Bạch phu nhân đứng dậy, lớn tiếng khi nhìn thấy Bạch Nhược Đình tát vào mặt
Tiêu Tuấn. Còn anh thì kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ rằng cô lại làm như thế.
"Anh điên rồi phải không? Tôi bảo anh sẽ làm những chuyện đó sao? Tôi muốn bọn họ bị dồn vào đường cùng sao?"
Mẹ cô lên tiếng.
"Những chuyện mà nó làm đều là vì con, là do mẹ đã bảo nó làm như thế. Con không được đối xử với nó như vậy!"
Bạch Nhược Đình nhìn sang Bạch phu nhân rồi lại nhìn anh, đến bây giờ khi
nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy cô vẫn còn kinh ngạc. Từ một gia đình
đàng hoàng, êm ấm phút chốc bị biến thành như vậy. Thử hỏi nếu như cô là Hạ Vy Vy, cô cũng sẽ thật điên cuồng, thật muốn chống lại tất cả.
"Cả mẹ nữa! Bọn họ có sai thì cũng nên để Pháp luật trừng trị, tại sao mẹ
lại thay họ quyết định chứ? Con thật không hiểu nổi các người nữa rồi!"
Cô nói rồi bỏ chạy lên lầu, khoá chặt cửa phòng lại, Bạch phu nhân gọi
theo mãi cũng không có tác dụng gì. Bà nhìn sang Tiêu Tuấn, từ lúc bị cô tát một cú đau đớn thì anh chỉ im lặng như vậy. Việc này là do bà và
anh cùng nhau làm, là anh muốn đứng ra giải quyết hậu quả với kẻ đã gây
rắc rối cho cô. Lẽ ra anh nên xử lí nốt Hạ Vy Vy, nhưng anh không phải
loại người mất hết nhân tính như thế.
Hạ lão gia chết là đáng, vì
sớm muộn gì ông ta cũng sẽ nhận quả báo. Còn Hạ Vy Vy, chính vì cô ta
chỉ có bản tính bồng bột nên mới tự khiến bản thân thành ra như vậy.
Anh rời khỏi Bạch gia trong tâm trạng rất tệ, vừa khởi động máy xe đã phóng rất nhanh trên đường. Điện thoại đặt bên cạnh đổ chuông, người gọi đến
là Lục Lâm. Anh nghe máy, anh ta như thường lệ thông báo lịch trình làm
việc của một ngày.
"Tiêu tổng! Hai tiếng nữa anh có cuộc hẹn gặp
đối tác tại công ty X, sau đó về lại Tiêu thị giải quyết hồ sơ và mở
cuộc họp hội đồng, còn có..."
Anh ta còn chưa báo lịch xong, Tiêu Tuấn vì nghe không lọt tai nổi mà trở nên khó chịu, anh hằn học nói.
"Hủy! Hủy hết cho tôi!"
Tụt! Tụt! Tụt!
Anh tiếp tục phóng xe như bay trên đường. Thời tiết vào những ngày cuối
đông càng thêm lạnh, buổi sáng còn ấm lên chưa bao lâu lại bắt đầu có
tuyết rơi. Đoạn đường trước mặt dần bị tuyết làm cản trở tầm nhìn, nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại.
Vì trời tuyết rơi nhiều, mặt
trời khuất sau tảng mây dày nên nhìn cứ như chiều dần buông. Tiêu Tuấn
lái xe dọc theo đường vách núi, muốn tìm một nơi yên tĩnh để dừng lại.
Nhưng chưa đi được bao lâu, trước mắt bất ngờ rơi xuống một đống tuyết
lớn từ vách núi xuống khiến anh bẻ lái không kịp. Chiếc Maserati đen mất lái tông thẳng vào vách núi, Tiêu Tuấn phanh gấp nhưng phần đầu xe hư
hỏng không hề nhẹ.
Anh đập đầu vào vô lăng rồi ngã ra sau ghế, bất tỉnh nhân sự.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, đoạn đường vắng vẻ này mới có một chiếc taxi đi đến và nhìn thấy xe của Tiêu Tuấn tông vào vách núi, phá nát cả dãy
phân cách. Tài xế bước xuống kiểm tra, vừa lúc tuyết ngừng rơi. Bên
trong có một người đàn ông đang hôn mê, trên đầu chảy máu không ngừng.
Tài xế chui vào trong xe để mở chốt cửa, sau đó kéo Tiêu Tuấn ra khỏi xe.
Phát hiện điện thoại của anh ở ngay bên cạnh, anh ta cầm lên vào danh bạ để gọi điện thoại liên lạc cho người thân. Vừa hay Lục Lâm gọi tới, tài xế liền nghe máy.
"Thiếu gia! Cậu đang ở đâu vậy ạ? Tài liệu... Tài liệu cần cậu kí đã nhiều lắm rồi!"
"Thiếu gia của cậu bị tai nạn giao thông tại vách núi, hôn mê bất tỉnh rồi."
"Cái gì?"
Tiêu Tuấn được tài xế đưa vào bệnh viện cấp cứu, Lục Lâm sau khi nghe được
tình hình cũng lập tức báo cho Tiêu phu nhân để đến nơi. Hai người nhanh chóng đến bệnh viện hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh, nhưng hiện tại anh vẫn đang trong phòng cấp cứu.
Tiêu phu nhân sốt ruột nhìn Lục Lâm hỏi.
"Nó làm sao mà bị như vậy hả?"
Anh ta bối rối, vừa lo vừa sợ.
"Con... Con thật sự không biết! Sáng nay thiếu gia đến bệnh viện đón Bạch tiểu thư, sau đó thì bề Bạch gia, sau đó thì..."
"Sau cái gì chứ? Bên ngoài tuyết rơi dày như vậy, nó lái xe đến vách núi để làm gì?"
Tại Bạch gia.
Từ sau khi Tiêu Tuấn rời đi, Bạch phu nhân cũng cảm thấy không yên tâm
được. Bà đứng ngồi không yên, vì trời quang chưa bao lâu lại nổi tuyết.
Một lúc sau, điện thoại ở nhà đổ chuông, quản gia đến nghe thì nhận được tin tức từ Tiêu phu nhân tại bệnh viện.
Bà ta đi đến chỗ của Bạch phu nhân đang ngồi thở dài ở sô pha, lắp bắp nói.
"Phu nhân! Tiêu phu nhân vừa gọi điện thoại tới báo... Tiêu thiếu gia... Tiêu thiếu gia..."
Bà đặt tách trà xuống bàn, nhìn bà quản gia nhíu mày hỏi.
"Tiêu thiếu gia làm sao?"
"Tiêu thiếu gia một mình lái xe đến vách núi, bất cẩn bị khuất tầm nhìn, tông... Tông vào dãy phân cách..."
"Tông vào dãy phân cách?"
Bạch Nhược Đình nằm trằn trọc trên giường, cô vừa chợp mắt một chút lại nặng lòng không ngủ được. Chỉ cần nghĩ đến những gì Tiêu Tuấn đã nói với mẹ, cô lại cảm thấy bực tức không thôi. Ngồi bật dậy khỏi giường, cô cầm
cái gối bên cạnh ném xuống đất, lẩm bẩm mắng.
"Đáng ghét!"
Cửa phòng mở ra, Bạch phu nhân chỉ nhìn thoáng qua cái gối vô tội nằm trên
đất, cũng không có thời gian hỏi nhiều. Bà bước đến chỗ giường của Bạch
Nhược Đình, vẻ mặt lo lắng khiến cô cũng hoang mang theo.
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Tiêu Tuấn lái xe tông vào vách núi, đang nằm hôn mê trong bệnh viện kia kìa!"