Thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ cũng không còn nhiều, vậy nên Tiêu Tuấn hầu như đã quy động một lực lượng không hề nhỏ. Anh muốn mọi thứ diễn
ra thật suôn sẻ, phải khiến Bạch Nhược Đình trở thành cô dâu hạnh phúc
nhất trên đời.
Gần đây Bạch Nhược Đình không đi đâu nhiều mà chỉ ở nhà tập yoga, bơi lội. Nhờ vậy mà, cô lại nhận ra một điều rất khác
thường từ Bạch phu nhân. Có vẻ như, tần suất bà ra khỏi nhà dạo gần đây
còn nhiều hơn cả cô, có khi phải đi tận mấy ngày mới về. Mỗi khi hỏi đến quản gia trong nhà, bà ta cũng không rõ vì Bạch phu nhân chỉ nói rằng
mình ra ngoài gặp bạn.
Bạch Nhược Đình bắt đầu cảm thấy mọi thứ
trở nên khác hẳn, nhất là sau lần ấy. Chính là lần cô nhìn thấy bà dẫn
vệ sĩ đi vào phòng bệnh của Tiêu Tuấn, dọn dẹp sạch sẽ hiện trường và
đưa thi thể Hạ Vy Vy ra ngoài. Làm sao Bạch phu nhân biết chắc cô ta sẽ
tự sát mà cho người chuẩn bị?
Trong đầu suy nghĩ nhiều thứ khiến
Bạch Nhược Đình trở nên rối rắm. Cô nhân lúc không có mẹ ở nhà, cầm theo chìa khoá đến phòng của bà rồi mở cửa.
Trong phòng được dọn dẹp
sạch sẽ, ngăn nắp. Trên bàn có ảnh chụp của bà và Bạch lão gia, còn có
ảnh của cô lúc nhỏ. Bạch Nhược Đình đi đến gần, cầm tấm ảnh cưới của cha mẹ lên xem. Cô vô tình lật ra phía sau, lại nhìn thấy có gì đó khác
thường. Dường như còn có một tấm ảnh khác, được lồng vào trong khung
ảnh.
Bạch Nhược Đình mài mò một hồi, cuối cùng cũng lấy ra được.
Bức ảnh chụp khá lâu nên màu ảnh đã cũ, có vài chỗ còn bị nhoè, nhưng
hầu như không bị nhàu nát. Có vẻ như Bạch phu nhân đã giữ nó rất kĩ.
Trên ảnh chụp là bà thời còn son trẻ, nụ cười rạng rỡ trên môi, gương
mặt xinh đẹp cổ điển. Bên cạnh bà là một người đàn ông, trông có vẻ khá
khôi ngô nhưng lại không phải Bạch lão gia.
“Đây là… Ai vậy nhỉ?”
Cô lẩm bẩm, sau đó vì sợ Bạch phu nhân về nhìn thấy cô tùy ý vào phòng sẽ
không vui, nên đã cầm tấm ảnh đó trong tay. Khung ảnh được cô lắp lại
bình thường rồi đóng cửa ra khỏi phòng.
Bạch phu nhân ra ngoài
đến tận tối vẫn chưa về, khiến Bạch Nhược Đình có chút lo lắng. Gần đây
cô thường ở nhà Tiêu Tuấn, nên không để ý bà thường xuyên đi nhiều như
vậy.
“Mẹ! Mẹ vẫn chưa về ư? Đã tối rồi?”
“Mẹ chưa về đâu! Có lẽ ngày mai hoặc mốt, nên con ở nhà một mình không ổn thì bảo Tiêu Tuấn đến ở cùng nhé!”
“Nhưng mà…”
Bạch Nhược Đình còn chưa nói hết, Bạch phu nhân đã cúp máy. Cô khó hiểu, mắt lại nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia.
Rốt cuộc người đàn ông trong ảnh đó là ai?
Tại sao khi chụp ảnh cưới cùng cha của cô, gương mặt của Bạch phu nhân còn
không được vui vẻ đến như vậy? Suy nghĩ hồi lâu, chuông điện thoại bất
ngờ vang lên xoá tan sự rối ren trong đầu cô.
“Em nghe đây!”
“Đang làm gì? Em có đói không?”
Bạch Nhược Đình nằm dài xuống giường, giọng chán nản.
“Em không biết nữa! Bây giờ em thấy rất chán, lại còn ở nhà một mình!”
Tiêu Tuấn ngồi bên bàn làm việc, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi đóng quyển tài liệu lại.
“Bác gái không ở nhà sao?”
“Mẹ ra ngoài rồi, vài ngày nữa mới về. Gần đây em thấy mẹ khác lắm, cứ như có chuyện gì đó giấu em vậy.”
“Em đang ở nhà phải không?”
Bạch Nhược Đình mím môi.
“Dạ!”
“Ở yên đó đợi anh! Anh đến!”
Tiêu Tuấn nói rồi cúp máy. Anh tắt đèn bàn rồi đứng dậy, ra khỏi phòng làm
việc. Mở tủ quần áo ra chọn một chiếc áo khoác đen vải dày, anh xịt lên
người một ít nước hoa rồi xuống lầu. Vì lúc nãy còn ở trong phòng xem
tài liệu dự án mới, nên anh vẫn chưa tháo mắt kính ra mà đi luôn.
Xe dừng trước cổng Bạch gia, người giúp việc nghe có tiếng còi liền ra mở
cổng. Anh lái xe vào, từ từ đi vào phòng khách. Bạch Nhược Đình không có ở đây, có vẻ như cô đã chán chường đến mức, hay tin anh đến cũng chẳng
thèm ra phòng khách tiếp đón.
Tiêu Tuấn đi lên lầu, đứng trước cửa phòng của cô, gõ cửa rồi hắn giọng một tiếng.
“Bạch tiểu thư xinh đẹp! Có thể cho tôi vào được không?”
Bạch Nhược Đình mở cửa ra, sau đó còn chưa đợi anh phản ứng gì đã nhào vào
lòng anh. Cảm giác êm dịu cứ như được úp mặt vào gối mềm, cô vùi vào đó
hít tận mấy hơi.
“Chỗ này nhiều múi, êm phải không?”
Tiêu
Tuấn cong mắt cười, xoa xoa tóc của cô. Nghe cái vẻ tự mãn này của anh,
cô thật tình không chịu được mà ngẩng đầu lên bĩu môi.
“Anh tự tin thật đấy!”
Lúc này, cô mới nhìn ra hôm nay Tiêu Tuấn có đeo kính. Cô chưa từng thấy
anh đeo kính bao giờ. Có vẻ như trước khi đến đây anh đang bận làm việc. Giờ cũng đã muộn rồi, anh vẫn vì công việc mà không chịu nghỉ ngơi. Mặc dù là vậy, nhưng khi nghe cô than thở vẫn gạt bỏ mọi thứ mà đến. Bạch
Nhược Đình đưa tay sờ lên gọng kính của Tiêu Tuấn, mỉm cười thích thú.
“Lần đầu tiên em thấy anh trong bộ dạng này đấy!”
Tiêu Tuấn cười hỏi.
“Vậy em thấy thế nào?”
Cô không thể phủ nhận, cười híp cả mắt.
“Đẹp trai thật!”
“Anh biết thừa!”
Tiêu Tuấn cười, sau đó nhìn xuống chiếc váy ngủ màu đỏ rượu mà cô đang mặc
trên người. Màu mắt tối lại, anh vừa vòng tay ra sau sờ soạng mông của
cô, vừa hỏi.
“Biết anh đến nhà còn ăn mặc thiếu vải như vậy ư? Muốn thức cả đêm có phải không?”