Có Lẽ Yêu Mất Rồi
Sở Tư như nhận thức được lời nói của bản thân, cô chép chép miệng không nói nên lời.
Nhìn bộ dạng của cô khiến hắn không nhịn được cười mà che mặt cười đến run người.
“Cô tỉnh rượu chưa? Để tôi kêu người làm canh giải rượu cho cô”. Nói xong
hắn đứng thẳng người đi về phía cầu thang, trước khi đi xuống còn nói
vọng lên “Rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng”.
Sở Tư quay lại phòng ngủ ban nãy, cô đu vào phòng tắm soi mình trước
gương. Gương mặt trắng trẽo của cô có chút tái nhợt, cô đưa tay mở vòi
nước rồi rửa mặt.
Tuần sau cô
còn có lịch quay mà bây giờ lại trông thân tàn ma dại như thế này…. Tất
cả là do tên khốn nạn kia! Sở Tư thầm nghĩ trong đầu.
Một lúc sau cô mới ló dạng dưới lầu, Sở Tư đứng trên cầu thang nhìn xuống
chiếc sảnh phòng khách to lớn có chút trang nghiêm. Phía cửa có hàng dài vệ sĩ mặc vest đen từ trên xuống dưới, uy nghiêm đứng cúi đầu.
Cô tiến thêm vài bước đi xuống, Sở Tư nhìn dáo dác xung quanh. Phía bên
trái là phòng bếp và phòng ăn, bên phải là một hành lang dài có nhiều
lối đi lẻ. Còn đối diện cửa chính là cửa dẫn ra sau vườn, Sở Tư há hốc
mồm nhìn xung quanh.
“Mau đến đây”. Giọng nói của Doãn Mặc Nhiên vọng ra từ phía phòng ăn, cô bừng tỉnh từng bước một tiến về phía phòng ăn.
Bên trong rộng rãi, trên chiếc bàn ăn lớn được bày ra nhiều món ngon nóng
hổi. Sở Tư đưa mắt nhìn Doãn Mặc Nhiên đang ngồi phía bên kia bàn, tay
cầm ipad. Trước mặt còn đặt tách cà phê nóng hổi khói nghi ngút.
“Mau ăn sáng đi rồi tôi đưa cô về công ty”. Giọng nói của hắn không trầm không lạnh.
Sở Tư đưa tay kéo ghế ngồi vào bàn, trong lúc cô đang ngồi ăn từng muỗng
canh trong bát liền có tiếng giày cao gót đi trên sàn đá cẩm thạch.
“Lão đại, anh nói xem có phải nên thưởng cho tôi không?”. Người phụ nữ mang
giày cao gót đen đế đỏ cùng chiếc váy ôm màu đỏ tôn dáng mê người, mái
tóc đen nhánh có chút xoăn. Lớp makeup đậm cùng màu son đỏ choé nhưng
nhìn rất hợp với cô, trông rất hài hoà.
Mộc Khiết vuốt nhẹ mái tóc dài sang một bên, cô dựa lưng vào tường nhìn
Doãn Mặc Nhiên. 2 tay khoanh lại trông rất quý phái, lúc này cô mới nhận ra sự hiện diện của người thứ ba trong phòng này. Vừa nhìn thấy cô Mộc
Khiết liền bày ra gương mặt khinh bỉ, chỉ liếc nhìn cô lấy 1 cái sau đó
liền tiếp tục chủ đề với Doãn Mặc Nhiên.
Doãn Mặc Nhiên trầm mặc, mắt vẫn dán vào chiếc ipad trên tay. Tay kia cầm tách cà phê lên uống một ngụm“Cô muốn gì?”.
Sở Tư đanh định đưa muỗng canh lên miệng liền cảm nhận được ánh nhìn xua
đuổi của Mộc Khiết, cô khẽ nuốt nước bọt đặt muỗng xuống “Tôi chợt nhớ
ra còn có buổi gặp mặt với đạo diễn trong hôm nay, tôi đi trước..” nói
xong cô trực tiếp đứng dậy.
“Để tôi đưa cô đi, dù sao tôi cũng phải lên công ty”. Doãn Mặc Nhiên khẽ đặt chiếc ipad xuống bàn.
“Không cần đâu, tôi có thể tự đi được”. Sở Tư đưa hai tay ra từ chối, nói xong cô quay người rời đi.
Vừa ra khỏi phòng ăn cô liền thở dài,
“Bên cạnh anh ta có nhiều người đẹp vậy sao, vậy cô so với bọn họ chắc chắn
chưa bằng một cái móng chân!”. Sở Tư thầm nghĩ trong đầu.
—————-
Quay trở về nhà riêng, Sở Tư liền lấy điện thoại ra gọi cho quản lý Dư.
“Sắp xếp công việc xấp dồn vào cho em nhé”.
Quản lý Dư nghe vậy liền khó hiểu hỏi lại “Tại sao? Chẳng phải em rất ghét làm việc dồn dập liên tục sao”.
“Tự dưng em cảm thấy bản thân hơi nhàn rỗi”. Sở Tư ung dung ngồi tựa vào ghế sofa nói chuyện điện thoại.
“Ừ chị hiểu rồi”. Nói xong quản lý Dư liền cúp máy.
Sở Tư đưa mắt nhìn quanh nhà mình, sự khác biệt quá rõ rệt. Căn biệt thự
của Doãn Mặc Nhiên to lớn đồ sộ, lại được trang trí theo kiểu tối giản
nhưng lại mang vẻ quý phái sang trọng. Nhưng phòng ngủ lại trang trí
theo kiểu hiện đại tối giản, mang lại vẻ huyền bí.
Rất sang chảnh!
Nhưng nhớ lại chuyện cô nghe lén được lúc sáng, tại sao hắn không tìm cách
bịt miệng cô lại mà ung dung thả cô đi? Sở Tư khó hiểu.
Cô lẩm bẩm trong miệng, vừa lên lầu thay đồ tắm rửa để đến công ty vừa lẩm bẩm chuyện này. Chắc chắn là có gì đó mờ ám!