Khi biết tin Bạch Tam đã bắt cóc cháu trai và dùng nó uy hiếp gặp mình,
Khanh Tố từng tức giận không thể kiềm chế được. Hắn biết nếu nhờ người
đó giúp đỡ, chắc chắn sẽ dẫn đến rắc rối lớn hơn và quả nhiên không
ngoài dự đoán.
Hắn nhẫn nhịn ba năm, vắt óc xoay sở với mẫu thân
và huynh trưởng chỉ để bảo vệ nàng bình an vô sự, không ngờ tất cả lại
bị người đó một chiêu mà hủy hoại hết. Trước là giết đại tẩu hắn, sau
lại bắt cóc cháu trai hắn, dù cha mẹ huynh trưởng hắn có rộng lượng đến
đâu cũng khó lòng nuốt trôi lửa giận. Hắn biết Bạch Tam khờ dại, chỉ cần gặp được hắn, nàng cái gì cũng không màng đến, dù biết trước hậu quả
nàng cũng chẳng quan tâm. Mà lần quyết định này, có lẽ nàng đã chuẩn bị
trước cái chết. Mỗi lần nghĩ đến đây, lòng hắn như bị đao cắt, vừa lo
lắng vừa nôn nóng, còn có cả sự điên loạn khát khao giết người khó có
thể kìm nén được. Người đó, sớm muộn gì hắn cũng sẽ cho người đó nếm thử mùi vị này.
Mẫu thân và huynh trưởng chắn chắn không để hắn một
mình đến Bách Hoa Cốc, lần này họ đã động sát tâm. Dù hắn khôn ngoan cơ
trí đến đâu, một khi họ đã quyết tâm ra tay, hắn cũng không thể làm gì
khác ngoài việc chờ thời tùy cơ hành động, kết quả xấu nhất chính là
dùng tính mạng hắn uy hiếp.
Chỉ là hắn không thể ngờ rằng chuyến đi đến Bách Hoa Cốc sẽ biến thành như này.
Vào ngày thứ mười ước định, cho đến khi mặt trăng khuất về phía tây và
hoàng hôn hiện trên nền trời vẫn không thấy bóng dáng Bạch Tam và Khiêm
nhi. Lúc đó người Khanh gia đều nghĩ nàng sẽ không đến. Khanh Hạo cho
rằng Bạch Tam đang trêu chọc mình thì không khỏi tức giận hơn, nhưng
Khanh Tố lại khẳng định rằng điều đó là không thể, bọn họ nhất định đã
gặp chuyện gì đó trì hoãn trên đường. Đây là lần đầu tiên hai huynh đệ
có quan điểm đối lập trong cùng một vấn đề, tranh cãi đến cuối cùng dù
Khanh Hạo tạm thời nhượng bộ, chờ đợi thêm năm ngày nữa, Khanh Tố vẫn
không cảm thấy chút vui mừng nào.
Sau đó, vào ngày thứ tư, những thủ hạ tìm kiếm xung quanh cuối cùng cũng báo rằng đã nhìn thấy Khiêm nhi.
Khiêm nhi, một ông lão và một nữ tử nằm trên xe đẩy. Khi nghe tin này, ngoài
bất ngờ, lòng Khanh Tố bỗng trầm xuống. Mãi cho đến khi tận mắt nhìn
thấy Bạch Tam không sinh khí nằm trên xe đẩy, hắn rốt cục hiểu được sợ
hãi và hoảng loạn là gì.
Lúc đó, hắn chợt nhận ra rằng chẳng có
gì quan trọng nữa. Hắn không còn muốn để ý đến mẫu thân và huynh trưởng
nghĩ gì, cũng không muốn tính toán những thù hận khác, hắn chỉ muốn nàng mở mắt nhìn hắn như trước. Chỉ cần nàng bình yên nhìn hắn như vậy, hắn
sẵn sàng đánh đổi tất thảy những gì hắn có, cho dù là mạng sống của
chính mình.
Tam nhi... Tam nhi...
Khanh Tố không biết mình đã làm gì, hắn chỉ nghe thấy một giọng nói bên tai cứ điên dại không
ngừng gọi tên nàng. Mãi đến khi bị Khanh Hạo tát một cái vào mặt, hắn
mới tỉnh táo lại một chút. "Muốn nàng chết thì cứ ôm như vậy, ép ngạt
nàng đến chết đi!" Khanh Hạo vừa ôm nhi tử vừa tức giận nói.
Khanh Tố ngây người nhìn khuôn mặt xám xịt của Bạch Tam trong lòng, hắn mới
nhận ra rằng mình đang ôm nàng thật chặt và siết lấy tay nàng, như thể
chỉ cần như vậy, nàng sẽ trở lại. "Tam nhi..." Hắn trìu mến gọi rồi cúi
xuống nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lướt lên mặt nàng rồi dừng lại ở khóe
mắt nàng... Sau đó hắn nếm phải vị chát mặn của nước mắt, chỉ là không
biết đó là của nàng hay của chính mình.
"Đại ca... Nếu huynh
không thể tha thứ cho nàng... Xin huynh để ta đưa nàng đi được không?"
Khanh Tố nhẹ giọng thỉnh cầu, nhưng ánh mắt hắn vẫn không nỡ rời khỏi
gương mặt người trong lòng, sợ chỉ cần một cái liếc mắt, hắn sẽ vụt mất
cơ hội gặp nàng nữa. Khanh Hạo chưa bao giờ nhìn thấy đệ đệ mình mất
kiểm soát như vậy, nghe lời hắn nói, trong lòng khẽ chấn động, một dự
cảm không lành chợt dâng lên.
"Ngươi có ý gì?" Khanh Hạo trầm
giọng hỏi, sau mới chú ý đến nhi tử trong lòng đang nắm chặt áo mình,
hắn cúi xuống mới phát hiện khuôn mặt của đứa trẻ cũng đầm đìa nước mắt
nên không khỏi sửng sốt.
"Ta đã hứa sẽ không bỏ rơi nàng." Khanh Tố nhẹ giọng nói, nhớ lại cảnh tượng lần thứ hai tiến vào Huyễn Đế
Cung, khóe môi hắn bất giác hiện lên ý cười. Bàn tay chạm nhẹ tay Bạch
Tam rồi nắm chặt. "Chỉ là, ta đã rời bỏ nàng ba năm rồi. Từ giờ trở
đi... Ta không muốn rời xa nàng nữa. Nàng luôn cô độc một mình, nàng sợ
lạnh và tối..." Nói đến đây, hắn lại cúi đầu, âu yếm cọ mặt vào gương
mặt lạnh băng của người trong lòng.
Khanh Hạo tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên vươn tay tóm lấy Bạch Tam.
"Đại ca, huynh định làm gì?" Khanh Tố lo lắng, theo phản xạ có điều kiện giơ tay chặn lại, tuy nhiên công phu của hắn vốn được Khanh Hạo dạy dỗ từ
khi còn nhỏ, tất cả phản ứng đều nằm trong sự kiểm soát của Khanh Hạo.
Hơn nữa tinh thần vốn không ổn định nên rất nhanh đã bị Khanh Hạo dễ
dàng áp chế.
"Ngu ngốc!" Khanh Hạo nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của
Bạch Tam, vừa kiểm tra vừa thấp giọng mắng. "Ngươi không mang theo Thiên Tằm Lộ sao?"
Khanh Tố vốn đang nơm nớp lo sợ nhìn Khanh Hạo nắm
lấy tay Bạch Tam, nghe lời hắn nói thì sững người một lúc, sau đó vui
mừng khôn xiết, "Đại ca, huynh, ý huynh là..." Hắn vừa nóng lòng xác
nhận ý tứ của Khanh Hạo, vừa luống cuống lục lọi trong ngực, lại vì quá
kích động mà nửa ngày cũng không tìm thấy thứ mình muốn.
Khanh
Hạo ngưng thần dò xét mạch đập trong cơ thể Bạch Tam, không trả lời
ngay, đến khi buông tay ra, hắn mới bình tĩnh nói: "Muốn nàng sống sót
thì theo ta quay về Kính Dương." Dù không biết y thuật, nhưng hắn có thể thông qua lưu chuyển nội khí mà nhìn ra Bạch Tam thân thể suy nhược,
cộng thêm vết thương ở chỗ hiểm, mất máu quá nhiều, hiện tại đã sức cùng lực kiệt. Hắn vừa mới truyền cho nàng một chút nội lực ôn hòa để bảo vệ tâm mạch, cộng thêm tác dụng kéo dài sinh mệnh của Thiên Tằm Lộ, có lẽ
sẽ giúp nàng chống trụ đến Kính Dương.
Mặc dù Khanh Hạo không
trực tiếp hứa hẹn không truy cứu thù sát thê nhưng đối với Khanh Tố như
vậy là đủ rồi. Hắn cười ngốc nghếch, cuối cùng lấy ra chiếc bình sứ nhỏ
đựng Thiên Tằm Lộ, nhưng tay run rẩy hồi lâu vẫn chưa mở nút bình được.
Khiêm nhi không nhìn nổi nên ló đầu khỏi vòng tay cha, vươn bàn tay nhỏ ra, phóc một tiếng, nhanh lẹ rút lấy nút bình.
Khanh Hạo nhìn con trai với vẻ kỳ quái, không để ý đến tiểu đệ loạn đến điên
của mình mà quay người ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị ngựa trở về Kính
Dương, sau khi mọi việc đã được thu xếp, hắn mới chú ý đến ông lão ngồi
nhàn hạ trên tảng đá vừa hút thuốc vừa híp mắt xem náo nhiệt.
Thiên Tằm Lộ không có nhiều, Khanh Tố không dám lãng phí, đổ toàn bộ vào
miệng mình, chậm rãi đút cho Bạch Tam vẫn luôn cắn chặt răng. Cho đến
khi nhìn thấy sắc mặt xám xịt của nàng giảm đi một chút, chuyển sang màu nhợt nhạt thường thấy, hắn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đại não khôi
phục sự linh hoạt thường ngày.
Trong lòng không khỏi thầm kêu
nguy hiểm, biết huynh trưởng nói không sai, nếu hắn thật sự mang Bạch
Tam như vậy đi, cho dù có Thiên Tằm Lộ kéo dài sự sống, e rằng cũng khó
lòng cứu vãn. Chỉ có nhờ vào năng lực Khanh gia, mới có thể trong thời
gian ngắn nhất tìm được đại phu giỏi nhất thiên hạ, cùng với dược liệu
quý cứu mạng.
Nhìn gương mặt an tĩnh say ngủ của Bạch Tam trong
ngực, Khanh Tố không khỏi cười khổ, cúi đầu âu yếm cọ nhẹ bên đôi môi
lạnh giá của nàng.
Tam nhi! Tam nhi ngốc nghếch!
Xem ra
lần này hắn gặp rắc rối lớn rồi. Thực tế khi hắn nói với huynh trưởng
rằng mình muốn đưa nàng đi, hắn thực sự không nghĩ đến việc cứu nàng, mà chỉ định tìm một nơi yên tĩnh, không ai quấy rầy và bồi tội với nàng.
Khi biết được chính vì Khiêm nhi mà Bạch Tam bị thương như vậy, không chỉ
Khanh Tố mà cả Khanh Hạo cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì trên
mặt.
Khanh Tố không để tâm, điều duy nhất hắn có thể làm là cầu
nguyện Bạch Tam bình an vô sự, về phần báo thù gì đó, hắn không dám nghĩ tới, Khanh Hạo nhìn nhi tử vừa tròn tám tuổi của mình, hắn không biết
nên vỗ đầu nhi tử và nói rằng con làm rất tốt hay nên cười khổ bất lực.
Một đoạn ân oán rối rắm này, hắn làm sao mới có thể hóa giải được?
Một loạt tiếng ho sặc sụa thu hút sự chú ý của bọn họ, ông lão đang ngồi
xếp bằng trên xe đẩy, được một gia nhân Khanh gia đẩy. Ông vốn đang nhàn nhã hút thuốc, lúc này lại bị hơi thuốc làm cay mắt, nước mũi cũng chảy ra ngoài.
"Lão không sao chứ?" Khanh Hạo mặc dù lòng đầy phiền
muộn nhưng vẫn từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay đưa tới, quan
tâm hỏi thăm.
Vì lo lắng Bạch Tam, Khiêm nhi và ông lão không
biết cưỡi ngựa, Khanh Hạo đã cử người về Kính Dương để báo tin và gọi xe ngựa đến đón, đồng thời truyền thư đến kinh thành thông báo cho Long
Nguyên chủ. Còn mình thì cùng Khanh Tố mang theo một bệnh, một già một
nhỏ và những người còn lại của Khanh gia cưỡi ngựa và đẩy xe chậm rãi
trở về.
Ông lão nhận lấy chiếc khăn tay lau nước mắt, xì mũi rồi trả lại.
"Cảm ơn!"
Khanh Hạo sửng sốt giây lát, sau đó nhận lấy chiếc khăn nhét vào tay áo như
không có chuyện gì xảy ra. Khiêm nhi đang ngồi trong lòng cha nhìn thấy
thì không khỏi tỏ ra chán ghét, "Ông ơi, ông thật ở dơ."
"Khiêm nhi, không được vô lễ!" Khanh Hạo cau mày.
Khiêm nhi bĩu môi, làm mặt quỷ với ông lão, sau đó rút vào vòng tay của phụ thân, một mình chơi với con châu chấu.
Khanh Hạo bất lực, nhưng trong lòng thương nhi tử mấy ngày nay bị dọa sợ,
cũng không nỡ mắng nó. Ông lão ngược lại không để bụng chút nào, cười ha hả đến run rẩy chòm râu.
"Không sao, không sao. Nhờ có đứa bé dọc đường bầu bạn nếu không lão đã chán chết rồi."
Nghe ông nói như vậy, Khanh Hạo cười nói: "Nếu không có ngài, nó đã mất mạng ở đó rồi..."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Khanh Tố ôm Bạch Tam trong lòng, không
chen vào, chỉ chăm chú nhìn sắc mặt Bạch Tam, không chịu buông tha dù
chỉ một cử động nhỏ nhất. Cho đến một lần vô tình ngẩng đầu lên, phát
hiện Khiêm nhi ngồi trong lòng Khanh Hạo đang chơi đùa thứ gì đó trong
tay, hắn mới chuyển hướng sự chú ý của mình.
"Khiêm nhi đang chơi cái gì vậy?" Làm sao hắn có thể không nhận ra đồ vật quen thuộc đó?
Khiêm nhi lắc lắc châu chấu trong tay, mỉm cười chỉ vào trong ngực hắn, "Nàng đưa cho ta."
Trong lòng Khanh Tố dịu lại, vuốt nhẹ sợi tóc bên má Bạch Tam, sau đó gượng
cười nói với Khiêm nhi: "Đưa nó cho Tam thúc được không?"
Khiêm nhi nghe vậy, vội vàng giấu châu chấu vào lòng ôm cứng ngắc, lắc đầu như trống bỏi.
Khanh Hạo thấy thế thì bật cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, ánh mắt rơi về
phía dãy núi xa xa, nghĩ đến người vợ đã khuất, nghĩ tới tiểu đệ của
mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Ông lão chặc lưỡi, lớn tiếng thở dài: "Lúc đó người ta đưa cho ngươi, ngươi còn không cần. Sao bây giờ lại coi nó như báu vật vậy?"
Khiêm
nhi bị phá đám, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác. Nó hung dữ trừng mắt nhìn ông lão, cảm thấy còn chưa đủ, lại cho ông một cái trợn
mắt, chọc ông lão không kiềm được mà bật cười.
Khanh Tố biết
không còn hy vọng nên không nói thêm nữa, cúi đầu xoa xoa khuôn mặt
không phản ứng của Bạch Tam, sắc mặt khó giấu vẻ thất vọng.
"Tam
nhi, khi nàng khỏe, nàng phải giúp ta đan cái này nhé." Hắn khẽ thì thầm bên tai Bạch Tam, từ trong ngực lấy ra một thứ đã khô héo ngả vàng đặt
vào tay nàng, sau đó hắn dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy tay nàng
rồi đặt chúng lên ngực mình. Đó là một con châu chấu chưa hoàn thiện,
nhưng nó đã biến dạng vì được chơi đùa vô số lần.
Lần đầu nàng
cho hắn, hắn không nhận. Lần hai châu chấu còn chưa hoàn thành đã bị hắn giấu đi. Ba năm qua mỗi lần nhìn thấy nó, hắn đều nhớ đến khung cảnh
nàng ngồi giữa đám hoa cúc dại nghiêm túc đan nó, hắn hối hận vì không
nhận lấy con đã hoàn chỉnh, cũng hối hận vì chưa từng nói câu thích nó.
Khi đó nàng nhất định đã rất thất vọng.
"Tam Nhi, ta rất thích nó. Chờ nàng khỏe lại... Ta..." Hắn thấp giọng thì thầm, mặt bất lực vùi vào gò má Bạch Tam, nghẹn ngào.
"Ta sợ..."
Những giọt nước mắt không tự chủ lặng lẽ trượt dài xuống cổ Bạch Tam.