Buổi tiệc sinh nhật của Hạ Linh được tổ chức vào thứ 6 tuần sau, nhưng
đầu tuần này cả Hạ gia đã gấp rút chuẩn bị mọi thứ. Từ quà tặng đến quần áo thay đổi trong bữa tiệc đang được đặt hàng ở những cửa hàng nổi
tiếng. Bữa tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức trong một nhà hàng lớn, mời
nhiều doanh nhân và nghệ sĩ nổi tiếng.
Hạ Linh cũng rất vui vẻ,
cô ta mất đến hai ngày để gửi thiệp mời đến cho tất cả bạn bè của mình,
nụ cười tươi lúc nào cũng giữ trên khuôn mặt làm ai ai cũng nhìn ra cô
ta đang rất hạnh phúc.
Có không ít bạn học nhận được thư mời mà không khỏi ngưỡng mộ, họ bàn luận thầm thì với nhau.
“Hạ Linh đúng là sung sướng thật, bữa tiệc sinh nhật của tớ cũng chưa tổ chức lớn đến như vậy bao giờ”.
“Đúng là ngưỡng mộ thật”.
“Tuần sau mới đến mà tuần này đã chuẩn bị kĩ càng hết, đúng là cô công chúa của Hạ gia, ai cũng yêu thương”.
“Chậc, chỉ là một ngày sinh nhật mà thôi, tổ chức lớn đến như vậy làm gì? Tớ thấy cô ta đang khoe khoang thì có”.
“Cậu ganh tị với Hạ Linh chứ gì”.
“Ganh tị? Ai thèm ganh tị với cô ta”.
______
Lớp của Hạ Cẩn Du cũng có rất nhiều người nhận được lời mời. Họ nhận lấy
rồi lại cùng nhau khen ngợi Hạ Linh như đang lấy lòng, làm cho cô ta
cười không dừng được.
Cô ta yêu bầu không khí này, cảm giác nhận
được sự khen ngợi và sùng bái của người khác làm cho cô ta như đang đứng trên tất cả, thoã mãn lòng yêu thích của mình. Cô ta yêu cảm giác được
mọi người vây quanh, bản thân là trung tâm.
Sau khi trò chuyện
với họ, Hạ Linh lại đi đến trước mặt Tống Trận, cô ta lướt qua cậu, nở
một nụ cười đắc thắng sau đó quay lại nhìn người đang nằm ngủ trên bàn:" Tống Trận, đây là thiệp mời của cậu".
Tống Trận bị trận ồn ào
làm cho mơ màng thức dậy, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn làm cho anh có hơi khó
chịu khi có người lại gần. Tống Trận nhanh chóng nhận lấy thiệp mời một
cách qua loa, đặt nó lên chồng sách rồi nói:" Cảm ơn ", sau đó lại tiếp
tục nằm ngủ.
Hạ Linh nhìn thấy như vậy, cô vẫn không rời đi mà
tiếp tục nói:" Tống Trận, cậu không nên nằm ngủ tiếp đâu, thầy cô sắp
vào lớp rồi đấy. Nếu họ thấy cậu ngủ thì cậu sẽ bị phạt cho xem".
Hạ Linh nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu mình nhắc nhở như thế thì Tống Trận chắc
chắn sẽ rất biết ơn mình. Cô ta có thể thừa dịp này làm quen với Tống
Trận, sau đó tìm cách cướp lấy anh, làm cho Hạ Cẩn Du mất đi chỗ dựa.
Như thế cô ta có thể tùy thời chỉnh đốn Hạ Cẩn Du. Để cậu không thể ngóc đầu lên được nữa.
Nhưng Hạ Linh nghĩ cũng không nghĩ đến Tống Trận mỗi lần mơ màng chưa tỉnh
sau khi ngủ sẽ vô cùng khó chịu với người khác. Nhưng mà đây là con gái, anh cũng không quá cáu gắt nhưng cũng không hề thân thiện, dứt khoác
ngó lơ cô ta:" Biết rồi, cậu nên về lớp của mình đi". Lúc nói cũng không nhìn cô ta lấy một cái.
Bạn học xung quanh từ lâu đã theo dõi
việc này, vì thế mà ai cũng thấy Tống Trận phớt lờ Hạ Linh, bạn học lúc
nãy bị nói ganh tị với Hạ Linh không nhịn được cười khinh một cái, nói:" Ha, quả nhiên có một số người quá ngây thơ tưởng ai cũng yêu thích
mình, nhưng mà người ta có thèm để ý đâu, đúng là xấu hổ".
Bạn học bên cạnh mỉm cười, nói nhỏ:" Cậu đừng nói thế chứ".
Bạn học đó khoanh tay:" Đúng mà, đúng thì nên nói để người ta còn biết, nếu không ngu ngốc như vậy có ngày bị lừa hết tiền lại không biết đó".
Hạ Linh nghe thấy toàn bộ, nụ cười trên mặt cô ta bống chốc trở nên cứng
đờ, bàn tay bắt đầu siết chặt lại, móng tay như muốn đâm sâu vào lòng
bàn tay.
Cô ta bị nói như thế làm sao có thể chịu được, cô ta
càng tức giận vì Tống Trận lại dám làm lơ cô ta. Hạ Linh nghĩ quả nhiên
ngồi cùng bàn với Hạ Cẩn Du thì chẳng có ai tốt. Nếu không phải Hạ Tinh
Dương muốn thì cô ta cũng sẽ không mời Tống Trận.
Nhục nhã ngày hôm nay, cô ta chắc chắn sẽ khiến hai người trả giá.
Hạ Linh nở nụ cười rời đi, lúc đi không hề tỏ thái độ nhưng mà bước chân
lại rất nhanh giống như có ai đuổi theo. Bạn học kia không khỏi cười
lên. Tiếng cười lọt vào tai Hạ Linh chẳng khác nào tát vào mặt cô ta, cô ta rất tức giận, tức giận như muốn xé xác người đang cười đó ra nhưng
cô ta không thể. Bạn học đang cười đó không phải người Hạ Linh có thể
động vào.
Hạ Cẩn Du nhìn thấy sự việc, cậu cảm thấy Hạ Linh không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Vì thế cậu nghĩ nghĩ rồi lại nhìn qua Tống
Trận, thấy anh vẫn đang ngủ, không nên làm phiền, cậu lại tiếp tục đọc
sách của mình.
Tống vẫn thì vẫn không biết gì, không biết mình bị người ta ghim hết cả người mà nằm ngủ cho đến khi cô giáo vào lớp. Anh
nhìn thoáng qua Hạ Cẩn Du, mỉm cười một cái rồi nhìn lên bảng.