Bình yên ngủ một giấc ngon lành ngoài dự liệu, hai người không khỏi nghi ngờ con sói bạc chỉ là ảo giác của mình.
Khi tỉnh dậy, mặt trời trên cao vẫn tỏa sáng rực rỡ. Chỉ là không xác định
được trời chưa tối hay đã một ngày mới. Bạch Tam dùng nước hồ tẩy rửa
một chút, quay đầu lại đã thấy Thụ Tam thiếu cởi giày nhảy vào trong
nước, quẫy ra vô số bọt nước lấp lánh dưới ánh nắng chan hòa.
Không biết hắn muốn làm cái gì, Bạch Tam ngồi bên bệ đá, yên lặng chờ đợi.
Chỉ trong chốc lát, mặt nước dao động, Thụ Tam thiếu từ bên cạnh một khóm
hoa xanh biếc ló đầu khỏi hồ, trong tay ôm chặt hai con cá lớn. Tóc ướt
dính vào mặt, in hằng ý cười nghịch ngợm bên má, thậm chí còn chói chang hơn cả ánh nắng mặt trời.
"Không có lửa làm sao nướng được?"
Nàng hỏi, nhưng là trong lòng đã có đáp án. Người này đi đến đâu cũng có cách giải quyết khó khăn, và dù đi đến đâu cũng khó đảm bảo không gây
rắc rối gì đó.
Thụ Tam thiếu túm lấy cái đuôi cá, từ dưới nước nhảy lên bệ đá, một bên bận rộn xỏ đôi giày rách vào, một bên cười thần bí nói.
"Bên trong nhiều sách như vậy đúng là lãng phí, dùng để nướng cá còn tốt
hơn, không chừng chúng ta cũng có thể hấp thụ được ít tri thức cổ."
Dù đã lường trước nhưng Bạch Tam vẫn giật mình, không khỏi cảm thấy hơi
tiếc nuối, nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của hắn, nàng lại không đành lòng
phá hỏng cuộc vui của hắn. Không biết có phải vì quá lo lắng hay không,
với sự cẩn thận thường ngày, nàng thế nhưng không nhận ra Thụ Tam thiếu
thậm chí còn chưa bỏ vảy, bỏ ruột cá, cứ thế mà đi thẳng vào trong sa
rèm.
"Thả cá trở lại hồ, ta sẽ cho các ngươi đồ ăn." Đột nhiên,
từ trong sa rèm vang lên giọng nói của nữ tử, trong trẻo như âm thanh
của thiên nhiên, cũng giống như thiên nhiên không mang theo chút cảm xúc của con người.
Bạch Tam chống bệ đá, yên lặng bay đến bên người
Thụ Tam thiếu, cảnh giác nhìn bóng người mơ hồ bên trong rèm. Nàng ta
xuất hiện từ khi nào? Ngay cả nàng cũng không phát hiện được? Trong lòng kinh hãi, nàng vô thức khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, giống như
một con nhím dựng lông phòng bị.
"Lão tử dựa vào gì để tin ngươi?" Thụ Tam thiếu không để ý nhiều như vậy, nghênh ngang mà xông vào.
"Ta là Quỷ Liên, cũng chính là chủ nhân ở đây." Nữ nhân dường như không có
tức giận, giọng điệu lạnh lùng vô cảm khiến Bạch Tam nghĩ đến Vũ Chủ Tử, tim bất giác đập nhanh hơn mà chính nàng cũng không biết tại sao.
"Ngươi nói vậy thì sao..." Thụ Tam thiếu đột nhiên im bặt.
Một nữ tử mặc áo choàng đen đứng trước thư án, khoan thai mà lau mặt bàn,
làn tóc bạc thước tha buông xõa bên gấu áo, theo cử động của nàng mà nhẹ nhàng lay động. Mỹ lệ của nàng không thể diễn tả được, nếu so sánh với
Yến Cẩn Sơ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng chỉ giống như đom đóm so với
trăng sao trên trời.
Là nữ tử trong bức họa. Tuy nhiên, khi nhìn
thấy nàng chân thực đứng trước mặt, Thụ Tam thiếu mới hiểu được cảm giác của Bạch Tam khi lần đầu gặp Vũ Chủ Tử, tính cách của hắn không lạnh
lùng như Bạch Tam, nên cảm nhận tự nhiên cũng sâu sắc hơn.
Khi đó hắn cuối cùng cũng biết, trên thế giới này có một loại vẻ đẹp, gọi là tuyệt vọng.
"Huyễn Đế Cung là thuộc về huyễn lang tộc, loài người các ngươi không được tự
tiện xâm phạm." Quỷ Liên dừng động tác, quay mặt về phía bọn họ, trên
khuôn mặt tuyệt mỹ vô tình vô cảm.
Huyễn lang tộc... Bạch Tam có chút khiếp sợ, trong lòng đã khẳng định Vũ Chủ
Tử ít nhiều có liên quan đến tộc này, thậm chí hắn cũng chính là tộc
nhân.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Thụ Tam thiếu đột nhiên
xách theo hai con cá bước ra ngoài, giơ tay thả con cá luôn vùng vẫy vào trong nước, nhưng hắn không quay lại ngay mà đứng nhìn mặt hồ, không
biết đang nghĩ gì.
Thấy hắn, Bạch Tam cũng không theo hắn ra ngoài, mà lạnh lùng nhìn Quỷ Liên.
"Thức ăn đâu?" Nàng vẫn chưa quên đây là một thỏa thuận.
Đôi mắt bạc của Quỷ Liên chuyển động, chậm rãi quét qua Bạch Tam, sau đó
thần sắc thay đổi, trong mắt hiện lên chút kinh hỉ: "Ngươi là người
Thiên Mạch sao?"
"Ta không biết Thiên Mạch." Bạch Tam có chút
không kiên nhẫn cho rằng đối phương đang đổi chủ đề. Căn cứ vào sự hiểu
biết của Nữ Nhi Lâu với các thế lực cùng kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ,
nàng chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Thiên Mạch này, có lẽ hắn không
phải là một nhân vật nào đó.
Quỷ Liên không nói nhiều, chỉ khẽ
mỉm cười, như mùa xuân về trên mặt đất, trăm hoa nở rộ, phảng phất có
hương thơm kỳ lạ vương vào đầu mũi.
Đầu Bạch Tam trống rỗng, không thể nghĩ được điều gì khác.
Có tiếng động vang lên, Thụ Tam thiếu lê giày rách từ bên ngoài đi vào, thức tỉnh Bạch Tam.
"Đừng nói nhảm nữa, ngoan ngoãn dâng lên món gì ngon đi. Bằng không lần sau
bản thiếu sẽ không dễ dàng thương lượng như vậy đâu." Hắn vênh váo uy
hiếp.
Bạch Tam nhìn thấy vẻ mặt Quỷ Liên có điểm kỳ lạ, theo ánh mắt của nàng nghiêng đầu nhìn sang thì không khỏi kinh ngạc.
Thụ Tam thiếu dùng mảnh vải che mắt, khập khiễng bước vào, khua tay trước mặt như người mù.
"Lão bà, lại đây đỡ ta với." Hắn kêu lên: "Mẹ kiếp, nữ nhân này không giống
người chút nào, lão tử sợ bị nàng ta mê hoặc, vĩnh viễn bị nhốt nơi quỷ
quái này." Hoá ra hắn biết mình khó thể cưỡng lại dụ hoặc, nên ra ngoài
bình tĩnh hồi lầu, sau đó nghiến răng che mắt lại, thầm nhủ mắt không
thấy tâm không loạn.
Bạch Tam nghe vậy, vội vàng tiến lên nắm lấy cánh tay của hắn.
"Người này không phải là một người đáng ghét." Quỷ Liên thản nhiên nói: "Đã là người của Thiên Mạch, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi." Dù Bạch Tam có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, nàng ta đã xác nhận suy đoán của chính
mình.
"Đi theo ta." Nàng ra hiệu cho Bạch Tam, sau đó đi qua hai người, đi ra ngoài.
"Thiên Mạch? Thiên Mạch là ai?" Thụ Tam thiếu ôm lấy Bạch Tam đi phía sau,
trong giọng nói có chút không vui, hiển nhiên hắn chưa bao giờ nghĩ tới
việc Bạch Tam sẽ thuộc về người nào khác.
Bạch Tam lắc đầu, sợ hắn không nhìn thấy, liền mở miệng nói: "Không biết, đây là lần đầu tiên ta nghe đến."
Quỷ Liên đi phía trước quay đầu lại mỉm cười: "Lúc tới đây chắc các ngươi
đã nhìn thấy những bức họa trong thần miếu. Vị tóc đen đứng cạnh ta
chính là Thiên Mạch, còn vị ở phía trước là vương của chúng ta." Trong
giọng nói nàng không có sự thù địch, thậm chí còn mang theo một chút
nghịch ngợm nhỏ.
Bạch Tam hơi khựng lại, sau đó khôi phục bình
thường. Thụ Tam thiếu gia không nhìn thấy, giác quan càng nhạy bén, nào
bỏ lỡ chút phản ứng nhỏ của nàng, bàn tay nắm tay nàng chợt siết chặt,
đôi môi luôn mang theo ý cười không khỏi cứng nhắc.
"Nàng biết
người đó à?" Hắn hỏi, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy không
vui. Theo lý mà nói, việc nàng có biết người đó hay không chẳng liên
quan gì đến hắn. Nhưng... Nhưng nàng là bằng hữu của hắn, nàng không nên biết rõ người trong bức tranh mà giấu giếm hắn. Nghĩ đến đây, hắn càng
thấy đúng lý hợp tình.
Bạch Tam ừ một tiếng, nhưng cũng không nói nhiều. Đó là Vũ Chủ Tử, mà Vũ Chủ Tử là Thiên Mạch, một tộc nhân của
huyễn lang tộc, nàng sao có thể nói như vậy.
Nghe thấy nàng không muốn nói chuyện, Thụ Tam thiếu mặc dù không truy vấn nhưng vẫn giận dỗi rút tay lại, kéo tấm vải che mắt xuống, đi đến trước mặt nàng.
Lúc này, Quỷ Liên đã bước khỏi đài cao, Bạch Tam mặc dù không hiểu, nhưng lúc này cũng không hỏi Thụ Tam thiếu.
"Huyễn Đế Cung này chỗ nào cũng có thể đi, cũng có chỗ không thể đi. Nếu không có người dẫn đường, cả đời các ngươi đừng hòng thoát ra khỏi đây." Quỷ
Liên quay đầu nói với họ, giống như đang bước trên mặt đất, hai chân
nàng bước lên mặt hồ ngang với bệ đá, ngay sau đó, cả người liền biến
mất.
Thụ
Tam thiếu đang hờn dỗi, không quan tâm gì nhiều, cũng bước đi theo,
giống như Quỷ Liên, hắn không bị rơi xuống hồ. Bạch Tam bối rối vội vàng đuổi theo, không ngờ dưới chân thực sự là mặt đất, không phải khinh
công kỳ quái như nàng nghĩ.
Tuy nhiên sau khi bước một bước, mặt
hồ vô tận trước mặt đột nhiên biến mất không dấu vết, thay vào đó là một hành lang dài không thấy điểm cuối, cùng vầng trăng sáng trên bầu trời
và những khóm hoa lung linh trong ánh bạc.
Sự biến hóa đột ngột
này khiến cả hai người kinh hãi, đột nhiên nghi ngờ liệu tất cả những
điều này có phải là sự thật hay không. Bất quá Bạch Tam trước đây cũng
từng trải qua tương tự, tuy rằng chỉ là từ ngày mưa chuyển sang ngày
nắng, cũng đủ khiến nàng miễn cưỡng chấp nhận hiện tượng quái dị này.
Thụ Tam thiếu vốn là người không tin vào quỷ thần, nên có chút kinh
ngạc. Bất chấp giận dỗi, hắn lùi đến bên cạnh Bạch Tam, nắm lấy tay nàng đặt lên trán mình.
"Lão bà, nàng sờ xem ta có sốt không." Nếu
không phát sốt, tại sao hắn lại cảm thấy mọi thứ trước mắt đều là thật?
Nhưng nếu là thật thì sao lại có một bên là ban ngày nắng ấm, một bên là đêm khuya trăng sáng.
Bạch Tam cẩn thận thăm dò nhiệt độ trên trán hắn, sau đó lắc đầu.
"Vậy nàng nhéo ta xem." Thụ Tam thiếu lại đặt tay nàng lên mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc, không có ý tứ đùa giỡn.
Bạch Tam vươn tay chần chừ nữa ngày vẫn chưa hạ thủ, cuối cùng không nhịn được bật cười.
"Ngươi không phải đang nằm mơ."
"Nhân tộc các ngươi cho rằng mình không gì không làm được, nhưng thực ra chỉ
là ếch ngồi đáy giếng. Có rất nhiều điều mà các ngươi không bao giờ có
thể tưởng tượng được." Qủy Liên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai
người, đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói chất chứa khinh miệt.
Thụ Tam thiếu thất thần chốc lát, hiếm hoi không phản bác lại. Bạch Tam cũng lười quan tâm.
Không biết có phải vì quá cô đơn hay không, nhưng khi Quỷ Liên bắt đầu nói, liền tiếp tục nói không chút che giấu.
"Thiên Mạch có lẽ không muốn các ngươi biết đến nơi bí mật này, nhưng thế thì
sao, ta càng không để hắn được như ý muốn." Nói đến lời này, trong giọng điệu của nàng pha chút cảm giác như một tiểu nữ hài đang cãi nhau với
người khác.
"Nếu các ngươi đã ở đây, ta sẽ cho các ngươi biết một số chuyện về Huyễn Lang tộc bọn ta. Đáng tiếc, với sự ngu dốt cùng hèn
nhát của nhân loại, loài người các ngươi nhất định sẽ không tin. Ha, có
nói cũng vô ích, nếu không có người dẫn đường kia, các người làm sao có
thể vào được tận đây?"
Nàng đột nhiên dừng lại, trên người tản
mát một luồng khí lạnh hơn cả băng ngàn năm, trong luồng khí đó rõ ràng
ẩn chứa một sự căm hận sâu sắc.
Bạch Tam kéo Thụ Tam thiếu đứng yên, bất giác giương cao cảnh giác, đề phòng nàng ta bất ngờ tấn công.
"Người đó là ai?" Thụ Tam thiếu không sợ chết một câu thêm dầu vào lửa.
Bạch Tam khẽ cau mày, nghiêng người nhìn hắn, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt bình
thản, nàng suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý đồ của hắn. So với
việc đối phó với một người không có cảm xúc, không có sơ hở, thì việc
tốt hơn chính là chọc tức đối phương, khiến họ mất đi lý trí, như vậy
việc đạt được mục đích sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Quỷ Liên dường như nhớ tới những chuyện không vui vẻ, toàn thân nhẹ run rẩy, không biết vì thương tâm hay phẫn nộ.
"Nàng... Ha, nàng ta bất quá chỉ là một nô lệ mà thôi!" Nàng lạnh lùng trả lời,
sau đó nhắm mắt lại, nhịn xuống những dao động trong lòng.
"Qủy
Liên, kết thúc rồi. Mọi chuyện kết thúc rồi. Bách Hoa Nô đã bị Vương
nuốt chửng, vĩnh viễn không thể siêu sinh..." Nàng lẩm bẩm như đang tự
an ủi mình, nhưng lời nói ra lại khiến hai người họ bị kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh. "Nhân loại có người tốt, cũng có người xấu."
Thụ Tam thiếu không dám bức đối phương quá mức vì thế vội đổi chủ đề.
"Huyễn Lang tộc là cái gì? Sao bản thiếu chưa từng nghe nói qua?"
Qua một lúc, Quỷ Liên dần bình tĩnh lại, nghĩ đến câu hỏi của hắn, nàng
không khỏi cười lạnh. "Các ngươi chưa nghe qua còn nhiều lắm."
"Ồ, vậy thì ngươi nói thử xem." Thụ Tam thiếu cũng không có tức giận, cười
nói, sau đó kéo Bạch Tam ngồi xuống khung cửa gỗ cạnh hành lang.
Quỷ Liên đã khôi phục như trước, như thể sự mất kiểm soát trước đó chỉ là ảo ảnh của hai người.
"Ta nói cho ngươi cũng không sao, cứ chờ ta một lát." Nói xong, nàng đột
nhiên tiến lên một bước, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Bạch Tam giật mình, đang định đứng dậy thì bị Thụ Tam thiếu giữ lại. "Đừng
lo lắng, nếu nàng ta muốn bỏ chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể làm
được." Nói đến đây, hắn nhướng mày, nhớ lại chuyện trước đây, sắc mặt
lập tức trầm xuống.
"Ngươi sao vậy?" Bạch Tam bị cảm xúc thay đổi thất thường của hắn làm cho bối rối.
Thụ Tam thiếu hừ một tiếng, quay mặt đi. Bất quá một lúc sau, hắn rốt cục
cũng không chịu nổi nghi hoặc trong lòng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, giả
vờ không để ý mà nhẹ nhàng hỏi: "Nàng thực sự là người của... Thiên
Mạch?" Hai từ cuối cùng hắn gần như nghiến răng mà nói ra.
Bạch Tam há miệng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Chờ một lúc lâu vẫn không nhận được phản hồi, Thụ Tam thiếu rốt cuôc không
chịu nổi nữa, tức giận đứng bật dậy, quay đầu trợn mắt nhìn nàng.
"Uổng công bản thiếu coi nàng là bằng hữu. Hóa ra chỉ là lão tử tự mình đa
mình mà thôi. Nàng không muốn trả lời thì thôi, dù sao với nàng chúng ta cũng chẳng thân thiết đến thế!" Trong miệng nói như thế, nhưng ánh mắt
hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tam, không có ý định rời đi, rõ ràng là
hắn sẽ không bỏ cuộc nếu chưa nhận được câu trả lời. Ngay cả bản thân
hắn cũng không biết tại sao mình phải cố chấp với vấn đề được cho là
không quan trọng này.
Bị hắn bức đến không làm gì được, mà nàng
cũng không thích nhìn hắn tức giận, Bạch Tam suy đi nghĩ lại, cuối cùng
cũng lên tiếng.
"Bạch Tam không thuộc về ai cả." Nàng là thuộc hạ của Vũ Chủ Tử, nhưng không phải người của hắn. Theo chủ tử từng nói,
nàng thuộc về Nữ Nhi Lâu Hắc Vũ Điện, không phải thuộc về hắn, hắn chỉ
có trách nhiệm huấn luyện nàng.
Nhận được câu trả lời này, Thụ
Tam thiếu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức mặt mày hớn hở đi tới,
tốc độ thay đổi sắc mặt thật khiến người ta mở mang tầm mắt.
"Lão bà, nàng là của bản thiếu." Hắn quấn lên người nàng, cười toe toét nói.
Bạch Tam trong lòng khẽ run, nhưng không có phản ứng, ánh mắt từ trên người hắn rơi xuống hành lang bên ngoài.
Nàng là của hắn, vậy hắn cũng chính là người của nàng?
Lời này vẫn chưa kịp hỏi, bởi vì Quỷ Liên đã không tiếng động quay trở lại. Lúc này, cả hai cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng có thể xuất hiện trong sa rèm mà không bị phát hiện.