Việc leo dốc đối với chúng tôi tốn không ít công sức. Đã vậy tôi còn đem theo một cây vĩ, leo mãi mới tới căn nhà bỏ hoang trên lưng chừng con
dốc ngóng ra biển.
Nền gạch đã cũ, lá khô tùy ý lạc vào, có vẻ
như sự hiện diện của một ai đó, quanh đây, đã lâu lắm trở nên hiếm có.
Tôi thò cổ ngó lên, trong đầu liên tưởng tới một vài cảnh tượng trong
những bộ phim kinh dị. Có điều, nơi này chỉ có vẻ bình yên… Ngoài tiếng
chim ra, cũng chỉ có thành âm của lá.
Tôi để chân trần đi trên
thảm cỏ ẩm ướt, rồi leo lên lan can căn nhà cũ, đong đưa chân hát theo
một đoạn nhạc phát ra từ điện thoại Dương. Ngồi đây, có thể nghe tiếng
sóng vỗ phía xa, có lúc lại cảm thấy việc bị mù cũng không phải điều gì
quá thậm tệ. Chí ít, điều đó lại có thể khiến thính giác của tôi trở nên nhạy bén hơn.
Dương loanh quanh gần ngôi nhà. Cậu ấy bảo ở đây
nhiều hoa hồng anh lắm. Vậy mà đến lưng chừng rồi lại không thấy bông
hoa nào. Tôi lại rất thích không khí ở đây. Chỉ là tôi sợ gấu thôi. Nếu
bây giờ có 1 con gấu xuất hiện, chắc mọc 10 cái chân tôi với Dương cũng
không chạy kịp.
Dương có vẻ hơi buồn. Chắc cậu ấy muốn tìm khu vườn hồng anh.
- Mình có thể không tìm thấy hoa hồng anh, nhưng biết đâu lại kiếm được cây thông cổ thụ.
- Thông cổ thụ á? Tớ chưa nghe ai nói tới bao giờ.
- Tớ cũng chưa nghe. Tớ lừa cậu đấy! - Tôi cười giả lả- Cơ mà, tớ nghĩ
trên núi chắc có thứ hay ho, mình đã lên đây rồi, chẳng lẽ lại ra về mà
chẳng thu được gì.
Tôi không cam lòng, mà Dương cũng thế. Chúng
tôi chẳng ai bảo ai, cứ thế khoác ba lô, tiếp tục hướng lên dốc núi.
Suốt dọc đường, chúng tôi chẳng nói với nhau lời nào. Rồi Dương bỗng
quay đầu nắm lấy tay tôi, nói chúng mình xuống bên dưới đi, đường lên
toàn cây dây leo khó đi lắm. Để đền bù cho sự vất vả này, tớ mời cậu món thịt vịt nướng nhé. Tớ đã thấy quán rồi, nó ở ngay con dốc bên kia
thôi.
Dương nói với tôi, mà cũng có thể là nói với chính cậu ấy.
Tôi quay đầu, rồi, trong tích tắc, tôi nhìn thấy một khu vườn nhỏ với
những đóa hồng anh xinh đẹp đang dần rõ nét dưới ánh mặt trời.
- Dương ơi, nhìn kìa…
Dương đứng ngây ra đó, nhìn về cùng hướng với tôi. Khi mọi thứ đột ngột
chuyển mình, trên bề mặt khu rừng chẳng còn sương mờ, những đóa hồng anh dần hiện ra trước mắt.
Có phải là nó không?
Dù thế nào thì tớ cũng tin đây là điều mà chúng ta đang tìm kiếm, Dương ạ!
Tôi vui vẻ chạy tới chỗ cánh cổng khu vườn, nơi những cây dây leo bám lên
cánh cổng gỗ cũ kĩ vẹo hẳn sang 1 bên. Dường như nó đã bị bỏ không ở đây từ rất lâu rồi. Dây leo mặc sức bò lên hàng rào bằng gỗ, tôi thấy trong lòng hân hoan…
Lần đầu tiên sau khi biết bản thân sắp mất đi ánh sáng… Tôi trở nên vui vẻ đến thế…Đẹp quá…Dương thở khẽ… ừm… Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác ấy, cảm giác tìm thấy điều
mình bấy lâu kiếm tìm. Dù chẳng biết nó có thật hay không, cảm giác thỏa mãn này…
- Aa… dễ chịu quá…
Chúng tôi đi qua khu vườn,
tiến tới mỏm đá nhô ra phía biển. Giống như căn cứ địa bí mật. Ai đó đã
xây nên một hàng rào như dải lan can bằng gạch kiên cố.
Có lẽ
chính chủ nhân của khu vườn phía sau cũng không ngờ mình đã bỏ lại một
nơi đẹp đẽ đến thế. Thảng hoặc, giữa thế giới không mấy dịu dàng này,
người ta chỉ chăm chăm chạy tới những nơi tốt đẹp hơn, mà không biết,
thứ mình bỏ lại phía sau, chính là điều mà rất nhiều người mong ước…
Sức sống của hoa trên núi cũng thật mãnh liệt! Bị bỏ lại lâu như vậy, vẫn sinh trưởng mãnh liệt… Không cần ai chăm sóc…
Gió mát quá, thời tiết đã qua mùa hè, nhưng dù có gió thì cũng không tránh
khỏi ngột ngạt. Vậy mà ở đây, gió lại lớn như vậy, cảm giác rất giống
việc đang đứng trên boong của một con tàu biển.
- Này, tớ tìm ra chỗ này, sau dù cả đời không thể lên tàu biển, tớ cũng vẫn sẽ cam lòng.
- Cậu mới sống được có bao nhiêu năm mà đã nói chuyện cả đời?
Dương quay qua lườm tôi một cái. Cậu bảo tôi còn nhiều cơ hội lắm, cậu bảo
rồi sẽ có ngày cậu leo lên một con tàu viễn dương lớn cùng tôi đi qua
đại dương xanh. Qua hết tất thảy những tháng ngày xanh ngọc…