Lương Ngôn đứng trên ban công căn nhà đối diện căn chung cư của Đường Ly rất
lâu, đôi mắt lộ rõ sự lo lắng, chỉ là anh không thể bước đến, chỉ có thể đứng nhìn cô, tất cả mọi thứ về cô anh đều biết, chỉ là Đường Ly lại
không hề phát giác ra.
Anh chưa từng rời khỏi Ma Cao kể từ khi
Đường Ly vào viện, anh đã luôn ở đây, cũng chưa từng rời mắt khỏi cô,
chỉ sợ cô lại một lần nữa bị thương nhưng anh lại không đến kịp.
“Tiểu Ly! Tay anh nhuốm máu rồi, không còn lương thiện, cũng không còn sạch
sẽ.” Khoé môi Lương Ngôn nở lên nụ cười nhàn nhạt, anh xoay người cầm
trên tay áo vest rồi đi xuống nhà.
Mà giây phút đó Đường Ly cũng
đã giật mình nhìn sang cửa sổ, chỉ thấy màng đêm tĩnh mịch, cùng ánh đèn nhàn nhạt trong căn biệt thự đối diện. Hình như cô chưa từng nhìn thấy
chủ nhân của biệt thự đó, chỉ nhìn thấy mỗi dì giúp việc đến dọn dẹp.
Cô chán nản ngồi trước gương, xoay người cẩn thận vén áo lên, trên tay cầm lấy lọ thuốc tự bôi cho chính mình, cái gì cũng làm được thì cũng không nhất thiết phải có được người ở bên cạnh mình.
Mỗi khi chạm vào vết thương cơn đau rát lại truyền đến khiến cô đau đến cắn môi chịu đựng.
“Ting... Ting!”
Tiếng chuông cửa vang lên, cô mới quay lại nhìn rồi đóng lọ thuốc lại, khoác
áo vào rồi chậm rãi đứng dậy, chẳng lẽ Lương Tiêu đến sao? Hay Lương
Ngôn lại về nước rồi? Không phải nói cuối tháng mới về sao?
Đường
Ly khó hiểu đi đến mở cửa, thì nhíu mày khi nhìn thấy Trương Ngưng người mà cô chưa từng nghĩ đến lại đến tìm cô vào buổi tối? Chẳng phải lúc
mới về Ma Cao còn nhút nhát đến mức ngay cả giúp việc cô ta cũng sợ hãi
sao, bây giờ lại có thể chạy ra ngoài vào ban đêm tìm cô rồi.
“Tìm tôi?” Cô giọng điệu không nóng không lạnh chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta.
Trương Ngưng cũng khoanh tay khoé môi nhếch lên “Chậc! Nhìn cô cũng thật đáng
thương quá rồi, nói xem cố chấp thích một người lại bị chính người đó
tổn thương thấy thế nào?” Cô ta nhìn cô giọng điệu có chút giễu cợt.
“Vậy Chị Dâu đây có thể cho tôi biết, người tôi thích là ai không vậy? Bởi
vì ngay cả chính tôi còn không biết tôi thích người khác đấy.” Cô bật
cười trả lời lại cô ta, muốn đến gây sự với cô, Mộ Triết Viễn hôm nay
không quản nổi bạn gái nữa rồi à?
Cô ta liếc cô một cái “Cô rời
khỏi tổ chức đi, tránh xa Viễn ra một chút.” Nếu để Đường Ly ở bên cạnh
chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt lành gì, huống hồ chi Mộ Triết
Viễn đi đến tận bây giờ còn chưa quay lại biệt thự.
Nghe lời cô ta nói, Đường Ly sững lại một chút, cuối cùng lại cảm thấy thật đúng ý, cô đỡ phải tìm lý do để giải thích rồi xin rời khỏi, như vậy cũng tốt, chỉ cần có một cái cớ, cô nhất định bám vào nó mà rời khỏi.
“Tôi đây
tránh còn không kịp, cảm ơn Chị Dâu nhắc nhở nhé, tôi nhất định sẽ rời
khỏi tổ chức, từ ngày mai chị không cần phải thấy mặt tôi.” Chân mày cô
nhếch lên, thông thả.
Dáng vẻ bình thản, ung dung như mọi chuyện
chẳng là gì đối với cô, quyết định này sớm muộn cũng phải đưa ra, chi
bằng bây giờ cô quyết định rời khỏi, Ma Cao sau này phải xem vào Chu Yến Tây và những người khác, người của anh không ít, chỉ là mỗi người đều
có một việc, không xuất hiện, không báo danh, tồn tại như hư không.
Ngay cả Trương Ngưng cũng bị cô làm cho bất ngờ.
Cô đóng
sầm cửa lại tạo ra tiếng động làm cho Trương Ngưng giật mình khó chịu,
nhưng cũng vui vẻ vì Đường Ly đồng ý rời khỏi tổ chức, bỏ một người như
vậy cô ta sẽ dễ dàng làm mọi chuyện, cũng sẽ không ai tranh giành anh
với cô ta.
Khoé môi liền nở nụ cười nguy hiểm xoay người cầm lấy điện thoại, vừa rời đi vừa gọi nói chuyện.
Đứng sau cánh cửa, cánh tay cô nắm chặt tay vịnh, cơ thể tức đến mức rung
lên mặc kệ sự đau rát, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa không chớp mắt.
Mất hơn nửa tiếng cô mới có thể định hình lại mọi chuyện mà buông tay
ra.
Chân không bước lên sàn nhà lạnh lẽo, cũng không lạnh bằng
lòng cô, cầm lấy điện thoại trên tay, Đường Ly gửi cho Lương Tiêu dòng
tin nhắn ngắn gọn, đại loại nói cho cậu ta biết cô rời khỏi tổ chức, cậu ta không cần vì sợ cô kiệt sức mà giúp cô làm nhiệm vụ nữa.
Cô có thể về ở cùng Đường Ứng, cũng không còn nghe Lương Tiêu càm ràm chuyện
cô nhận nhiệm vụ lẫn đơn hàng nguy hiểm, có thể mỗi ngày đều thức dậy
trong tâm trạng thoái mái.
Mấy năm qua chỉ có cô mới biết, bản
thân chật vật như thế nào, cô làm công cụ cho anh phát tiết, cô vì anh
mà đỡ đạn, vì anh mà dao đâm vào da thịt cũng không sợ, ngay cả việc
chết đi cô cũng không sợ. Đường Ly vì thích Mộ Triết Viễn mà sẵn sàng hi sinh thanh xuân của mình một lòng muốn giúp anh giữ vững Ma Cao.
Trở thành cánh tay phải đắc lực nhất.
Ngày Mộ Triết Viễn đặt nụ hôn lên trán cô, bảo cô đừng tìm bạn gái anh nữa.
Giây phút đó cô thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy có chút vui vẻ cho
dù biết là như vậy không công bằng, giây phút đó cô đã nghĩ chỉ cần cố
gắng thêm một chút nữa anh sẽ động lòng, vậy mà cô lại sai rồi lại tiếp
tục sai rồi.
Mộ Triết Viễn ở quán bar, anh một mình ngồi uống
rượu, mắt cũng trở nên mơ màng không nhìn nổi nữa, đột nhiên trong đầu
anh đều là Đường Ly, nhìn đâu cũng thấy Đường Ly đang đứng tưới Hoa Bụi
Đường.
Trái tim anh cảm giác như được sưởi ấm, khoé môi bất giác
nở nụ cười, trong vô thức anh quên rằng Hoa Bụi Đường đã không còn, biệt thự Đường Ly cũng không ở đó nữa, anh quên rằng Trương Ngưng vẫn còn
sống quay trở về.
“Có đau không?” Khoé môi của Mộ Triết Viễn mấp mấy nhỏ giọng lên tiếng trong mơ hồ.
Anh nhìn thấy Đường Ly bị thương, người cô đều là vết thương, khiến việc
hít thở của anh cũng trở nên khó khắn. Anh muốn hỏi cô có đau không? Có
tức giận không? Muốn hỏi cô có thật sự cảm thấy hối hận khi chịu hình
phạt mà anh đưa ra không?
Cũng muốn biết tại sao cô lại cố chấp
chịu đựng cơn đau của roi mây, cũng không nghe lời anh bước ra khỏi đó,
thậm chí trước khi chấp nhận hình phạt... Cô cũng không cầu xin anh