“Cho hỏi cô có phải là người nhà của anh Tiêu không ạ?”
“Phải! Cô là ai vậy? Sao lại giữ điện thoại của anh ấy?”
Bạch Nhược Đình vừa mở tủ lạnh ra, chuẩn bị lấy thức ăn làm bữa chiều thì
nhận được điện thoại. Vì người gọi đến không phải Tiêu Tuấn, nhưng số
máy lại là số của anh nên cô liền khựng lại. Đầu dây bên kia là một cô
gái cầm máy, khẩn trương nói.
“Tôi là y tá của bệnh viện X! Anh
Tiêu bị tai nạn giao thông trong tình trạng rất nghiêm trọng, vừa được
đưa vào phòng cấp cứu. Cô có thể đến bệnh viện xác nhận không ạ?”
“Tai… Tai nạn giao thông?”
Bạch Nhược Đình nhận được tin tức thì đã gọi điện cho Lục Lâm, hai người
nhanh chóng đến bệnh viện xem tình hình. Cô vừa vào đại sảnh, đã có y tá mời sang làm thủ tục nhập viện. Sở dĩ bọn họ đợi sẵn, là vì tình trạng
của Tiêu Tuấn lúc được đưa vào vô cùng nghiêm trọng, hầu như nhịp tim đã ngừng đập trong một khoảng thời gian ngắn.
Cô làm thủ tục xong thì chạy đến cửa phòng cấp cứu, đứng khựng ở đó vì không thể vào trong.
“Tiểu thư! Thiếu gia sẽ không sao đâu mà!”
Lục Lâm bối rối an ủi, nhìn bóng lưng đang run rẩy của cô. Chuyện này là
thế nào? Rõ ràng anh đang rất bình thường, anh nói chỉ ra ngoài một lát
sẽ về ngay. Nhưng tại sao, khi nhận được cuộc gọi từ số điện thoại của
anh, tin mà cô nhận được lại là tin anh đang nguy kịch trong phòng cấp
cứu?
Cô thẩn thờ nhìn tấm bảng phòng cấp cứu vẫn chưa chuyển màu, trái tim như bị bóp nghẹn. Gần đây nhiều chuyện lạ lùng liên tục xảy
ra. Tiêu Tuấn đột nhiên biến thành người khác, hoảng loạn, sợ hãi, còn
khóc trước mặt cô. Bây giờ lại là chuyện gì nữa đây? Cô còn phải đón
nhận thêm chuyện gì nữa thì mới dừng lại đây?
“Cô Bạch! Đây là chiếc xe được chụp lại từ hiện trường, nghi ngờ là chiếc đã gây ra tai nạn.”
Một nhân viên cảnh sát đến để lấy lời khai, nhưng vì thấy cô đang khóc mà
cũng lấy làm bối rối. Anh ta không biết nói gì hơn, chỉ có thể đưa khăn
giấy cho cô, và hình ảnh chụp lại tại hiện trường. Bạch Nhược Đình đưa
mắt nhìn qua một cái, vốn dĩ đã định lướt qua, nhưng sau đó cô lại sững
sờ. Cô nhìn nhân viên cảnh sát, nghẹn giọng hỏi.
“Anh nói… Đây là chiếc xe gây ra tai nạn cho Tiêu Tuấn?”
Anh ta gật đầu. Cô lại càng thêm hoang mang. Vì biển số xe này, chính là xe riêng của Bạch phu nhân. Bà rất ít khi tự lái xe ra ngoài, thường thì
việc đi lại chỉ toàn do Tư Bằng phụ trách. Nhưng làm sao có thể? Làm sao mà người gây ra tai nạn cho Tiêu Tuấn lại có thể là mẹ của cô được?
Bạch Nhược Đình gật đầu qua loa với cảnh sát. Sau khi anh ta rời đi, cô lấy
điện thoại ra gọi về nhà. Bạch phu nhân lúc này đang ngồi thừ ở phòng
khách, kết quả xét nghiệm ADN bà cầm trên tay, nét mặt vẫn không ngừng
sợ hãi. Chuông điện thoại rung lên, khiến bà giật mình suýt thòng tim.
Bà không muốn nghe máy, nhưng lúc này nếu như không nghe thì lại càng
bất ổn.
“Mẹ… Mẹ nghe đây!”
Bạch Nhược Đình đứng trước cửa phòng cấp cứu, hỏi.
“Mẹ! Mẹ đang ở đâu?”
Bạch phu nhân nghe con gái hỏi câu này, trong lòng không kìm được hoang mang và lo lắng. Bà cười một tiếng, ra vẻ bình tĩnh đáp.
“Mẹ đang ở nhà!”
“Vậy mẹ có thể đến bệnh viện với con được không?”
“Hả? Con… Con bị làm sao ư?”
Bạch Nhược Đình đứng ở đó, trái tim run lên một nhịp. Cô nghe ra được sự bất thường trong giọng nói và cách phản ứng của mẹ mình. Nhưng thay vì vạch trần bà, cô chỉ nói.
“Tiêu Tuấn vừa bị tai nạn xe, mẹ có thể đến bệnh viện với con được không? Con… Sợ lắm!”
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của cô. Mọi chuyện càng lúc càng rối,
cô của bây giờ chỉ thấy sợ hãi và hoảng loạn. Vì sao trước đó Tiêu Tuấn
lại có những hành động như vậy? Giữa mẹ của cô và anh đã xảy ra chuyện
gì? Hai người đang muốn giấu cô điều gì đó sao?
Bạch phu nhân nghe xong mà mặt mũi còn xanh xao hơn trước. Bà khựng lại một hồi, sau đó tìm lí do để từ chối.
“Mẹ xin lỗi! Mẹ sắp ra ngoài rồi nên không đến được! Hay là để mẹ gọi Tư Bằng đến nhé!”
“Không cần đâu. Mẹ không đến thì thôi vậy.”
Bạch Nhược Đình không để mẹ mình nói thêm gì, lập tức cắt ngang sự nhiệt tình của bà rồi cúp máy.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra giữa mẹ cô và Tiêu Tuấn? Chẳng phải trước
đây bà vẫn luôn ủng hộ chuyện hôn sự giữa cô và anh ư? Rơi vào bế tắc,
lại thêm tình trạng không rõ sống chết của anh khiến cô suy sụp, ngồi
thụm xuống đất nức nở.
“Làm ơn… Đừng xảy ra chuyện gì mà…”
“Làm ơn…”
Thời gian chầm chậm trôi qua, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng chuyển màu.
Bạch Nhược Đình ngồi dưới nền đất lạnh, lúc nhìn thấy bác sĩ đi ra đã
không còn sức tự mình đứng lên. Lục Lâm dìu cô dậy, đi đến gần hơn một
chút. Bác sĩ tháo khẩu trang và bao tay cao su ra, nhìn cô từ tốn nói.
“Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vì bị chấn thương nghiêm
trọng và ở rất nhiều vị trí, lại thêm tình trạng ngưng tim tạm thời vài
lần, nên chúng tôi không nói trước được điều gì. Anh ấy có vượt qua được hay không, hết đêm nay mới có thể nói được.”
Bạch Nhược Đình choáng váng, suýt nữa đã không đứng vững được mà ngất đi.
Tiêu Tuấn được chuyển đến phòng hồi sức cấp cứu và ở trong tình trạng được
chăm sóc đặc biệt. Từ lúc nhận tin tức đến bây giờ, cô như người mất hồn đứng ở bên ngoài nhìn vào trong. Tiêu phu nhân là người biết cuối cùng, lúc chạy đến nơi thì chỉ thấy mỗi cô và Lục Lâm bên ngoài. Bà nhất thời kích động, đột nhiên bước đến đẩy cô chới với ra sau.
“Là cô!
Chính là cô! Từ trước đến nay Tiêu Tuấn chưa từng xảy ra bất kì chuyện
gì. Nhưng tại sao đến lúc quen biết cô, nó lại liên tục xảy ra chuyện
như vậy chứ?”