Trong rừng cây bỗng chốc an tĩnh lại, tiếng côn trùng mùa thu ríu rít tức khắc trở nên vô cùng vang dội.
Một lúc lâu sau, nam nhân lại lên tiếng, âm thanh tràn ngập thống khổ.
"Ngày hôm đó... Ngày đó là ngày 20 tháng 8."
Ngày 20 tháng 8? Bạch Tam cau mày. Hôm qua không phải là ngày 20 tháng 8 sao?
"Trên phố khắp nơi đều có người bán cam. Nương... Lúc đó nương ta vẫn còn
sống. Bà khuân một sọt cam trở về. Trong nhà có rất nhiều huynh đệ tỷ
muội, trong nháy mắt đã ăn sạch sẽ. Ta muốn ra ngoài học nghề thợ mộc
thuận tiện đã lấy một ít cam mang theo." Nói đến đây hắn cười một cái,
không hoài niệm lại quá khứ ấm áp, chỉ là để khiến lòng người thêm lắng
đọng thê lương.
"Nhà thầy mộc ở phía nam trấn. Nàng... Ngọc Nương cũng sống ở góc Tây Nam. Khi đến đó, ta chỉ... Tiện đường ghé qua..."
"Ta lại nghĩ đó là một đường vòng." Thụ Tam thiếu lười biếng xen vào. Ai
cũng có thể thấy được sự ái mộ của nam nhân đối với Ngọc Nương.
"Ta đang đi trên con đường đi ngang qua nhà nàng." Nam nhân phớt lờ Thụ Tam thiếu, nói tiếp: "Vừa đi vừa ăn cam, trên tay vẫn còn cầm hai quả, lúc
đó ta chợt nghĩ nếu gặp nàng ấy, ta sẽ đem quả còn lại cho nàng, nếu
nàng có thể nói vài lời với ta... Ta có chết cũng cam lòng..." Giọng hắn ngày càng nhỏ, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng, hiển nhiên hoàn toàn chìm
đắm trong ảo mộng đẹp đẽ về mối tình đầu thuở niên thiếu.
Thụ Tam thiếu chặc lưỡi, giơ tay che mặt, ngáp một cái thật to rồi ngã uỵch xuống đùi Bạch Tam.
"Lão bà, nàng có cảm thấy bổn thiếu bắt nhầm người không?" Hắn thấp giọng
lẩm bẩm, tốt bụng không lớn tiếng cắt đứt hồi ức đẹp đẽ của nam nhân.
Hắn chỉ cảm thấy nghẹn uất, đêm hôm khuya khoắt không được ngủ mà phải
nghe chuyện tình cảm của người khác, đây không phải là tự chuốc phiền
phức sao?
Biết hắn buổi tối tinh thần không tốt, Bạch Tam giơ tay áo che khuất tầm mắt hắn, bình tĩnh nói: "Ngủ đi." Đối với chuyện này
nàng cũng không mấy nhiệt tình, cho nên cảm thấy lời nói của nam nhân
nghe cũng được, không nghe cũng chẳng sao.
Thụ Tam thiếu lại ngáp một cái, nhưng không có phản ứng, tựa hồ thật sự đã ngủ say.
Nam nhân bị trói trên cây đằng kia hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức, không
để ý đến động tĩnh nhỏ bên này. Có lẽ hắn đã giữ nó trong lòng nhiều
năm, bỗng nhiên có cơ hội buộc phải nói ra, khiến hắn không kiềm chế
được mà bày tỏ hết nỗi lòng.
"Ngay lúc ta sắp đi đến cửa nhà Ngọc Nương thì có mấy người đột nhiên lao ra. Người đi trước đúng là trấn
trưởng, còn phía sau ông ta, phía sau ông ta..." Nam nhân siết chặt tay, trán nổi lên gân xanh, hàm răng nghiến chặt. Có thể thấy lúc đó hắn đã
tức giận không kém hiện tại. "Là mấy đại nam nhân khiêng một thiếu nữ bị trói bằng dây thừng. Vào một ngày lạnh giá như vậy, nàng ấy chỉ mặc một chiếc áo mỏng cùng quần lót, tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Bụng nàng... " Hắn ngừng một lát, như thể đang lấy hết can đảm, nhưng
cũng như không muốn nói tiếp.
"Nàng đã đang mang thai, dáng vẻ
trông như sắp lâm bồn. Mẹ kiếp, nếu để lão tử biết đó là tên khốn nào,
ta nhất định sẽ giết hắn!" Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
Chỉ là không rõ vì người trong lòng bị làm nhục hay vì hắn không cam
lòng.
Chưa lập gia đình mà mang thai, đó là điều thế tục không
chấp nhận được. Nếu một nữ tử không nơi nương tựa như Ngọc Nương rơi vào tay kẻ có chủ ý, nàng chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót. Trong lòng Bạch Tam đã hiểu rõ, lại nghe nam nhân tiếp tục nói, nàng liền có chút
hoảng hốt.
"Những người đó, trấn trưởng, những nam nhân từng cầu
hôn Ngọc Nương, những nữ nhân oán trách Ngọc Nương quyến rũ nam nhân của họ, những thư sinh tràn đầy nhân từ và chính nghĩa..." Trong lòng kích
động, nam nhân căm phẫn vạch trần bộ mặt tất cả thủ phạm. "Là bọn họ đã
ép chết một nữ tử yếu đuối chưa từng làm hại ai. Ngọc Nương... Ngọc
Nương vẫn đang mang thai hài tử. Một xác hai mạng..." Một tiếng nức nở
thống khổ phát ra từ cổ họng của nam nhân, như một con thú hoang kêu
gào, khiến đàn chim đêm giật mình bay khỏi cành.
Bạch Tam vô thức nắm chặt tay, lạnh lùng hỏi: "Nàng chết như thế nào?" Đột nhiên nàng cực kỳ ghét câu chuyện này.
Nam nhân nức nở lúc lâu mới thoáng bình tĩnh trở lại.
"Bọn họ dùng hết biện pháp để bức Ngọc Nương nói ra cha đứa trẻ, nhưng Ngọc
Nương chỉ cắn răng không thốt một lời. Đêm đó, họ nhốt nàng vào lồng sắt và dìm nàng xuống sông. Mẹ kiếp. Từ đầu đến cuối nam nhân đó chỉ trơ
mắt nhìn Ngọc Nương bị sỉ nhục, lão tử thấy lương tâm hắn... con mẹ nó
bị chó ăn mất rồi!" Vừa nói, hắn như điên cuồng mất lý trí.
"Không phải ngươi cũng đứng nhìn sao." Bạch Tam cười lạnh. Nàng làm sao không
nhìn ra tâm tư của nam nhân đối với Ngọc Nương, nhìn bộ dạng căm phẫn
của hắn bây giờ, như vậy thời điểm hai mươi năm trước Ngọc Nương bị vũ
nhục, hắn đã làm được gì cho nàng chưa?
Bị ngắt lời, nam nhân đột nhiên trầm mặc cũng không biện hộ. Một lúc lâu sau, hắn tiếp tục nói.
"Ngày hôm sau có người kéo lồng sắt lên, Ngọc Nương đã chết rồi." Dừng một
chút, hắn bổ sung nói: "Sông không sâu đến mức có thể nhấn chìm bất cứ
ai, nàng chết vì lạnh."
"Cha của Ngọc Nương đã chết khi nàng bị
những người đó bắt đi. Không ai đến nhận xác, trấn trưởng cũng không cho phép ai đến nhận xác nàng, ông ấy tùy tiện quấn thi thể nàng trong một
tấm chiếu rồi ném vào nghĩa địa."
"Ta... ta bị một trận bệnh, đến khi đi lại được thì đến nghĩa địa tìm, chỉ thấy vải vóc bị xé thành
từng mảnh, người đã sớm không còn nữa." Hắn hàm hồ nói đến đây, có vẻ
một hồi bệnh nặng kia cũng không đơn giản.
Bạch Tam không tiếng động thở dài, biết mình có thể hiểu lầm hắn, nhưng nàng tính tình lạnh nhạt, sẽ không cố ý nói lời nào.
Nam nhân hiển nhiên không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, khóe môi
hiện lên một nụ cười khinh thường nói: "Mấy năm đầu, mọi người đều có
cuộc sống ổn định, còn nữ tử vô tội kia và đứa con trong bụng của nàng,
bọn họ sớm đã quên sạch." Trong giọng điệu của hắn có chút thống hận,
lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Cho đến mười năm trước, ngày 20 tháng 8 năm đó, trong đêm đột nhiên có tiếng hát của một nữ tử
vang lên... Đêm qua các ngươi đã nghe thấy chính là âm thanh đó. Ngày
sáng hôm sau, con gái của trấn trưởng đã chết dưới sông, tử trạng cũng
giống như nha đầu chết sáng nay. Sau khi báo quan suốt một thời gian dài tra xét vẫn không tìm ra nguyên nhân."
"Kể từ đó, chuyện tương
tự sẽ xảy ra hàng năm vào đêm 20 tháng 8. Tất cả mọi người đều biết nàng ấy đã trở lại." Nam nhân đột nhiên cười nhẹ hai tiếng, nhẹ nhàng nói:
"Trở về là tốt rồi. Ngọc Nương những gì họ nợ nàng nhất định phải đòi
lại gấp trăm ngàn lần."
"Đây là việc riêng của Bạch Thạch trấn
bọn ta, người ngoại lai như các ngươi tốt nhất nên lo việc của mình đi." Trước khi rời đi, nam nhân ngầm uy hiếp nói.
Thụ Tam thiếu và Bạch Tam làm sao bỏ vào tai, hắn vừa rời đi, Bạch Tam liền lặng lẽ trốn vào rừng rậm.
"Chẳng lẽ là quá mót?" Thấy nàng không có ý định để mình đi cùng, Thụ Tam thiếu không đuổi theo mà nghi hoặc tự nói.
Hắn cũng không vội, nương ánh trăng tìm một đống củi khô, nhóm lửa rồi nằm xuống bên đống lửa ngủ thiếp đi.
Bạch Tam trở về khi mặt trời vừa lên, nàng ngồi trước đống than hồng vẫn còn đỏ rực, thần sắc hốt hoảng. Nàng đã hai đêm liên tục không ngủ nhưng
mắt vẫn trong trẻo, chẳng hề cảm thấy mệt mỏi.
Sương mù dày đặc vào sáng sớm, tất cả những con đường mòn đều bị che khuất.
Tư thế ngủ của Thụ Tam thiếu không tốt, hắn nằm dài ra chiếm một khối diện tích lớn. Nhìn thấy hắn xoay người sắp lăn vào lửa, Bạch Tam lặng lẽ
dịch tới chắn lại.
Là một người trong giới võ lâm lại thiếu cảnh
giác như vậy, không biết là hắn quá to gan hay chỉ là tự tin quá mức. Có lẽ hắn giả làm khất cái chỉ để có thể an tâm mà đi ngủ.
Trong đầu hiện liên vô số suy đoán vớ vẩn, đầu óc nàng chuyển sang sự việc ở Bạch Thạch trấn, vẻ mặt trở nên cực kỳ u ám.
Một bàn tay đột nhiên từ phía sau duỗi ra ôm lấy eo nàng, Thụ Tam thiếu vừa mới tỉnh lại giọng nói mang theo chút khàn khàn cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
"Lão bà..." Hắn vẫn nằm, hết xoa xoa lại cọ cọ, sau đó dụi đầu vào đùi Bạch Tam, bộ dáng mơ màng, nhất thời không có ý định
đứng dậy.
Bạch Tam cũng không thúc giục hắn, đảo mắt nhìn sương
trắng tràn ngập xung quanh, tâm tư có chút giống như màn sương này, mê
mang không biết phải làm gì cho đúng.
Thế gian có quá nhiều sự
trùng hợp, nếu như nàng chỉ coi sự việc ở trấn Bạch Thạch là trùng hợp
thì nàng đã không loạn tâm như hiện tại. Đáng tiếc nàng quá bốc đồng,
chạy đi xác nhận sự trùng hợp này.
Nàng lớn lên giữa nghĩa địa và không biết bên ngoài có gì cho đến khi chủ tử đưa nàng đi. Nàng không
biết mình đến từ đâu, càng không biết mẫu thân tên là gì. Họ của nàng
bắt nguồn từ người thủ mồ. Trong lòng nàng chỉ có những người giữ mộ mới là thân nhân của nàng.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến nữ nhân này có
thể là mẹ mình, nàng lại cảm thấy một sự kích động chưa từng có, một cảm xúc không biết có phải là mong đợi hay không.
Đêm qua, nàng đã đi tìm bãi tha ma kia.
Mặc dù cỏ dại mọc tràn lan, những ngôi mộ đổ nát, hoang tàn hơn mười năm
trước nhưng đó quả thực là nơi nàng lớn lên. Nàng thậm chí còn có thể
tìm ra con đường bị cỏ che khuất, thuận theo lối mòn tìm ra ngôi mộ nơi
nàng đã trú ẩn.
Tìm thấy nó thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...
Khi Thụ Tam thiếu hoàn toàn tỉnh lại, hắn nhìn thấy chính là vẻ mặt mâu
thuẫn và do dự của Bạch Tam, vẻ mặt như vậy xuất hiện trên người nàng
rất bất thường. Sau khi trầm ngâm nhìn nàng một lúc mà không bị phát
hiện, hắn bật cười đưa tay kéo lọn tóc dài buông xõa trước ngực của
nàng, thu hút sự chú ý của nàng.
"Lão bà đừng quá lo lắng, bây giờ lão tử sẽ đi tìm thức ăn về cho nàng." Nói xong, hắn định ngồi dậy.
Bạch Tam lòng không yên nhất thời không phản ứng kịp lời hắn nói, ậm ừ một
tiếng, cúi đầu muốn hỏi hắn đang nói cái gì. Vừa cúi người, cả hai đã
đập vào nhau.
Thụ Tam thiếu đau đớn kinh hô một tiếng, che lại
cái mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Tam, trong mắt tràn ngập sự trách cứ và ấm ức.
Bạch Tam rốt cuộc tỉnh táo lại, sửng sốt sờ mũi,
sau đó sờ cằm, tiếp theo sờ trán, không biết tột cùng nơi nào đã đụng
trúng hắn. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì chắc hẳn là rất đau đớn. Lòng
không khỏi cảm thấy áy náy, muốn đưa tay xoa xoa cho hắn, rồi lại cảm
thấy không ổn mà rút lui giữa chừng.
"Ta không cố ý." Nàng nhẹ nhàng nói.
Thụ Tam thiếu không nói gì, ôm mũi chậm rãi ngồi dậy, sau đó ôm nàng ngồi
xổm xuống, bả vai hơi run rẩy giống như đau đớn tột độ hoặc đang hờn dỗi với nàng.
Bạch Tam trong lòng sốt ruột nhưng không biết phải làm thế nào cho phải. Nàng đâu biết rằng Thụ Tam thiếu đang cười trộm sau
lưng mình.
Rõ ràng hắn bị đôi môi của người ta chạm phải, thế
nhưng vẫn bày ra bộ dáng chịu thiệt lớn, chỉ sợ chỉ có Thụ Tam thiếu hắn mới có thể mặt dày như vậy.
"Này, ngươi... Có sao không?" Qua
một lúc lâu thấy hắn vẫn không chịu nói chuyện, Bạch Tam cuối cùng vẫn
không an lòng, vỗ vỗ vai hắn lo lắng hỏi.
"Không sao đâu." Thụ Tam thiếu rầu rĩ đáp nhưng không quay đầu lại.
Cứ như vậy, Bạch Tam càng cảm thấy áy náy, nàng đứng dậy ngồi xổm trước
mặt hắn, "Để ta xem xem." Nói xong, nàng vươn tay kéo bàn tay đang che
mũi của hắn ra.
Thụ Tam thiếu thấy tình hình không thể giả vờ
nữa, ngoan ngoãn bỏ tay xuống, ngẩng mặt lên để nàng kiểm tra, trong
miệng vẫn giảo biện: "Bị nội thương..."
Nội thương? Nhìn khuôn mặt lấm lem không rõ dung mạo trước mắt, trong đầu Bạch Tam nhất thời trống rỗng.
"Lão bà, thơm thơm, chỉ cần thơm một cái sẽ không đau nữa." Thụ Tam thiếu
tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội tiến lại gần một chút, cười
tinh nghịch làm nũng.
Bạch Tam không đề phòng suýt bị hắn đụng
trúng mũi, theo phản xạ ngả người ra sau, một tay đập bộp vào sống mũi
thẳng tắp trước mắt, kéo theo một tiếng thét dài ai oán chấn động trời
xanh.