Trong chớp mắt liền có một người chết, mọi người sắc mặt hoảng hốt.
"Nhãi ranh ngươi dám!" Bích Thủy Kiếm lớn tiếng quát, một thanh trường kiếm
tuốt ra khỏi vỏ, kiếm quang màu bạc hiện lên, để lại một mảnh bóng kiếm
màu bạc còn sót lại.
Những người này, Bích Thủy Kiếm là người dẫn đầu hoàn toàn xứng đáng, năm nay gần 50, là kiếm khách thế hệ trước
thành danh đã lâu, kiếm thuật tinh diệu tuyệt luân*, có thể công hợp
thủ, ở bảng xếp hạng kiếm khách giang hồ có thể nằm top 3.
* Tinh diệu tuyệt luân: có nghĩa là tinh tế và đẹp đẽ đến mức không gì có thể so sánh được
Bích Thủy Kiếm vừa ra, mặt ác quỷ kia cũng không hề nói năng xằng bậy, hừ lạnh một tiếng đi lên.
"Sư bá, con tới giúp người!"
Xung quanh thỉnh thoảng có nhân thủ cầm vũ khí gia nhập, cùng bao vây tiêu trừ mặt ác quỷ.
Cùng lúc đó, ngoài cửa ùa vào lượng lớn hắc y nhân che mặt, không ít người
giả dạng Ma giáo, vừa vào cửa liền kêu đánh kêu giết, bộc lộ bộ mặt hung ác, xuống tay không chút lưu tình.
Các vị nhân sĩ của đại phái giang hồ nhanh chóng lấy vũ khí ra đối chiến.
Một số môn phái giang hồ nhỏ lợi dụng lúc hỗn loạn rút lui, dù sao thế lực
bọn họ nhỏ, võ công cũng không cao, tất nhiên có thể chạy liền chạy.
Khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh, tiếng lưỡi mác va chạm, toàn bộ đại sảnh loạn thành một đoàn.
Kim Du chủ nhân của sơn trang Kim Xà ngay khi phát sinh bất ngờ sớm đã cất
bí tịch vào rương gỗ khoá lại, thần sắc hốt hoảng ôm rương gỗ muốn đào
tẩu.
Ông ta rõ hơn ai hết, lần Ma giáo đột kích này tất nhiên liên quan đến bí tịch trong tay ông ta.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, đó
là nữ tử thân hình uyển chuyển, một bộ sa y hồng nhạt, trước ngực một
mảnh tuyết trắng sinh động, trên mặt đắp lớp phấn thật dày, trên môi lại điểm chu đan đỏ tươi như máu.
Kim Du sắc mặt biến đổi: "Mai hộ pháp! Ngươi là Mai Hỉ!"
Nữ nhân che lại môi đỏ, cười khúc khích, thân thể mềm mại khẽ run nói: "Đúng nha, kiếm quân Kim Xà, chúng ta lâu rồi không gặp."
Kim Du vẻ mặt ngưng trọng nhét rương gỗ vào lòng con trai phía sau, nói: "Lân nhi, con trốn cẩn thận, chờ cha trở về."
Nói xong, ông ta đẩy Kim Lân, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào thắt lưng, khoá
ngọc bên hông được cởi bỏ, tay ông ta vừa kéo, vậy mà từ giữa rút ra một thanh nhuyễn kiếm thon dài!
Nhuyễn kiếm rút ra, vì quá mỏng quá
mềm, tạo ra chấn động trong không khí, phát ra từng đợt vù vù rất nhỏ,
giống như ong bay múa.
Kiếm này là kiếm Kim Xà nổi danh giang hồ, trên mũi kiếm bao trùm một lớp mạ vàng, chuyển động trong không gian thường hiện lên kim quang nhỏ vụn,
bởi vậy có tên như thế.
Kiếm Kim Xà trong tay, khí chất văn nhân của Kim Du đảo qua giữa mày, hiện lên vẻ kiên nghị.
"Đến đây, Mai hộ pháp đại danh, hôm nay ta tới lãnh giáo một phen."
Mai Hỉ buồn cười mà cười, ba quang trong mắt lưu chuyển, cười nói: "Kiếm
quân Kim Xà, cũng cho ta thấy, kiếm Kim Xà mười năm chưa xuất hiện hiện
giờ lại là bộ dáng gì, nhưng đừng để người ta thất vọng nha."
Lời còn chưa dứt, trong tay Mai Hỉ lặng yên xuất hiện hai thanh đao mỏng lá liễu, trên chuôi đao lá liễu khắc ấn ký hoa mai, trên lưỡi dao một
đường rãnh đỏ tươi, cũng không biết là sơn lên, hay là máu của người
chết dưới đao tích tụ nhiều năm như vậy mà thành.
Bên này, Kim Du cùng Mai Hỉ đối chọi gay gắt, bên kia, Bích Thủy Kiếm và mặt ác quỷ đao kiếm chĩa nhau.
Lần này Ma giáo cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, dù sao cũng là giáo chủ "Xuất
đạo", từng tên nhân sĩ Ma giáo chọn đối thủ mình nhìn trúng.
Trong ồn ào hỗn độn, An Cửu cuối cùng vượt qua choáng váng lúc đầu.
Trong không khí tràn đầy mùi máu tươi nồng đậm, nàng lơ đãng đảo mắt, là có
thể nhìn thấy người bị một kiếm đâm thủng yết hầu, máu ở động mạch chủ
phun tung toé, thiếu chút nữa khiến cơm hôm trước của nàng đều nôn ra.
Hoá ra đây là giang hồ, màu của giang hồ, vốn là sự pha trộn giữa màu máu và hiệp nghĩa.
An Cửu chưa bao giờ hiểu hàm nghĩa những lời này sâu sắc hơn vào lúc này.
Hạ Tử Kình là người phản ứng nhanh nhất trong bàn, khi mặt ác quỷ mới lên
tiếng, hắn lập tức dự cảm được nguy cơ, thừa dịp chiến loạn còn chưa bắt đầu, vội vàng đưa An Cửu và Bùi Tịch đến một góc ẩn nấp không bị chú ý, sau đó liền cùng Lâm Thanh Nghiên đi đối kháng Ma giáo.
Hạ Tử
Kình là nam chính chính trực nghĩa khí tiêu chuẩn, có một tấm lòng thuần khiết hiệp nghĩa, muốn hắn ngồi yên không nhìn đến Ma giáo, cơ bản
không có khả năng.
"Cảm giác đỡ chút nào không?"
Bên tai truyền đến tiếng dò hỏi ôn hòa, An Cửu đỡ trán nhìn lại, lúc này mới phát hiện mình dựa vào người Bùi Tịch.
Mặt ác quỷ vừa đến liền dùng nội công truyền âm, nàng không có võ công, lại không biết phòng bị thế nào, bị ảnh hưởng không nhỏ, đầu óc choáng váng một trận.
Giờ khắc này, Bùi Tịch ngồi trên xe lăn, mà An Cửu được an trí bên cạnh hắn, ngồi cùng một ghế, thân mình dựa vào đầu vai hắn.
Lòng bàn tay nam nhân hơi lạnh nhẹ nhàng ấn xuống thái dương nàng, chậm rãi
xoa, cảm giác đầu váng mắt hoa cũng theo đó giảm bớt.
Hiện tại vị trí của bọn họ tương đối tốt, ở sau một tấm bình phong, bình phong ngăn cách tầm nhìn, An Cửu không nhìn được hình ảnh thảm thiết trong đại
sảnh, người trong đại sảnh cũng không nhìn được bọn họ.
"Khá hơn nhiều rồi, ta không sao."
An Cửu ngồi thẳng người, Bùi Tịch cũng chậm rãi thu hồi tay.
Ngoài bình phong hò hét hết đợt này đến đợt khác không dứt bên tai, An Cửu nhất thời như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Nàng rất muốn chạy, giống như những tỳ nữ không bị chú ý vội vàng rời đi, thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
Chỉ là không được, nàng không thể ném một mình Bùi Tịch ở đây.
Cho dù biết hắn là đại phản diện, biết hắn có cách bảo vệ bản thân, tuyệt
đối không vô hại như biểu hiện ra ngoài, nàng cũng tuyệt đối không thể
tự mình chạy trốn.
Lúc này, sau bình phong bỗng nhiên có một
người ôm đầu tiến vào, nhìn thì là màu áo gấm tím quen thuộc, không phải Minh Dập thì là ai?
"Minh Dập!" An Cửu vội vàng hô.
Minh Dập vừa thấy nàng, tức khắc dừng bước, lộ ra ánh mắt kích động như tha hương gặp được đồng hương ở dị quốc.
"An Cửu, nàng không sao là tốt rồi!"
Minh Dập bước nhanh đến bên cạnh An Cửu, sắc mặt hắn ẩn ẩn trắng bệch, vẻ mặt mang theo lo sợ rõ rệt, bộ dáng lòng còn sợ hãi.
"An Cửu, bên ngoài quá dọa người, bọn họ đánh tới, máu chảy đầy đất! Sao
một lời không nói liền động thủ chứ! Mọi việc không thể thương lượng
sao!"
Nghĩ đến là sợ tới mức không nhẹ, lời của Minh Dập nhiều hơn, lải nhải mà oán giận.
Tinh thần An Cửu vốn dĩ rất căng thẳng rất bất an, bị hắn nói như vậy, cảm xúc không tự chủ được mà thả lỏng ra.
Nàng nhịn không được cong cong mắt, nói: "Giang hồ chính là như vậy, huynh hành tẩu giang hồ lâu rồi, còn không biết sao?"
Minh Dập nói thầm: "Ta nào đã gặp qua trường hợp này!"
Cũng đúng, trường hợp Ma giáo đột kích này, vài thập niên mới có một lần, ngày thường cũng đích xác không thấy được.
Hai người bọn họ gặp nhau, liền không khống chế được nói nhiều, luôn có chuyện không nói xong, lúc này cũng như thế.
Cũng có thể là vì quá khẩn trương, cho nên phải nói chuyện khác để dời lực chú ý.
Vì thế, trong mắt Bùi Tịch, Minh Dập vừa xuất hiện, trong mắt An Cửu đều là đối phương.
Rõ ràng không lâu trước đây còn dọa đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt, biểu tình
hoảng hốt, nhưng vừa đến trước mặt Minh Dập, đôi mắt thiếu nữ liền sáng
lên, lời nói cũng nhiều hơn, còn bị Minh Dập chọc lộ ra nụ cười nhạt.
Nhìn thấy thiếu nữ cong đuôi mắt, Bùi Tịch không tiếng động rũ mắt, năm ngón tay bất tri bất giác nắm chặt quạt xếp, lạnh lẽo từ nan quạt bạch ngọc
truyền từ đầu ngón tay đến đáy lòng.
Nữ nhân này, dường như vĩnh viễn không nhìn tới hắn.
"Phập!" Một tiếng vang lớn chợt vang lên.
Bình phong phía trước mấy người đột nhiên bị thứ gì va vào thật mạnh một cái, trong nháy mắt lung lay sắp đổ.
Hai người nói chuyện với nhau đột nhiên im bặt, đều hoảng sợ nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, liền thấy trên bình phong màu vàng phụt một tiếng, bắn lên một
lớp chất lỏng màu đậm, theo mặt bình phong chậm rãi chảy xuống, thấm vào lớp gấm thêu núi sông hồ biển mây.
"Ồ, nơi này còn mấy con chuột đang trốn thế?"
Đại khái là nghe được tiếng thở từ sau bình phong truyền đến, nói xong một
câu như vậy, một thanh đao sáng như tuyết bỗng nhiên xuyên qua bình
phong, rạch một vết lớn ở chính giữa tấm bình phong bằng gấm.
Qua vết rạch trên bình phong, mấy người đối mặt với người nọ.
Đó là nam nhân có râu quai nón, sườn mặt có một vết sẹo dữ tợn vắt ngang,
trong tay cầm một thanh đao lớn, múa may đến uy vũ sinh phong*, hắn liền chém bình phong, thành một đống phế liệu.
* Uy vũ sinh phong: mô tả sự uy nghiêm và khí thế phi thường
An Cửu: "!!!"
Minh Dập: "!!!"
Thời điểm hai người đánh giá tên mặt sẹo kia, đối phương cũng đang nhìn bọn
họ. An Cửu không phát hiện, khi ánh mắt tên mặt sẹo dừng trên người
nàng, biểu tình kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất.
Trước khi tới nơi này, người Ma giáo nhận được một nhiệm vụ đặc thù, vẫn là giáo chủ tự mình hạ lệnh.
Giáo chủ muốn bọn chúng giết một nữ nhân, còn phải ở trước mặt tình nhân của nàng, khiến tình nhân của nàng tận mắt nhìn thấy.
Tuy rằng nhiệm vụ này rất vớ vẩn, nhưng người Ma giáo vốn không tôn lễ
pháp, cho dù là chuyện vớ vẩn chỉ cần là giết người, bọn chúng đều làm.
Huống chi là giáo chủ phân phó, hiện giờ vị tân giáo chủ này chính là kẻ
điên, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, giáo chủ mà giận, kết cục của
bọn chúng tuyệt đối sẽ thê thảm hơn tiểu tình nhân xui xẻo kia.
Tên mặt sẹo đã nhìn qua chân dung của đôi nam nữ, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, hai trong ba người trước mặt này, đúng là đôi tiểu tình nhân
trong nhiệm vụ.
Tầm mắt tên mặt sẹo đảo quanh khuôn mặt tái nhợt sợ hãi của thiếu nữ áo đỏ, mắt lộ ra kinh diễm.
Nữ nhân này lớn lên không tồi, so với Thánh Nữ thần giáo bọn hắn cũng không kém.
Lại tập trung nhìn vào, nữ nhân này vậy mà là người thường?
Không chỉ có nàng, tiểu tình nhân của nàng cũng là người thường, chỉ có tên
què bên cạnh có chút võ công, nhưng cũng không nhiều lắm.
Tên mặt sẹo có chút không hiểu, giáo chủ giết hai người thường làm gì? Chẳng lẽ hắn coi trọng đàn ông có vợ, đối phương không tiếp nhận hắn, hắn thẹn
quá hoá giận vì yêu sinh hận cho nên mới đau lòng mà hạ lệnh giết?
Trong lòng nghĩ như vậy, tên mặt sẹo cũng không trì hoãn, nhếch miệng cười
nói: "Các ngươi cũng là xui xẻo, hôm nay đụng phải ông đây, mặt sẹo ta
cũng không giết người thường, nhưng bên trên có lệnh, ta còn phải tìm
giáo chủ lĩnh thưởng, đành phải xin lỗi."
Tên mặt sẹo ở Ma giáo
còn tính có nguyên tắc, không ra tay với người thường, chỉ là giáo chủ
có lệnh, hắn cũng chỉ đành để mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn.
Đao trong tay hắn giương lên, thân hình chợt lóe, liền lao đến An Cửu như một tia chớp.
Lời của tên mặt sẹo dừng ở trong tai, Minh Dập nghe không hiểu, An Cửu thật nhanh nắm được một số tin tức.
Phía trên có lệnh? Lệnh gì? Là muốn giết bọn nàng sao?
Từ từ tên này sao chỉ nhìn chằm chằm giết nàng?
Ai muốn giết nàng? Giáo chủ Ma giáo? Minh Dạ vì sao muốn giết nàng? Nàng không kết thù với hắn mà!!!
Nhìn thấy đao quang sáng ngời hướng về phía mình, toàn thân An Cửu cứng đờ
không thể nhúc nhích, trong đầu chỉ còn một câu hét khàn cả giọng.