Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 117


trướctiếp

Ác ma ký sinh trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn không có tên họ, chẳng có nguyên do, nghe nói khi nhân gian vẫn chỉ là một vùng hỗn độn, nó đã tồn tại.

Tìm hiểu ngược về ngàn năm trước, rất nhiều đại năng trong Cửu Châu hợp sức vây quét, trả giá thảm hại mới phong ấn nó vào Huyền Tẫn Môn.

Mười năm trước, ác ma thoát khỏi trói buộc, xuất hiện trở lại nhân gian.

Vì cha nương, Giang Bạch Nghiễn hiểu biết khá nhiều về cuộc chiến chính tà năm đó.

Sức mạnh ác ma thượng cổ vượt xa tưởng tượng của người phàm, chỉ dựa vào sức của một mình nó đã có thể lay chuyển trời đất, khiến yêu ma trong thiên hạ răm rắp theo sau.

Từng có người nói, so với “ma”, nó gần với “thần” hơn.

Quan sát thế gian, từ trên cao nhìn xuống, dẫu là người hay yêu, với nó mà nói cũng chỉ là kiến hôi bùn đất chẳng đáng nhắc đến.

Ác ma do tà niệm ngưng tụ tính tình vốn ác độc, mà nay cắm rễ trong lòng chàng, lan tràn ác ý cuồn cuộn không ngớt.

Vì sao phải vất vả phản kháng như vậy? Người đời chán ghét chàng nhục nhã chàng, cần gì khổ sở bảo vệ thế đạo này?

Chi bằng cứ để nó xâm nhập, cướp lấy quyền lực vô thượng, nắm bắt quyền sinh sát trong tay, toàn bộ đều dựa vào yêu thích của chàng.

Lạnh lùng đứng nhìn Đại Chiêu sụp đổ, chưa chắc không phải chuyện thú vị.

Nỗi lòng hỗn loạn, rối như tơ vò, Giang Bạch Nghiễn đi về phòng ngủ, lấy băng vải che đậy vết máu.

Tay chàng đang run rẩy, sắc mặt u ám lạnh lẽo.

Động tác băng bó vết thương của Giang Bạch Nghiễn lưu loát trôi chảy, quấn xong băng vải, đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh dịu dàng trước mặt Thi Đại.

Chàng đủ bình tĩnh, cũng vì tỉnh táo mà biết rõ, bản thân đang dần dần chìm đắm.

Dựa vào sức mạnh cả nước mới có thể phong ấn ác ma, sao có thể bị chàng trấn áp.

Giang Bạch Nghiễn vuốt ve lồng ngực bên trái.

Vật sống động dưới lòng bàn tay không ngừng nảy lên, chỉ cần hơi dùng sức, sẽ nát thành bọt máu.

Trước mắt chàng vẫn có thể miễn cưỡng áp chế tà khí.

Chờ khi chàng mất khống chế...

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Giang Bạch Nghiễn rủ mắt che giấu vẻ u ám, xoay người như chẳng có việc gì, cong môi:

“Đưa xong rồi?”

“Ừm.”

Thi Đại thò đầu vào từ ngoài cửa:

“Chàng vào phòng ngủ làm gì vậy?”

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Xem thử quần áo của nàng.”

Lúc Giang Bạch Nghiễn sai khiến tiểu yêu mua rau quả, nhờ nó mua thêm vài bộ y phục nữ tử, để Thi Đại thay áo choàng trắng rộng rãi của chàng ra.

Thi Đại vung vẩy tay áo, thấy tay áo tung bay bồng bềnh, không khỏi cười khẽ:

“Mặc đồ của chàng, thực ra cũng tốt lắm.”

Hẳn Giang Bạch Nghiễn đã cho tiểu yêu không ít ngân lượng, chất vải y phục mềm mại, toàn là kiểu dáng nổi tiếng Trường An.

Thi Đại yêu thích những vật xinh đẹp, xếp gọn chúng lên đầu giường, nàng vô thức hỏi:

“Nó có nói với chàng, hiện nay thành Trường An ra sao không?”

Nàng nhớ cảnh tượng ban đầu khi vừa vào tâm ma cảnh, yêu tà hoành hành, một mớ hỗn độn.

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Triều đình tập kết Trấn Ách Ti, trải rộng kết giới khắp nơi tại các thành trì, tạm thời không có việc gì.”

Hiển nhiên yêu ma hung tàn, nhưng con người cũng có ngàn vạn tướng sĩ, bằng lòng đánh một trận.

Dù biết mình đang ở tâm ma cảnh, Thi Đại vẫn không khỏi than thở:

“Không có gì thì tốt.”

Sống ở Đại Chiêu mấy tháng, nàng có tình cảm với nơi này, chẳng đành lòng thấy bách tính trôi dạt khắp nơi, cũng không muốn nhìn những người chống lại yêu ma buồn bực mất mạng.

Hi vọng thế giới chân thực bên ngoài được bình an.

Nghĩ đến đây, Thi Đại khẽ mím môi cau mày khó phát giác.

Cũng như lúc họ vào Đao Đường nhà Bách Lý, từng giáp mặt Bách Lý Hoằng bị tâm ma quấn thân, chủ nhân của tâm ma cảnh dùng thần hồn nhập cảnh, bản thể vẫn ở lại hiện thực.

Thi Đại là người ngoài, bị cưỡng ép kéo vào không gian này, ngay cả cơ thể cũng phải vào theo.

Trước khi vào tâm ma cảnh, nàng và Giang Bạch Nghiễn bị yêu ma tấn công. Trong lòng chàng có tà khí, chắc chắn sẽ thu hút nhiều yêu tà hơn nữa.

Hẳn A Ly đã gọi nhóm người Mạnh Kha đến, hi vọng không ai bị thương.

...Còn Thi Kính Thừa đang ở Huyền Tẫn Môn, cách ác ma thượng cổ gần nhất, nguy hiểm phải chịu cũng lớn nhất.

Giang Bạch Nghiễn phát hiện nàng im lặng:

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Em đang nghĩ.”

Thi Đại không định khiến chàng lo lắng, nở nụ cười:

“Chờ chuyện này kết thúc, em muốn dạo chơi một vòng đông tây nam bắc của Đại Chiêu.”

Giang Bạch Nghiễn cười bảo:

“Nàng thích nơi nào?”

“Nhiều lắm.”

Thi Đại nghĩ sơ:

“Lần trước đến Giang Nam, chúng ta chưa ở lâu đã vội vã rời đi, còn rất nhiều cảnh đẹp chưa kịp ngắm.”

Nàng nói đoạn bỗng nổi hứng, bẻ ngón tay:

“Còn có cực bắc, cha em từng đến đó, bốn mùa đều có tuyết, rất nhiều bảo vật dị thú. Đất Tạng cũng khá ổn, em từng gặp vài tăng nhân đất Tạng ở Trường An, thần bí dữ lắm.”

Lúc Thi Đại nói câu này đong đầy ý cười, là niềm vui rực rỡ chỉ thuộc về cô nương trẻ, trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn Giang Bạch Nghiễn:

“Chẳng phải chàng từng đi khắp Đại Chiêu một khoảng thời gian ư? Đến rất nhiều nơi rồi phải không?”

Giang Bạch Nghiễn gật đầu:

“Ừm.”

Nhưng không có quá nhiều hồi ức tốt đẹp.

Lúc ấy chàng còn nhỏ, vừa thoát ra khỏi địa lao của tà tu, vì Giang phủ diệt môn, chẳng còn chốn về.

Lúng túng hơn là, Giang Bạch Nghiễn bị nhốt vài năm, từ lâu đã không còn cảm nhận gì với sự thay đổi của thế giới bên ngoài.

Trong mấy ngàn ngày đêm thời niên thiếu, chàng chỉ tiếp xúc với đau đớn và giết chóc.

Không biết cách qua lại với người khác, không phân biệt thành Thanh Châu đã vài lần thay đổi, mang theo địch ý cảnh giác với bất cứ người và vật đến gần.

Như một con thú không ăn nhập gì chứ chẳng phải người.

Thi Đại ngẫm nghĩ, cau mày:

“Nhưng...khi ấy chàng còn nhỏ mà nhỉ? Có phải vất vả lắm không?”

Mười lăm tuổi, nàng ngồi trong phòng học sáng đèn, mỗi ngày đau đầu vì đề toán và từ đơn tiếng Anh, Giang Bạch Nghiễn lại phải cầm kiếm, liều mạng với yêu ma.

Thay vì nói chàng dạo quanh khắp chốn, từ “lang thang” càng thích hợp hơn.

Giang Bạch Nghiễn im lặng trong một thoáng ngắn ngủi.

Đối diện với Thi Đại, chàng thường nảy sinh suy nghĩ mâu thuẫn.

Vừa muốn mềm mỏng trước mặt nàng, lộ hết những vết sẹo của quá khứ, để được nàng thương tiếc, cùng lúc đó lại không muốn nàng thấy mình quá yếu ớt.

Ấn tượng của chàng về khoảng thời gian ấy rất mơ hồ, điều chàng nhớ rõ nhất là mũi kiếm đâm vào xương tủy yêu ma hết lần này tới lần khác, vui sướng khuây khỏa.

Bắt đầu từ lúc đó, chàng không còn bình thường nữa.

Nhưng dưới ánh mắt quan tâm của Thi Đại, cuối cùng Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Có đôi chút.”

Quả nhiên.

Thi Đại bắt đầu nghiêm túc:



“Lúc đó chàng kiếm tiền nhờ giết yêu hả?”

Giang Bạch Nghiễn cười:

“Phải.”

Chàng không thích tỏ vẻ đáng thương, cũng không thấy năm ấy thảm hại đến mức nào, thế nên giọng điệu bình thản:

“Trong thành thường theo thưởng, yêu đan cũng bán được, giá cả không thấp.”

Thế nên Giang Bạch Nghiễn còn trẻ đã có một căn nhà lớn như vậy ở ngoại ô thành Trường An.

Thi Đại chớp mắt:

“Một mình chàng?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Ừm.”

Thi Đại lại hỏi:

“Nấu cơm giặt đồ, chàng cũng học từ khi ấy hả?”

“Phải.”

Nhớ lại ngày xưa, Giang Bạch Nghiễn hờ hững cười:

“Ban đầu không biết phải nấu thế nào, từng ăn cơm chan nước suốt mấy tháng.”

Dù là đến tận sau này, chàng cũng không để ý mùi vị món ăn, cảm thấy chuyện ăn uống chỉ cần no bụng là đủ.

Mấy món chàng nấu hôm nay, là tay nghề học được trong thực đơn ở Việt Châu.

Nhớ đến chàng của năm đó cực kỳ quái gở, yếu ớt chẳng chịu nổi, nói chuyện mơ hồ, ngày đêm ôm một thanh kiếm sắt thấp kém, cả người đầy thương tích.

Giang Bạch Nghiễn hỏi:

“Nàng thì sao?”

Thi Đại:

“Sao ạ?”

“Lúc đó nàng...”

Giang Bạch Nghiễn cất lời:

“Đang làm gì?”

Giống Thi Đại, chàng cũng muốn hiểu nàng nhiều hơn.

“Em hả?”

Thi Đại đáp:

“Em ở lớp tư thục, thuận tiện học vẽ bùa.”

Từ xưa đến nay, nàng chẳng thể thoát được phiền muộn bài vở. Nguyên chủ ở Đại Chiêu cũng xem như vô ưu vô lo, Thi Đại ở trường, ngày nào cũng phải học bài đến tận nửa đêm.

Xuất thân của nàng không tốt, nào có chỗ dựa gì, từ bé đã có mục tiêu rõ ràng...

Như loài cỏ mọc ở vùng đất hoang, tận dụng tất cả cơ hội để trèo lên, cố gắng vươn tới nơi cao, trở thành dây leo tràn đầy sức sống.

Nhớ lại cũng không gian nan là bao, Thi Đại đã quen dồn tâm tư vào sách vở, động não cũng là thú vui.

Chỉ là thi thoảng nghe người ta nhắc đến kỳ nghỉ, kể về những chuyến du lịch vòng quanh thế giới cùng cha mẹ, nàng chợt thấy hâm mộ.

Cũng chỉ một chút mà thôi.

Có lẽ do thời niên thiếu quá buồn tẻ lại áp lực, như chú chim bị nhốt trong lồng, Thi Đại thường khao khát được đi đây đi đó.

“Trường tư thục nhiều bài tập, cứ phải thuộc này thuộc kia.”

Thi Đại ngước mặt nhìn chàng:

“Lúc ấy em nghĩ, nếu có thể ra ngoài dạo chơi thì tốt biết mấy.”

Giang Bạch Nghiễn rủ mắt cười:

“Được.”

Chàng nghĩ ngợi rồi nói:

“Ta từng đến phương Nam và phương Bắc, Nam Hải có đảo tiên Bồng Lai, Côn Luân phía Bắc danh tiếng vang xa, đều là nơi thú vị để đi. Nếu nàng thích, chúng ta...”

Ánh nến lung lay, đốt cháy âm cuối của hai chữ ấy đến nóng bỏng.

Nửa bên mặt che phủ trong bóng râm nửa mờ nửa tỏ, Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt nhìn nàng:

“Chúng ta cùng đi nhé.”

Thi Đại cười:

“Em muốn ăn thật nhiều món ngon!”

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, nàng trải qua không yên ổn, hiếm khi yên tĩnh trò chuyện với Giang Bạch Nghiễn như vậy.

Lúc này yên lòng ngồi cạnh chàng, như được bao bọc trong dòng nước xuân ấm áp, bất an và lo nghĩ trong lòng đều được xoa dịu.

Một canh giờ sau đó, Thi Đại lôi kéo chàng nói rất nhiều thứ.

Kể lại trải nghiệm thuở bé trêu chó chọc mèo, những tiểu yêu muôn hình vạn trạng từng gặp ở Đại Chiêu, cả những món ngon nàng từng ăn nữa.

Tất cả đều là những chuyện thích thú, vui vẻ.

Giang Bạch Nghiễn im lặng lắng nghe, cuối cùng hỏi:

“Cái khác thì sao?”

Thi Đại hoang mang ngẩng đầu, nghe chàng nói:

“Những chuyện phiền muộn.”

Chàng nhìn ra được, cảm xúc sa sút lóe lên rồi biến mất trong mắt Thi Đại.

Chừng như ngại ngùng, rèm mi Thi Đại khẽ run, giọng nói nhỏ hơn một chút:

“Để em nghĩ.”

Nàng hiếm khi bộc lộ khía cạnh này trước mặt người khác.

Nói một cách chính xác, gần như chưa bao giờ xảy ra.

Mọi người thường thiên vị những đứa trẻ hoạt bát lạc quan, nghe lời ngoan ngoãn, từ nhỏ Thi Đại đã hiểu chuyện đó, dần dần khiến bản thân trở thành người như vậy.

Không được biểu hiện tiêu cực bi quan, không thể có suy nghĩ u ám, không được yếu đuối vô dụng.

Bị thương phải nói không sao”, buồn bã phải bảo “rất ổn”, vĩnh viễn nhớ kỹ, đừng làm người khác bận lòng.

Có lẽ, đối diện với Giang Bạch Nghiễn, nàng có thể thử chui ra khỏi vỏ ốc, cẩn thận duỗi râu về phía chàng.

“Mấy năm trước, em học ở tư thục, có lần mưa to mà em quên mang dù.”

Thi Đại mở lời:

“Cha nương bận bịu, không ở thành Trường An, Lưu Sương tỷ tỷ đến Trấn Ách Ti bắt yêu. Phần lớn các bạn học đều có phụ mẫu đến đưa dù, em chờ mãi chẳng thấy ai đến, dứt khoát dầm mưa chạy về nhà, hôm đó cảm sốt.”

Nguyên chủ từng gặp chuyện này, ngay cả chính nàng cũng đích thân trải qua.

Trước khi tan lớp trời bỗng mưa to, Thi Đại không có dù, càng không thể có ai mang dù đến cho nàng.

Nàng đứng ở hành lang, nhìn từng bạn nhỏ mặt mày hớn hở, chạy về phía tán dù như chim bay về tổ, chờ suốt nửa tiếng chẳng thấy ngớt, nàng ôm cặp sách chạy vào màn mưa.

Tối đó sốt cao, từ đó về sau Thi Đại có thói quen, dẫu trời nắng hay âm u, ra ngoài nhất định phải mang dù.

Thi Đại nói xong, chợt thấy xấu hổ:

“Không phải chuyện gì lớn lao.”

Nàng khựng lại một chốc, nhìn mũi chân khép lại:

“Nhưng mà...thực ra em rất tham lam.”

Tham lam muốn được yêu thương nhiều hơn chút nữa, là tâm tư mờ mịt Thi Đại chưa từng hé môi.

Nàng dứt lời ngước mắt, vừa khéo đối diện với đôi mắt hẹp dài đen láy.

Gương mặt phủ trong ánh nến, mày mắt Giang Bạch Nghiễn như lớp tuyết sạch sẽ.

“Không tham.”

Chàng lên tiếng:

“Ta sẽ không để nàng dầm mưa.”

Thi Đại mỉm cười rạng rỡ.



“Được.”

Nàng nói:

“Nếu em có dù, cũng sẽ chia cho chàng một nửa.”

Trò chuyện với Giang Bạch Nghiễn rất lâu, mãi đến trước khi vào giấc, Thi Đại mới phát hiện môi khô miệng đắng, uống liền ba ly nước.

Thấy Giang Bạch Nghiễn nhìn sang đây, Thi Đại nuốt ngụm nước cuối cùng:

“Chàng nhìn em làm gì?”

Giang Bạch Nghiễn nghĩ ngợi:

“Hóa ra nàng cũng khô miệng.”

Thi Đại: “...”

Thi Đại giơ nắm đấm tượng trưng với chàng, làm mặt quỷ:

“Chê em nói nhiều hả?”

Nàng và Giang Bạch Nghiễn đều bị thương, chờ Thi Đại thay thuốc xong, chàng đã nằm trên giường.

Đợi nàng đến gần, Giang Bạch Nghiễn dịch người, để lại một khoảng rộng cho nàng.

“Nàng thử xem.”

Chàng xõa tóc, mắt đào hoa trong suốt nhìn qua, thấm đẫm ánh sáng yếu ớt:

“Hẳn là ấm rồi.”

Thi Đại chợt nhớ ra, mấy ngày trước, Giang Bạch Nghiễn từng nói muốn làm ấm giường giúp nàng.

“Không cần đâu mà.”

Thi Đại dở khóc dở cười:

“Em có tham cũng không tham cách này đâu...sẽ bị chiều hư mất.”

Những gì Giang Bạch Nghiễn cho nàng, trước giờ còn nhiều hơn mong muốn của nàng.

Thi Đại chui vào chăn:

“Cơ thể chàng chẳng phải vẫn hay lạnh ư? Khó khăn lắm mới ấm áp hơn một chút, giờ lại lạnh nữa rồi.”

Nơi được chàng nằm qua, thật sự ấm áp, còn thoang thoảng hương thơm.

Nàng chủ động duỗi tay, ôm Giang Bạch Nghiễn:

“Thế này có đỡ hơn không?”

Phòng tối dưới lòng đất không có sắc trăng len lỏi, một khi tắt đèn trở nên tối mịt.

Thi Đại không cho chàng tắt đèn, để lại một ngọn nến nhỏ trong góc, ánh lửa mịt mờ, toát ra gam màu ấm áp.

Giang Bạch Nghiễn vùi đầu vào hõm cổ nàng:

“Ôm chặt hơn chút nữa.”

Hai tay Thi Đại dùng sức, chàng nhắm mắt lại.

Càng ấm áp, càng tĩnh lặng, càng khiến chàng không nỡ.

Cũng bật lên ác niệm đáy lòng chàng thêm phần tệ hại.

Giọng điệu mơ hồ không rõ vang vọng trong lòng khi trước, mãi đến lúc này đã trở nên rõ rệt.

Vô số giọng nói nam nữ chồng chéo, là thì thầm lẩm bẩm, cũng là lời nguyền khắc cốt ghi tâm.

“Cần gì phải nhung nhớ thế gian? Đau khổ chịu đựng ngần ấy năm, hãy để người đời trả lại cho ngươi.”

“Từ đầu đến cuối, bọn chúng đối xử với ngươi thế nào? Nếu lòng ngươi không có tình yêu lớn lao, sao phải bố thí cho chúng nửa phần thương tiếc.”

“Người trước mặt sao có thể yêu ngươi được? Nàng ta cố ý đến gần, lẽ nào không phải muốn áp chế tà khí của ngươi ư? Chờ diệt trừ tà khí, chắc chắn nàng ta sẽ như đêm đó, vứt bỏ ngươi như giày rách.”

“Chịu khổ vì điều đó, có đáng không?”

Sắc máu ẩn hiện trong mắt, Giang Bạch Nghiễn cắn nát đầu lưỡi, dùng đau đớn nén chúng xuống.

Chàng ôm quá chặt, hơi thở của hai người dường như dính lấy nhau.

Giang Bạch Nghiễn vẫn thấy chưa đủ, hít sâu hương hoa quế trên cổ Thi Đại.

Buồn cười là, một kẻ chẳng có tương lai như chàng, tối nay lại nói chuyện sau này với nàng.

Vào đêm rời khỏi Thi phủ, Thi Kính Thừa từng nói, ác ma trong cơ thể chàng sẽ dần dần thức tỉnh, trừ phi tiêu diệt vật chứa như chàng, nếu không chẳng thể phong ấn nổi.

Thoạt đầu Giang Bạch Nghiễn không tin, hôm nay lại thoáng chần chừ.

Tà khí chẳng những khiến thức hải chàng nhức nhối, còn dụ dỗ suy nghĩ trong lòng chàng.

Như sợi dây không vùng thoát được, dẫn dắt chàng bước vào vực sâu bẩn thỉu, thủy triều nhấp nhô không ngớt, tất cả đều là tà niệm chẳng ngơi nghỉ.

Sớm muộn gì chàng cũng bị nó ăn mòn, biến thành con rối bị ác ma sai khiến.

Lúc ấy thiên đạo không còn, máu chảy ngàn dặm, Đại Chiêu chắc chắn sụp đổ.

Giang Bạch Nghiễn vốn chẳng bận tâm.

Nhưng chàng đã quen với rất nhiều tai ương ấy, đâu nỡ kéo Thi Đại vào.

“Giang Trầm Ngọc.”

Thi Đại khẽ lên tiếng:

“Chàng khó chịu hả?”

Cơ thể chàng cứng ngắc như hòn đá.

Thi Đại không ngốc, lập tức nghĩ đến tà khí phát tác.

Giang Bạch Nghiễn quanh năm suốt tháng kiệm lời ít nói, gặp chuyện đã quen một mình gánh vác, dù có khó chịu cũng sẽ không nói cho nàng biết.

May mà nàng rất nhạy cảm.

Lòng bàn tay áp lên sống lưng gầy gò của nàng, Thi Đại nói:

“Là tà khí?”

Nàng nhấn mạnh:

“Không cho phép gạt em.”

Chàng ít khi lừa được nàng.

Giang Bạch Nghiễn bật cười:

“Không sao, chỉ hơi khó chịu.”

Chàng đột nhiên cất lời:

“Nếu ta chết...”

Chỉ mới thốt lên vài chữ, lòng bàn tay Thi Đại phủ lên sau lưng chàng đột nhiên siết chặt.

Chỉ cách nhau trong gang tấc, ánh mắt nàng tràn ngập bóng hình chàng, bướng bỉnh quyết tuyệt như hòn ngọc lạnh lẽo.

Chỉ một ánh mắt ấy, cũng đủ để chàng cam tâm tình nguyện chịu chết trăm lần.

Giang Bạch Nghiễn ôm nàng vào lòng, như ký sinh bệnh hoạn.

Dẫu đã đoán được kết cục sau chót, chàng vẫn nắm chặt lấy chút tham vọng cuối cùng:

“Đừng không cần ta, được...”

Thi Đại hôn lên môi chàng.

“Rồi rồi rồi, chỉ cần chàng.”

Giọng nàng như đang an ủi, cũng có vẻ kiên quyết gần như cố chấp:

“Chàng đừng nói chết hay không chết...”

Thi Đại nói:

“Chúng ta còn chưa thành hôn kia mà.”

Tà khí bỗng khựng lại.

Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng chăm chú, đôi mắt u ám dâng trào ngàn vạn cảm xúc.

Chàng nhỏ tiếng hỏi:

“Sao cơ?”

trướctiếp