như quỷ dữ.
“Mẹ tao mà chết, thì người mày yêu cũng sẽ chôn cùng.”
“Tư Bằng! Mày điên rồi sao? Lẽ nào mày không yêu cô ấy?”
Tiêu Tuấn nói ra những lời này, chỉ vì muốn Tư Bằng nhớ ra anh mới là mục
tiêu mà anh ta cần nhắm đến, không phải Bạch Nhược Đình. Tư Bằng đương
nhiên biết bản thân đang làm gì, ngoài mặt đẩy cô lùi ra phía sau, nhưng tay anh ta đang ôm chặt lấy lưng của cô, không ngừng run rẩy. Anh ta
hoàn toàn không muốn làm hại cô, chỉ là muốn khiêu khích Tiêu Tuấn.
Một vài chiếc xe hơi nữa không biết từ đâu bất ngờ xuất hiện, là người của
Tư Bằng đến để bao vây Tiêu Tuấn và Lục Lâm. Anh ta đã nói chỉ muốn mỗi
mình anh đến, nhưng bản thân lại muốn giăng bẫy để anh tình nguyện đi
vào. Đám người đó mặt mày bặm trợn cầm dao, súng bao vây, chỉ cần Tiêu
Tuấn có hành động gì đó làm hại anh ta thì bọn chúng sẽ lập tức lao vào.
“Tiêu Tuấn! Mày chọn đi!”
Tiêu Tuấn nhìn Bạch Nhược Đình trong tay anh ta, tay cầm súng bất giác hơi
buông lỏng. Tư Bằng biết mình đã nói trúng điểm yếu của anh, tiếp tục
tung đòn.
“Hoặc là mày, hoặc là cô ấy. Một trong hai người, chỉ một người được sống.”
Bạch Nhược Đình nghe vậy liền kháng cự dữ dội, nước mắt trào ra như mưa bất. Cô biết Tiêu Tuấn sẽ chọn cô, sẽ hi sinh bản thân mình. Chính vì anh
ngốc như thế, nên cô mới đau thắt tâm can.