Mãi đến sáng ngày hôm sau trong hố mới xuất hiện động tĩnh. Chỉ thấy
sương mù khuấy động, sau đó một trong mười hai nhạc nữ bước ra.
"Hồi chủ thượng, hố này cao hơn 1.200 trượng. Vách đá thẳng đứng, không có
cỏ hay dây leo sinh trưởng. Tuy nhiên, cứ cách vài trượng trên vách đá
lại có những chiếc cọc sắt cắm vào, rõ ràng có người cố ý chuẩn bị." Sau khi tất cả mười hai nhạc nữ bước lên, một người trong số họ bẩm báo.
"Đáy hố có bán kính hàng trăm dặm, bên trong ao hồ núi đá cùng các kiến trúc đều hoang tàn đổ nát. Bởi vì sương mù che chắn, ánh nắng mặt trời không thể chiếu vào nên cỏ không thể sinh trưởng được. Sương mù trong hố
chính là chướng khí do hắc thủy cùng uế vật sinh ra. Thuộc hạ đã cẩn
thận tìm kiếm, ngoài lối vào từ đây ra, không có lối đi nào khác.
Nghe xong lời này, những người khác không khỏi giật mình sợ hãi, trong lòng
thêm rõ ràng, địa vị hiện tại của Âm Cực Hoàng quả thực không phải ngẫu
nhiên, chỉ cần nhìn vào năng lực thủ hạ của hắn là có thể biết được.
Âm Cực Hoàng cảm thấy là chuyện hiển nhiên, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo,
sau khi cân nhắc một lúc mới nói: "Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, Mạn Châu mang vài thứ cần thiết tới đây. Đồng thời để nàng ấy chuẩn bị bữa
sáng chiêu đãi các vị khách quý."
Mười hai nhạc nữ đáp lại, ngay lập tức rút lui. Mọi người im lặng, rõ ràng đang suy nghĩ về tin tức mình nhận được.
"Có vẻ chính là nơi này." Triệu thị lão đại chậm rãi nói: "Có thể chính phụ thân của Yến đương gia đã cắm cọc sắt để lên xuống dễ dàng."
"Không nhất thiết phải như vậy." Thụ Tam thiếu luôn thích đi ngược với đám đông.
Triệu thị lão đại bị phản bác cũng không tức giận, bình tĩnh nói: "Không biết Thụ Tam thiếu có cao kiến gì?"
"Cao kiến của lão tử chính là những người có bản lĩnh mới tới được nơi này.
Hắc, xem ra gia tộc Yến mỹ nhân thâm tàng bất lộ ngay cả tổ tiên là một
tiều phu cũng có khinh công không tầm thường." Thụ Tam thiếu nhặt một
cục đá quấn lại bằng vải áo, một bên thản nhiên ý đáp lại, một bên ném
cục đá xuống hố khiến sương mù bay mù mịt.
Vừa dứt lời Triệu thị
lão đại không khỏi giật mình, suy nghĩ sâu sa về lời nói của hắn, Triệu
thị lão nhị lại hừ lạnh một tiếng, "Tổ tiên Yến đương gia khinh công thế nào ta không quan tâm, nhưng ta lại vô cùng muốn biết người nào đó sẽ
xuống dưới bằng cách nào." Thủ đoạn của Thụ Tam thiếu ở tiệc đào hoa
khiến hắn rất khinh thường, cũng cho rằng khinh công hắn không bằng
mình, lúc này không khỏi cảm thấy có chút hả hê khi người khác gặp họa.
"Đừng cãi nhau nữa." Thụ Tam thiếu chưa kịp mở miệng, Triệu thị lão đại đã
nghiêm nghị trách mắng. "Thụ Tam thiếu nói không sai. Một tiều phu đang
cần cứu sói, làm sao có bản lĩnh lên xuống cốc này? Nếu lối vào Huyễn Đế Cung thực sự ở đây, nếu Bách Hoa Cốc không có lối ra khác, tức là..."
Nói đến đây, hắn dừng lại, phòng bị nhìn Bạch Tam và Yến Cửu, không nói
gì thêm nhưng ý tứ rất rõ ràng, chỉ có thể là Yến Cẩn Sơ hoặc tổ tiên
Yến gia đã nói dối.
"Đã đến tận đây, không thể không xuống nhìn xem." Cổ Dị Hiệp vẫn luôn trầm
mặc đã lên tiếng, chỉ qua một đêm, râu đã mọc đầy trên mặt hắn. Ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt thế nhưng lộ ra một vẻ đẹp uy dũng hào
sảng. So với Triệu thị huynh đệ anh tuấn tiêu soái và Âm Cực Hoàng phong tình vạn chủng, hắn lại mang đến một sức hút đặc biệt khác.
Bạch Tam chỉ nhìn Cổ Dị Hiệp một cái, sau đó ánh mắt vô thức rơi vào Thụ Tam thiếu đang vui vẻ ném đá bên hố, nàng chợt phát hiện từ khi gặp gỡ đến
bây giờ chưa từng thấy hắn cạo râu. Trong lòng nàng chợt nghĩ, chẳng lẽ
người này không có râu sao?
"Bản thân ở nhà đã có thê tử, ta tới
đây chỉ là muốn xem Huyễn Đế Cung có thật sự tồn tại hay không." Cổ Dị
Hiệp tiếp tục nói rõ lập trường của mình.
Ý không ở trong lời, e rằng ngay cả Triệu thị huynh đệ cũng không phải đến Huyễn Đế Cung vì lời hứa của Yến Cẩn Sơ.
Trong khi mọi người đang trò chuyện, người của Âm Cực Hoàng đã mang đến một
bữa sáng mỹ vị tinh xảo. Sau khi trầm mặc dùng bữa, mỗi người chuẩn bị
ít dược vật ngăn chướng khí rồi bắt đầu dò xét hoàng cung.
Âm Cực Hoàng ra tay rất hào phóng, không chỉ cấp cho mọi người đủ loại trang
bị dụng cụ cần thiết, còn tặng cho mỗi người một viên dạ minh châu thắp
sáng, theo lời hắn nói là, nơi này quanh năm bị chướng khí phong bế. Tốt nhất không nên châm lửa để đề phòng những tình huống khó lường phát
sinh.
Trước khi xuống cốc, Thụ Tam thiếu dùng cỏ tranh se thành
bốn dây cỏ, khi nhận được ánh mắt nghi hoặc của người khác, hắn cũng
không giải thích, chỉ dùng hành động ám chỉ dây cỏ có công dụng riêng.
"Lão tử chỉ có duy nhất một đôi giày. Nếu rớt mất sẽ phải đi chân trần." Hắn dùng dây cỏ buộc chặt đôi giày không có gót vào chân, bước thử hai
bước, vừa lòng nói.
Mọi người không còn gì để nói, quay mặt đi, mặc kệ hắn.
Nhờ có thập nhị nhạc nữ dò đường nên hành trình xuống cốc không lãng phí
nhiều thời gian, khi mọi người đến đáy cốc còn chưa mất một canh giờ.
Bởi vì sương mù chướng khí dày dặt nên ánh sáng dưới đáy cốc cực kỳ kém,
tuy có dạ minh châu nhưng lại chẳng thể chiếu xa, đối với một địa phương có bán kính trăm dặm mà nói, không thể nghi ngờ chính là ánh sáng của
đom đóm trong đêm trăng tàn. Chẳng trách các thuộc hạ của Âm Cực Hoàng
phải mất nửa ngày một đêm để tra xét toàn bộ đáy cốc.
Đúng như
nhạc nữ đã nói, toàn bộ đáy cốc như một hố lửa khổng lồ, thứ đầu tiên
lọt vào tầm mắt là đất đen khô cằn như ở rìa hố. Những hành lang đình
lầu bằng đá đổ nát, những lối đi phức tạp vẫn còn nhìn thấy, những tảng
đá được bố trí xảo diệu cùng một hồ hắc thủy... Có thể chắc chắm năm đó
đây hẳn là một địa phương mĩ lệ xa hoa.
"Đây chẳng lẽ là Huyễn Đế Cung mà tổ tiên Yến gia đã trú ẩn nhiều năm sao?" Triệu thị lão nhị nghi hoặc hỏi.
Không ai trả lời hắn. Bởi vì không ai có thể tưởng tượng một người bình
thường làm thế nào tồn tại ở một nơi như vậy trong nhiều năm. Những đình đài lầu tước, kỳ hoa dị thảo trong truyền thuyết ở đâu? Làm thế nào
ngọn lửa có thể thiêu rụi một vùng bán kính trăm dặm thành tro bụi?
Trước kia quyết định đến đây có lẽ vì tò mò, nhưng nhìn đến hiện tại, mọi
người bất chợt nhận ra càng lún sâu sẽ càng nhiều nghi vấn.
Đường đi trên bản đồ đến Bách Hoa Cốc thì dừng lại, trong lòng mọi người đều
nảy sinh thắc mắc: Bách Hoa Cốc chính là Huyễn Đế Cung, hay chỉ đơn
thuần là một lối vào Huyễn Đế Cung?
"Nơi này không phải Huyễn Đế Cung." Bạch Tam đột nhiên lên tiếng.
"Đúng vậy, nếu đúng là nơi này thì không có lý do gì Yến lão đương gia không
thể vào được." Triệu thị lão đại đồng tình, "Chỉ là không biết Huyễn Đế
Cung thật sự ở hướng nào."
Nghe được lời này mọi người mới nhớ đến hung hiểm mà Yến Cẩn Sơ từng cảnh
báo cũng chưa gặp phải, hơn nữa đống phế tích như vậy làm sao có thể
xứng để Yến gia nhớ mãi không quên.
"Mọi người chia ra tìm kiếm,
cẩn thận xem có thông đạo nào dẫn đến những nơi khác không." Âm Cực
Hoàng lên tiếng, sau khi thu liễm vẻ tà mị trong mắt, hắn tự nhiên toát
ra một loại uy nghi khiến người ta phải thuần phục.
Yến Cửu đột nhiên nhẹ giọng kêu lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Cửu cô nương có chuyện gì sao?" Âm Cực Hoàng ôn hòa hỏi.
"Không thấy Tam thiếu đâu nữa." Yến Cửu nói.
Cho đến giờ phút này, mọi người mới phát hiện Thụ Tam thiếu luôn ồn ào đã không nói lời nào kể từ khi xuống cốc.
"Tam cô nương, cô nương có biết Thụ Tam thiếu đã đi đâu không?" Âm Cực Hoàng nhìn về phía Bạch Tam luôn thân cận với Thụ Tam thiếu nhất.
Vẻ
mặt vốn đờ đẫn của Bạch Tam lộ ra chút lo lắng, trầm mặc một lát nàng
lạnh lùng nói: "Lúc xuống đã không thấy hắn..." Dừng một chút, nàng lại
nói: "Ta cho rằng các ngươi cũng biết."
Lời vừa nói ra, tất cả
đều im lặng. Xuống cốc đầu tiên là Triệu thị huynh đệ, sau đó là Cổ Dị
Hiệp, Thụ Tam thiếu đến Âm Cực Hoàng, cuối cùng mới là Bạch Tam cùng Yến Cửu.
"Mọi người trước tiên hãy đi tìm xung quanh, nếu phát hiện
có gì thì lớn tiếng thông báo, nếu không thì một canh giờ sau chúng ta
sẽ tập hợp ở đây." Cuối cùng vẫn là Âm Cực Hoàng phá vỡ bầu không khí
trì trệ. Dù sao, đối với Triệu thị huynh đệ và Cổ Dị Hiệp, bọn họ căn
bản không quan tâm đến an nguy của Thụ Tam thiếu.
Không ai phản đối, mọi người liền tản ra, Bạch Tam và Yến Cửu đi cùng nhau.
"Tam tỷ, nghe thủ hạ Âm Cực Hoàng nói phía dưới này rộng hơn mười dặm, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?" Yến Cửu không xác định hỏi.
"Tìm từng chỗ một." Bạch Tam lạnh lùng đáp: "Nếu không tìm được hắn, bọn họ
đừng nghĩ có thể rời khỏi nơi này." Trong lòng nàng bồn chồn không yên,
đột nhiên có hận ý muốn trút giận lên người khác.
Yến Cửu thầm
nghĩ không ổn, vội vàng chuyển hướng suy nghĩ của tam tỷ khỏi những ý
nghĩ xấu xa, nàng mỉm cười an ủi: "Tam thiếu ham chơi, có lẽ hắn đang
trốn ở đâu đó nhìn tỷ lo lắng."
Bạch Tam hừ một tiếng, không nói
gì. Một đường đồng hành, nàng biết Thụ Tam thiếu mặc dù thích nháo nhiệt nhưng sẽ không làm những việc nhàm chán như vậy. Lần này đột nhiên mất
tích chỉ có hai lý do, hoặc là hắn phát hiện cái gì, một mình đi điều
tra, hoặc là hắn bị hãm hại. Nàng thà tin lý do trước, dù sao hắn quen
làm theo ý mình, việc đột nhiên tách ly với những người khác cũng không
phải không có khả năng.
Hai người đi dọc theo vách đá, thỉnh
thoảng lại nhìn thấy những thân cây cháy đen đổ rạp cùng hành lang đá
phủ tro bụi dày đặc. Không có trùng xà chuột kiến hay cây xanh, chỉ có tịch mịch vô sự sống.
"Tam tỷ, tỷ nhìn xem!" Đi được gần nửa
canh giờ, Yến Cửu đột nhiên chỉ về phía bên trái, hô lớn. "Hình như là
một cái hồ." Nàng nhớ rõ thủ hạ Âm Cực Hoàng đã nói nơi này có một cái
hồ, chỉ là đi lâu vẫn không thấy kém chút đã quên mất.
Ánh sáng
của dạ minh châu có hạn, mãi đến khi đến gần hai người mới nhìn thấy rõ, nơi này giống như một cái ao hơn là một cái hồ. Ao nước không lớn, chỉ
rộng mấy trượng, một bên thông vào vách núi, trên vách núi có thể nhìn
thấy dấu vết nước bào mòn, có thể tưởng tượng đây hẳn là một thác nước
nhiều năm về trước. Lúc này, nguồn nước đã không còn, nước trong ao bốc
mùi hôi nhưng vẫn chưa hoàn toàn khô cạn.
Giữa ao có một thạch đài hình tròn, trên đài sừng sững một tượng đá hình
dáng như một nữ tử, có lẽ vì ở giữa nước nên không bị hủy hoại như những kiến trúc khác. Yến Cửu tò mò kéo Bạch Tam nhảy qua.
Thạch đài
được chế xuất từ một loại đá không rõ nguồn gốc, không nhìn thấy vết nối giữa những tảng đá, dường như được tạc từ một khối đá mà thành, xung
quanh đài được chạm khắc những hoa văn kỳ dị mà tinh xảo.
Yến Cửu lấy khăn tay lau bức tượng, nhìn bức tượng sạch sẽ trước mắt nàng không khỏi thốt lên tiếng kinh ngạc. Đó quả thực là một pho tượng nữ tử, có
chiều cao tương đương với người thật, không thể nói là tuyệt sắc giai
nhân, nhưng dáng vẻ rũ mắt khóe môi giương nhẹ kia lại vô cùng động lòng người.
Y phục cùng làn tóc pho tượng được chạm khắc tỉ mỉ, không rõ vì chất liệu của tượng đá hay vì kỹ thuật chạm khắc tinh xảo mà
người ta sinh ra ảo giác bồng bềnh đến chân thực.
Tay trái nữ tử
đặt trước ngực, các ngón tay hơi cong như đang cầm một thứ gì đó, chỉ là hiện tại nơi đó lại trống rỗng, tay phải nàng cầm một chiếc giỏ hình
dáng kỳ lạ, bên trong cũng không có thứ gì.
"Muội nghĩ chúng hẳn
để đựng hoa." Yến Cửu cười nói, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối
khó tả vì một pho tượng thiếu nữ tuyệt mĩ bị lãng quên hàng ngàn năm
không ai chú ý đến. Mỹ nhân như hoa một thời sợ rằng ngay cả xương trắng cũng không còn.
"Trên đó có chữ." Bạch Tam chỉ vào lẵng hoa điêu khắc tỉ mĩ.
Hai người khom lưng xuống mới phát hiện mấy chữ kia thoạt nhìn có vẻ quen
thuộc, nhưng sau một hồi quan sát vẫn không nhận diện được, chỉ có thể
mơ hồ phán đoán ba chữ đứng cạnh nhau chính là Bách Hoa Nô.
"Bách Hoa Nô... Chẳng lẽ thiếu nữ này là người chăm sóc hoa ở đây sao?" Yến
Cửu trầm ngâm: "Nhưng ai lại tạc tượng cho một nha đầu chăm nôm hoa cỏ?"
Bạch Tam giơ dạ minh châu nhìn một vòng, phát hiện ngoài tượng đá ra không
có gì đặc biệt, trong lòng sốt ruột vì Thụ Tam thiếu nên không định nán
lại đây lâu.