Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 100: Lận Vũ Lạc: Cái giá cho sự manh động


trướctiếp

Đau đớn sau buổi huấn luyện vượt xa dự đoán của Lận Vũ Lạc, mà Cố Tuấn Xuyên tốt tính cũng nằm ngoài tưởng tượng của cô. Bị cô sai bảo mà anh không phàn nàn tiếng nào, có thể nói là quan tâm từng li từng tí.

Cô cũng nắm lấy cơ hội này, ra sức làm nũng.

Có lẽ mấy năm nay chuyện gì cũng một mình gánh vác, bất thình lình được người ta chăm sóc như vậy cô thấy hơi mới lạ. Cảm giác ấy phải nói thế nào nhỉ, đại khái là đi đường đêm quá lâu, chợt có thêm một người giúp bạn soi đường, dẫu là người hay ma, chỉ riêng ánh sáng kia thôi đã hấp dẫn lắm rồi.

Cô tự nhận thể chất cơ thể rất tốt, nhưng vẫn đau suốt ba ngày. Cánh tay nhấc không nổi, chẳng ngồi xổm được, chỉ có phần cổ trông vẫn ổn.

Khổng Thanh Dương và Phương Liễu hẹn gặp ở phòng tập, thấy dáng vẻ Lận Vũ Lạc bèn hỏi cô sao thế, cô trả lời đúng sự thật.

“Chuyện của Lạc Lạc và cậu Cố e rằng ai cũng biết hết nhỉ?”

Phương Liễu không rõ tình huống khi trước của hai người họ, nhưng cô ấy có nghe nói câu chuyện do Đông An lan truyền xôn xao. Với Phương Liễu mà nói, đây không phải chuyện xấu nhưng cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Cô ấy từng thăm dò Lận Vũ Lạc, nếu tu thành chính quả với Cố Tuấn Xuyên, liệu có dự định làm vợ toàn thời gian hay không, dù gì với tài lực cùng sức ảnh hưởng của Lận Thư Tuyết và Cố Tuấn Xuyên, con dâu chỉ làm quản lý nho nhỏ, quả thật không hay lắm, đây chỉ là suy đoán của Phương Liễu.

Khổng Thanh Dương biết rõ mọi chuyện, không quá bất ngờ về chuyện giữa Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên. Nhưng vì thật lòng thích Lận Vũ Lạc, anh ấy thoáng buồn bã. Nhưng anh ấy vẫn mỉm cười, không hỏi nhiều. Với người theo chủ nghĩa không kết hôn từ đầu đến cuối như Khổng Thanh Dương, quả thật anh ấy không phải đối tượng tốt để yêu đương.

“Cảm giác yêu đương thế nào?”

Anh ấy hỏi Lận Vũ Lạc.

“Trung bình mỗi ngày gây một trận nhỏ, ba ngày cãi một trận lớn.”

Lận Vũ Lạc cười đáp, mặc cho nội dung nghe qua chẳng tốt đẹp là mấy, nhưng nụ cười xuất phát từ nội tâm, cô rất hạnh phúc.

“Cãi nhau thế nào?”

Khổng Thanh Dương lại hỏi.

“Đấu võ mồm.”

“Đấu võ mồm không phải cãi nhau.”

Khổng Thanh Dương nói:

“Là một cách khá đặc biệt để gia tăng tình cảm. Đấu võ mồm đến mức để ý, thậm chí cãi nhau, ít nhất có thể chứng minh một chuyện: Hai người đều bị đối phương ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.”

Lận Vũ Lạc gật đầu:

“Hôm nào anh đi? Đã hứa sẽ mời anh bữa cơm.”

“Hành trình bị đẩy lùi về sau một khoảng thời gian, tầm tháng mười. Lúc ăn cơm gọi chủ tịch Cố nữa, tôi mời.”

Khổng Thanh Dương là người có chừng mực, cũng không thích làm khó người khác. Trò chuyện cùng Lận Vũ Lạc một lúc rồi tìm phòng tập vào đó bàn bạc với Phương Liễu.

Lúc anh ấy về, Phương Liễu không vội đi ngay, kéo Lận Vũ Lạc tâm sự một lúc. Cũng chỉ là những câu hẹn hò ổn không, có dự tính kết hôn hay chưa, Lận Thư Tuyết nghĩ thế nào. Lận Vũ Lạc lần lượt trả lời.

Cô nhìn ra lo lắng của Phương Liễu, bèn lên tiếng:

“Trước mắt vẫn chưa có dự định kết hôn, hình như vẫn chưa đi đến bước đó. Tôi chuẩn bị bám chặt chỗ chị Phương, giúp chị Phương làm phòng tập ở sân bay. Khả năng duy nhất để tôi từ chức là bản thân có kế hoạch sự nghiệp khác.”

“Ví dụ?”

“Chẳng hạn như tự mình mở phòng tập yoga?”

Lận Vũ Lạc nghiêm túc, từ đầu đến cuối cô vẫn có suy nghĩ này, một năm nay chưa có hành động gì là do khoản tiền để dành của cô đã dồn hết vào việc sửa sang nhà cũ.

“Tốt lắm, thời cơ chín muồi cô hãy mở phòng tập ở những khu vực bình thường, tôi đầu tư cho cô. Như vậy bản đồ sự nghiệp yoga của chúng ta sẽ lớn hơn.”

Phương Liễu cất lời:

“Nhưng trước mắt cô phải giúp tôi phát triển phòng tập sân bay đã. Được không, Lạc Lạc.”

“Được.”

Phương Liễu thích tính tình thẳng thắn của Lận Vũ Lạc, cô ấy đã quen Lận Vũ Lạc ba năm, tận mắt nhìn thấy cô nàng ngày một trưởng thành, từ huấn luyện viên yoga không dám chào mời khóa học cho đến quản lý phòng tập thành thạo điêu luyện. Buộc phải thừa nhận, có người cực kỳ có đầu óc kinh doanh. Trừ phi cô không muốn cố gắng, nếu không sẽ còn đi xa hơn nữa.

Không chỉ mỗi Phương Liễu có suy nghĩ này.

Ngay cả Tiểu Ngư cũng lén lút hỏi Lận Vũ Lạc:

“Cô có làm bà chủ của chúng tôi không? Liệu có giúp ông chủ chúng tôi quản lý công ty không?”

Dường như tất cả mọi người đều nghĩ Lận Vũ Lạc yêu đương rất ổn, cách ngày trở thành người vợ toàn thời gian chỉ còn một bước.

Lận Vũ Lạc không bị những thứ này quấy nhiễu, cũng chẳng giải thích gì nhiều. Cô biết mình giải thích không rõ được, chỉ dùng thời gian chứng mình tất cả.

Cô cũng đang học cách ở chung với Cố Tuấn Xuyên.

Con người Cố Tuấn Xuyên trừ trái tim ra, chỗ nào cũng cứng. Lận Vũ Lạc thường hay lấy cứng chọi cứng với anh, về cơ bản lần nào cũng thắng, nhưng thắng cũng chẳng mấy vui vẻ. Về sau cô phát hiện nếu nói lý với anh, sẽ có thể giải quyết vấn đề. Phần Cố Tuấn Xuyên, anh cũng dần dần học cách nói chuyện đàng hoàng với cô.

Lận Vũ Lạc vừa ý với chuyện yêu đương này, vì Cố Tuấn Xuyên len lỏi vào cuộc sống cô từ mọi ngóc ngách. Bao gồm đưa đón cô đi làm, đặt cơm trưa cơm tối, buổi tối thêm món, về nhà sẽ mát xa, nhưng không hề hỏi han ân cần.

Hai người gần như chẳng nói mấy trong điện thoại, có chuyện gì cũng chỉ hai ba câu. Chẳng hạn:

Cố: Tối nay về đâu?

Lận: Nhà em nhà anh.

Cố: Cơm trưa ngon không?

Lận: Chi phí hiệu suất không cao bằng quán ăn ở B1.

Cố Tuấn Xuyên không thích dính nhau sến súa, Lận Vũ Lạc cũng thế, khung trò chuyện của hai người đơn giản đến độ cứ như chỉ vừa quen biết. Có lẽ do ban ngày ít nói, tối đến lại tỉ tê chẳng hết chuyện. Như hai chú chim sẻ ríu rít nhữn gì đã xảy ra ban ngày, theo sau là đấu võ mồm và những trận cãi nhau nhỏ, từ sau khi vào cửa đến tận trước lúc ngủ, chưa từng có lúc nào yên tĩnh.

Lận Vũ Lạc không nghĩ mình là người ồn ào, nhưng sau khi hẹn hò với Cố Tuấn Xuyên, cứ thế bất tri bất giác tíu tít luôn miệng.

Một tuần kế tiếp sau buổi huấn luyện, Cố Tuấn Xuyên hỏi cô:

“Tối nay về đâu?”

Lận Vũ Lạc:

“Nhà em.”

Cố Tuấn Xuyên cũng không nói thêm, đến tối đón người chạy về phía nhà mình. Mỗi lần đến lúc này, câu hỏi ban sáng trở nên vô nghĩa. Đã lâu rồi Lận Vũ Lạc chưa về nhà mình.

“Hôm nay em thật sự phải về nhà.”

“Tại sao?”

“Em hết đồ mặc rồi. Tối nay không về, ngày mai em phải tranh thủ thời gian đến đó lấy quần áo, đi về như vậy mệt lắm.”

Cố Tuấn Xuyên nói:

“L có nhiều hàng mẫu, em lựa đi. Hôm nay Cao Phái Văn cũng ở đó, đi thôi.”

“Không hay lắm nhỉ?”

Lận Vũ Lạc lên tiếng.

“Không thể mặc quần áo công ty bạn trai à?”

“Không phải, ý em là lấy ít quá không ổn đâu?”

“...Vậy lấy hết, cốp sau không đầy chính là em coi thường L.”

Lận Vũ Lạc cười:



“Nhưng em còn phải lấy đồ khác nữa.”

“Ví dụ?”

“Cho nên em không thể về nhà mình nữa?”

“Muốn về sao? Bây giờ?”

Cố Tuấn Xuyên chuyển hướng lái sang nhà Lận Vũ Lạc, đến nơi Lận Vũ Lạc hỏi anh có muốn lên không, Cố Tuấn Xuyên kiêu ngạo nghiêng mặt, không lên. Lận Vũ Lạc gật đầu, bước đi.

Cô tìm vài bộ quần áo mặc cho mấy ngày, lại lấy mấy quyển sách, đồ dùng tắm rửa của mình. Đồ của cô vốn không nhiều, lấyvài bộ ra tủ áo cũng trống hơn phân nửa.

Cô lề mề khá lâu, cuối cùng Cố Tuấn Xuyên không nhịn được lên trên xem thử. Lận Vũ Lạc bảo anh tự nhiên, anh quan sát nhà cô hết một lượt. Vừa xem vừa nói:

“Chút đồ này một xe là dọn đi hết.”

Lận Vũ Lạc ngồi đó nhìn anh.

Cố Tuấn Xuyên nhận được ánh mắt cô, tính toán lại:

“Nói không chừng phải dọn hai lần.”

“Chia tay thì sao? Phải dọn ra ngoài?”

Lận Vũ Lạc hỏi, trong lòng cô ngôi nhà này là căn cứ hậu phương để cô rút lui, nếu ngày nào đó chia tay, cô vẫn còn chốn về. Nếu không chỉ có thể giống như khi ly hôn, phải ở tạm khách sạn vài ngày, tìm nhà dọn vào.

“Em có tiền, bằng lòng thuê phòng mà để trống thì cứ thuê thôi.”

Cố Tuấn Xuyên ngồi trên sô pha, chỉ ba lô của cô:

“Em dọn hết chưa? Đi nhé?”

“Không đi.”

Lận Vũ Lạc tìm mấy cái túi dệt từ ngăn tủ cuối cùng, nói với Cố Tuấn Xuyên:

“Em muốn xem thử một xe dọn được hết hay phải tới hai xe.”

Cô thấy mối làm ăn này rất ổn, cô cũng không phân cao thấp gì, trả nhà thuê lại trước một tháng, nếu chia tay, cô cứ xử lý theo trình tự như xưa thôi. Dù gì cô cũng đã có kinh nghiệm, tiết kiệm ít tiền làm chút gì đó không tốt hơn à? Thể diện này không cần cũng chẳng sao.

Cố Tuấn Xuyên hừ một tiếng, cắt ngang động tác xếp từng bộ đồ của Lận Vũ Lạc, anh tháo quần áo trên móc xuống, ném hết một hơi vào túi dệt:

“Dù sao trở về em cũng phải mở ra treo lên lại, phí sức để làm gì?”

“Tránh ra.”

Động tác anh nhanh nhẹn, mới năm phút đã xếp hết quần áo bốn mùa của Lận Vũ Lạc vào ba cái túi dệt.

Lận Vũ Lạc thật sự không biết mua đồ, một cô nàng trẻ tuổi như vậy mà ba cái túi nhẹ tênh. Mùa hè chỉ có vài bộ áo thun và quần jeans thay nhau mặc, mùa thu có hai bộ áo khoác thay đổi. Trước đây không chú ý cách phối đồ, hai năm nay tình hình kinh tế khá hơn đôi chút, cũng không tốn nhiều tâm tư về mặt này.

“Còn nữa không? Em muốn lấy thêm gì nữa?”

“Nồi chảo? Mấy thứ đó em tự mua...”

“Ừm, còn gì nữa?”

“Bình hoa...cả mấy bộ đồ em mặc hồi nhỏ, anh tặng cho em đó...ở tủ áo bên kia. Anh đừng có xếp tùy tiện như vậy, hỏng rồi em đau lòng lắm.”

Câu này Cố Tuấn Xuyên thích nghe, lòng chợt hân hoan. Lận Vũ Lạc không tranh cãi với anh chuyện dọn nhà khiến anh rất bất ngờ, lại nghe cô thích đồ mà mình tặng, anh càng vui hơn.

Anh cất mấy cái túi lên xe trước, Lận Vũ Lạc dọn dẹp vài thứ khác. Có thể còn phải di chuyển thêm mấy bận nữa. Lúc Cố Tuấn Xuyên không ở đây cô quan sát quanh nhà một lượt, trong lòng có cảm giác không nỡ.

Với cô đây là căn nhà khá mắc mà lần đầu tiên trong đời cô cắn răng thuê. Hai năm nay dẫu gặp phải chuyện gì, trở về nơi này cô sẽ thấy an tâm. Bây giờ đột nhiên dọn đi, chợt có vô vàn cảm xúc dâng trào trong lòng.

Nhưng Lận Vũ Lạc không phải người đa sầu đa cảm, chờ Cố Tuấn Xuyên đưa đồ lên lầu, tâm trạng phức tạp của cô đã kết thúc. Lận Vũ Lạc nhận định một đạo lý: Đời người thay đổi khôn lường, cô cứ yên lòng thuận theo là được. Đi một bước tính một bước, dù gì cô cũng chưa từng gặp đường chết thật sự, thế thì cứ xem như nó không tồn tại thôi.

Trước khi đi chợt nhớ đến kẹp tóc kim cương, bèn lấy ra thuận tay kẹp sau ót. Cố Tuấn Xuyên nhìn thoáng qua, được đấy, cô không vứt, tám phần là nghĩ ném đi sẽ lãng phí.

Trước khi tắt đèn lại nhìn thêm một lượt, Cố Tuấn Xuyên tưởng cô sẽ hối hận, cô lại thở phào:

“Tốt quá rồi, sau này mỗi tháng tiết kiệm được bốn năm ngàn. Thời gian yêu đương càng dài, tiền để dành càng nhiều.”

Cố Tuấn Xuyên biết cô nói đùa.

Người như cô sẽ không vì mấy ngàn mà dọn đến nhà bạn trai ở. Số tiền kia, chẳng qua là cái cớ để cô khuyên mình. Cô bằng lòng dọn nhà là vì bắt đầu tin tưởng anh, cũng có nghĩa cô muốn bắt đầu một mối quan hệ lâu dài.

Cố Tuấn Xuyên hiểu hết.

Họ bắt đầu sống chung với nhau.

Nhưng vào ngày thứ bảy sống chung, Lận Vũ Lạc lại phải ở khách sạn.

Trước đó một ngày thực ra rất đỗi bình thường, Lận Vũ Lạc nợ Khổng Thanh Dương một bữa, chuẩn bị thực hiện. Cô mời Cố Tuấn Xuyên đi chung.

Tùy tiện chuyện trò đôi câu trong bữa ăn vẫn xem như vui vẻ, Khổng Thanh Dương hỏi Lận Vũ Lạc:

“Em đã đọc hết sách trong danh sách chưa?”

Lận Vũ Lạc lấy điện thoại ra cho anh ấy xem, bên trong ghi chép lại tình hình đọc sách của cô. Nghĩ lại giao lưu với Khổng Thanh Dương những chuyện này cũng đã hai năm rồi. Khổng Thanh Dương xem xong bảo:

“Tốt lắm, lần trước em nói việc giáo dục học lực đã đăng ký chưa?”

Cố Tuấn Xuyên nghe câu này bỗng buông đũa xuống nhìn Lận Vũ Lạc.

“Đăng ký rồi, đã bắt đầu học online.”

“Phải mất mấy năm nhỉ?”

“Vâng, rảnh rỗi tôi sẽ học. Bình thường kiểm tra online cũng qua hết, không khó.”

Lận Vũ Lạc còn cho Khổng Thanh Dương xem bảng thành tích thi thử của mình.

“Cố lên.”

Cố Tuấn Xuyên chưa từng hỏi về kế hoạch học tập của Lận Vũ Lạc, vì anh cảm thấy chuyện đó không quan trọng với tình cảm của họ. Lận Vũ Lạc cũng không nhắc đến với Cố Tuấn Xuyên, vì cô nghĩ chẳng đáng phải nói tới.

Chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh.

Sau khi về nhà Cố Tuấn Xuyên chẳng ừ hử gì, Lận Vũ Lạc nhận ra có chuyện không ổn, bèn hỏi anh:

“Sao vậy?”

Cô đuổi theo Cố Tuấn Xuyên chạy khắp mấy phòng, cuối cùng anh mới chịu trả lời cô:

“Em có ý gì? Em đăng ký lớp học online mà không chia sẻ với anh?”

“Không phải chuyện gì to tát, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Rồi sao?”

“Cái gì mà rồi sao?”

“Học xong em có dự định gì?”

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.



“Chỉ là học vậy thôi, sao anh lại phản đối?”

Lận Vũ Lạc không hiểu.

“Anh có phản đối hả?”

“Vậy anh giận gì chứ?”

“Anh đang giận em không nói cho anh biết.”

“Em cũng đâu yêu cầu anh nói hết tất cả mọi chuyện với em?”

Cố Tuấn Xuyên gật đầu.

Không muốn cãi nhau.

Lận Vũ Lạc cũng không định cãi cọ với anh, cô cảm thấy chuyện này không đáng. Cuộc sống là của bản thân, cô bằng lòng nặn tiền từ kẽ răng ra làm chuyện này là tự do của cô, không cần thiết phải phóng to cuộc sống của mình dưới kính hiển vi của Cố Tuấn Xuyên. Cùng đạo lý đó, cô không yêu cầu Cố Tuấn Xuyên phải làm vậy.

Hai người yên tĩnh trải qua một đêm, hôm sau trên đường đưa Lận Vũ Lạc đi làm, Cố Tuấn Xuyên hỏi cô:

“Em còn chuyện gì lớn mà anh không biết không? Chẳng hạn như mấy năm sau ra nước ngoài du học, từ chức khởi nghiệp.”

“Em chỉ đăng ký đi học thôi.”

“Đúng vậy, chúng ta ngày đêm bên nhau, vậy mà anh không biết em đăng ký lớp học, phải thông qua miệng người khác. Em cảm thấy có hợp lý không? Trừ phi hành động này của em là để chuẩn bị làm một chuyện khác.”

Cố Tuấn Xuyên dừng xe ven đường, hỏi cô:

“Em có dự định về chuyện khác không?”

Lận Vũ Lạc bị anh hỏi đến nghẹn lời.

Cô chưa từng nghĩ tới những chuyện xa xôi, cô chỉ muốn bù đắp tiếc nuối của mình, theo đuổi cuộc sống của bản thân, cũng muốn thông qua quá trình này tìm kiếm nhiều khả năng sinh sống hơn nữa. Cô không muốn bị bó buộc bởi đủ mọi thứ trước mắt. Nhưng những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, cô cũng chẳng có ý tưởng chợt lóe lên gì đó.

Nhưng sự yên lặng của cô lại khiến Cố Tuấn Xuyên hiểu thành: Xin lỗi, em có tính toán khác, nhưng không tiện nói cho anh biết.

Lái vào bãi đậu xe dưới tầng ngầm, trong xe vô cùng yên tĩnh. Lận Vũ Lạc đang tập làm sao để giao tiếp đàng hoàng với Cố Tuấn Xuyên, thế nên cô mở lời:

“Nếu anh giận vì em không nói chuyện này cho anh biết, vậy em xin lỗi anh. Quả thật em không nghĩ nhiều đến thế, khi ấy cũng chỉ manh động nên đăng ký ngay. Anh không muốn em học sao? Anh thấy em như bây giờ tốt lắm rồi ư?”

Trước giờ Cố Tuấn Xuyên chưa từng nghĩ sẽ thay đổi Lận Vũ Lạc. Cô muốn làm bất cứ chuyện gì anh sẽ không ngăn cản. Cô là cá thể độc lập, cô có thể làm bất kỳ chuyện gì mình thích. Chưa bao giờ anh cho rằng Lận Vũ Lạc cần phải dựa dẫm anh để tồn tại, điều anh cần là quyền được biết.

“Anh không muốn em học là ý gì?”

“Liệu có khả năng, trong lòng anh, dẫu em cố gắng đến mấy cũng không thể trở thành dáng vẻ như người anh thích năm mười tám tuổi, cho nên em chỉ cần phát triển theo yêu cầu của anh là được.”

Lận Vũ Lạc nhìn Cố Tuấn Xuyên:

“Nếu anh có suy nghĩ này, em cảm thấy tình cảm của chúng ta đã đến điểm cuối.”

Lận Vũ Lạc vẫn nhớ lúc vừa bắt đầu, Cố Tuấn Xuyên và Tô Cảnh Thu nói đến ánh trăng của anh.

“Anh đã nói với em rồi phải không? Nếu em lại bảo tình cảm đến điểm cuối, chia tay gì đó, anh sẽ mặc nhận em đã suy nghĩ cặn kẽ.”

“Phải, anh từng nói thế.”

“Vậy bây giờ em nghĩ kỹ rồi mới nói ra mấy lời chết tiệt kia đúng không?”

Lận Vũ Lạc vẫn chưa hoàn toàn học được cách trao đổi với Cố Tuấn Xuyên, cô đã xin lỗi nhưng anh vẫn hùng hổ dọa người.

“Đúng, đã nghĩ cặn kẽ. Đồ đạc để chỗ anh trước, em tìm được nhà sẽ dọn ra.”

“Ừm, được.”

Cố Tuấn Xuyên liên tục bị cùng một người chia tay đến hai lần, đã vượt quá giới hạn của anh. Anh không níu kéo, cũng chẳng nói thêm gì. Lận Vũ Lạc bảo yêu đương với anh mệt mỏi, cứ như anh chưa từng mệt vậy.

Tình yêu của anh nhiều hơn, cho nên anh phải nhịn. Cố Tuấn Xuyên từng nói với Lận Vũ Lạc đừng bảo anh quỳ để yêu đương, cô hoàn toàn chẳng nghe lọt tai.

“Xuống xe đi.”

Cố Tuấn Xuyên nói.

“Ừm.”

Lận Vũ Lạc xuống xe, nhìn Cố Tuấn Xuyên đạp ga lái ra ngoài.

Mãi đến giờ phút này cô cũng không cảm thấy phải chia tay, đây chỉ là một trận cãi nhau. Suốt một ngày họ không nói gì, đến tối tan làm, Cố Tuấn Xuyên gửi tin nhắn cho cô:

“Anh đi công tác, em đừng tốn tiền ở khách sạn. Anh đã mời em vào nhà anh ở thì không định để em phí tiền ở khách sạn.”

“Chờ em tìm được nhà dọn ra anh sẽ về sau.”

Lận Vũ Lạc biết Cố Tuấn Xuyên thật sự muốn chia tay.

Cô đến nhà Cố Tuấn Xuyên lấy vài bộ đồ, nhưng không ở lại đó. Hai ngày trước, nhà cô thuê trước đó đã cho người khác thuê.

Cô không có nơi để đi, ở tạm khách sạn, tối đó bắt đầu lên mạng tìm nhà.

Tối ngủ không được, cô cứ nhìn điện thoại mãi, chờ tin nhắn của Cố Tuấn Xuyên.

Nhưng một tin mà Cố Tuấn Xuyên cũng chẳng gửi đến.

Trong quá trình tìm nhà cô phát hiện, nhà cửa hiện nay mắc hơn trước khá nhiều, dù là căn hộ một hay hai phòng ngủ.

Do đã đăng ký lớp học online, lại trang trí nhà cũ, cô không lấy ra được nhiều tiền như thế nữa. Cho nên đây là lần đầu tiên cô lên tiếng mượn tiền Lận Vũ Châu.

Lận Vũ Châu không hỏi nhiều, chuyển hết tiền để dành hai tháng nay cho cô. Cậu rất vui vì cuối cùng có thể giúp được chị, còn hỏi cô đủ không, không đủ tháng sau cậu sẽ nghĩ cách.

Lận Vũ Lạc trả lời cậu đủ rồi.

Cô không ngờ lại có một ngày mình đau lòng vì giá nhà, cô xem nhà rất lâu, những căn tốt một chút giá lại mắc. Căn hộ hai phòng ngủ tầm sáu ngàn trở lên, trừ phi cô dọn đến nơi xa hơn.

Cô phải trả giá cho nỗi xúc động dọn vào nhà Cố Tuấn Xuyên ở, cô không nên hoàn toàn tin tưởng anh, từ đó cắt đứt đường lui của mình.

“Đến chỗ tôi đi.”

Lý Tư Lâm biết chuyện cô tìm nhà từ chỗ Lận Vũ Châu, gửi tin nhắn cho cô:

“Nhà tôi có hai phòng ngủ, một mình tôi ở cũng để trống. Tôi cho cô thuê phòng ngủ phụ nhé?”

“Tiện không?”

“Tôi kiếm được tiền, có gì không tiện.”

Hôm đó cô ấy đón Lận Vũ Lạc đến nhà mình ở.

Nhà của Lý Tư Lâm có thể coi là trật tự trong bộn bề, đại khái là đồ đạc quá nhiều, nhưng lại rất sạch sẽ. Cô ấy có rất nhiều quần áo, cũng có vô vàn mỹ phẩm trang điểm. Cô ấy khoe với Lận Vũ Lạc kết quả mê làm đẹp của mình ngần ấy năm.

Lận Vũ Lạc thấy một tấm thẻ mở ra trên bàn, trong đó viết:

“Lận Vũ Châu, hôm sinh nhật có muốn ăn chung không?”

Bên dưới là câu trả lời của Lận Vũ Châu:

“Tôi có sắp xếp khác rồi, cám ơn chị.”

Hình như Lận Vũ Lạc đã nhìn thấy nỗi buồn của Lý Tư Lâm, do em trai mình mang đến. Nhưng Lý Tư Lâm lại chẳng nhắc đến chuyện đó dù chỉ một lời.

trướctiếp