“Anh bảo em không được giấu anh, vậy còn anh thì có thể sao?”
Đối diện trước câu hỏi của Bạch Nhược Đình, Tiêu Tuấn có phần không hiểu.
Vì anh không ngờ Bạch phu nhân có thể sẵn sàng chối bỏ tình thân với cô, cũng không ngờ bà phũ phàng nói ra tất cả. Anh nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
“Đình Đình? Em sao vậy?”
“Anh bị mẹ em cố tình tông trúng, còn không phải vì kết quả xét nghiệm ADN anh đưa ra khiến bà ấy không hài lòng hay sao?”
Tiêu Tuấn lúc này mới thấy mình như một tên ngốc. Anh nhìn gương mặt bị đánh sưng đỏ của Bạch Nhược Đình, nhìn những giọt nước mắt làm nhoè bờ mi
của cô. Không để anh có cơ hội giải thích hoặc tìm lí do cho qua chuyện, cô tiếp lời.
“Nếu như anh không nằm trong phòng cấp cứu trải qua ranh giới của cái chết, nếu như anh không thể nào tỉnh lại. Thì có
phải… Có phải em mãi mãi là con ngốc không biết anh đã chịu đựng những
gì hay không?”
“Đình Đình…”
“Tiêu Tuấn! Em không cần anh vì em nữa, em cần là anh, là anh lành lặn an toàn đứng trước mặt của em! Anh hiểu không?”
Tiêu Tuấn cay cay sóng mũi, nhìn cô không ngừng rơi lệ mà trong lòng vô cùng xót xa. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên gò má sưng đỏ của cô, đầu
ngón tay run rẩy.
“Bà ta đánh em ư? Đình Đình! Xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạch Nhược Đình nức nở, nói không thành lời.
“Bà ấy, bảo em không phải con của bà ấy và cha anh. Vì… Vì nghĩ em là kết
quả của hai người thời trẻ, nên mới hết lòng yêu thương và nuôi dưỡng
em.”
Tiêu Tuấn không muốn nghe thêm nữa, anh không muốn cô cứ mãi nức nở nghẹn ngào. Dang tay ra, anh ôm người anh yêu vào lòng mình,
trong lòng dạt dào xúc cảm. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra trong quá khứ,
những yêu thương thù hận của cha mẹ, thì người đau đớn nhất chỉ mỗi anh
và cô. Anh không nghĩ rằng khi đến với cô, cả hai lại có nhiều trắc trở
như vậy.
Bạch Nhược Đình khóc nghẹn trong vòng tay anh. Cô khóc
vì số phận của bản thân nghiệt ngã, không hề màu hồng như bản thân từng
thấy. Cô khóc vì người đàn ông mà mình yêu, vì những tổn thương và hi
sinh mà anh đã chịu đựng.
Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Tuấn mới
biết thì ra cô đã biết tất cả mọi chuyện, thông qua sự tàn nhẫn và lạnh
lùng của Bạch phu nhân. Cô không phải con ruột của bà ta và Tiêu lão
gia, chẳng khác nào một đứa trẻ mồ côi vô hại.
“Anh cũng không rõ, người em cùng cha khác mẹ đó, có còn tồn tại trên đời này hay không nữa!”
Tiêu Tuấn vừa nghĩ vừa nói với vẻ xa xăm. Thậm chí đến tận bây giờ, khi đã
ngoài 30 tuổi rồi, anh mới biết mình vẫn còn một người em thất lạc.
Thông tin mà anh biết về người em này quá ít, có chăng chỉ là những lời
mỉa mai từ phía Bạch phu nhân. Bạch Nhược Đình biết mình bây giờ chỉ còn mỗi anh là điểm tựa, cô không thể tin mẹ của mình được nữa.
“Em sẽ cùng anh tìm ra, cùng anh… Vượt qua những chuyện này. Có lẽ, hôn lễ của chúng ta…”
“Anh sẽ không hủy hôn lễ đâu!”
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Nhưng mà, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
“Anh đã nói rồi, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ kết hôn với em. Anh sẽ không hủy hôn, vì bất kỳ lí do gì cả.”
Vết thương trên người của Tiêu Tuấn cần được ở lại bệnh viện theo dõi, vì
trước đó trên cơ thể anh cũng có không ít chỗ bị chấn thương. Ngoài việc ngày ngày ở lại chăm sóc cho anh, Bạch Nhược Đình hầu như không về lại
Bạch gia. Cô vừa giúp Tiêu Tuấn giải quyết bớt công việc ở công ty, vừa
tìm hiểu về thông tin của Bạch phu nhân vào thời điểm mang thai của 25
năm về trước.
Người ở bệnh viện cho biết, khi ấy Bạch phu nhân
chuyển dạ được đưa vào bệnh viện, đi cùng chỉ có cha và mẹ của Tư Bằng.
Còn Bạch lão gia, vì lúc đó đang công tác ở Pháp nên không về kịp. Bạch
Nhược Đình vừa đi vừa suy nghĩ, kinh ngạc nhớ ra một chuyện. Lần mà Tiêu Tuấn nhập viện cấp cứu mất máu quá nhiều cần truyền máu, cô đã vội vàng quay về Bạch gia tìm Tư Bằng.
Người có cùng nhóm máu O với Tiêu
Tuấn, không ai khác chính là Tư Bằng. Bạch Nhược Đình dường như đã có
kết quả, chỉ cần khẳng định chắc chắn nữa là được.
Cô đi đến nhà
của cha mẹ Tư Bằng, gặp được cha của anh ta đang chăm sóc rau ở trước
vườn. Vừa nhìn thấy cô, ông ấy đã kinh ngạc đến mức không kìm được xúc
động.
“Bạch… Bạch tiểu thư?”
“Con chào bác! Bác gọi con là Nhược Đình được rồi ạ!”
Cô được mời vào ghế đá ngồi, trước mặt là một vườn cải xanh um, yên bình
và thư giãn. Bạch Nhược Đình mang theo cảm xúc lẫn lộn, nhìn người ngồi
trước mặt của mình. Nếu như cô không phải con ruột của Bạch phu nhân mà
người đó là Tư Bằng. Vậy thì cũng có nghĩa, cha mẹ của anh ta là cha mẹ
ruột của cô.
“Con có thể, hỏi bác một chuyện không?”
Ông ấy nhìn cô, gương mặt hiền từ dường như chứa đựng sự thống khổ khó tả.
“Nhược Đình!”
Cô đột nhiên im bặt. Cách gọi dịu dàng, ân cần của ông ấy cứ như khiến cô
nhận ra rằng linh cảm kia là đúng. Cô ngẩn ngơ, đôi mắt hoe đỏ.
“Tư Bằng, không phải là con ruột của bác? Có phải không ạ?”
Ông ấy mím môi run run, khẽ gật đầu.
25 năm trước.
Sau khi Bạch phu nhân sinh hạ một đứa con trai, vì đứa trẻ ra đời sớm hơn
dự kiến nên sức khoẻ yếu ớt, phải nằm trong lồng kính. Ông bà Diệp lúc
đó cũng đang ở tại bệnh viện, vì bà Diệp cũng vừa hạ sinh. Trong lòng
khao khát có con trai nối dõi tông đường, suy nghĩ lạc hậu ấy đã khiến
ông Diệp tạo ra một sai lầm lớn. Chính ông đã đẩy cuộc đời con gái mình
vào bể khổ, đảo lộn dòng máu Bạch gia.