Nghịch Lưu (Ngược Dòng)
Vì Giang Bùi Di có thành tích to lớn trong việc giải quyết một ổ ma túy
lớn chỉ trong một tuần, nên hình ảnh của cậu trong lòng các đồng nghiệp lập tức được nâng cao, giống như một chiến thần hoàng kim. Mấy ngày nay người đến
thăm bệnh cậu không ít, nhưng cũng
không dám nói với cậu vài câu. Hơn ài chiếc gương trong phòng làm việc,
chỉ cần họ Giang từ hành lang đi tới là có thể nhìn thấy được từ hạch sóng vai đứng cùng một chỗ với cậu, vóc dáng hắn cao hơn Giang Bùi Di một chút nhưng chân của hai người họ đều dài như nhau nên có thể thấy được cổ của Lâm Phỉ Thạch có khả năng là dài hơn cổ của Giang Bùi Di một chút.nữa, Giang Bùi Di cho người ta một cảm giác lạnh lùng, lại ít khi cười nói. Ngoại trừ Lâm Phỉ Thạcthì nói quạch toẹt ra đi. Còn
bày đặt văn với chả nhã ( thật ra thì từ ấy
còn có nghĩa là lịch sự, nhã nhặn, người có văn hóa nữa cơ). Mà thôi, dù gì sau này hắn cũng đánh thắng họ
Giang nhà ngươi thôi há há há - Sở
Từ khi Giang Bùi Di chính thức đến làm việc tại cục thành phố, những ngày tốt đẹp của Đội trinh sát
hình sự sắp kết thúc rồi. Điều này khiến các đồng chí cảnh sát
nhận thức sâu sắc về cái gọi là 'thời gian một đi không trở lại'.
So sánh với Lâm ta giận sc nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Nếu đã nói đến chuyện này, Giang Bùi Diọc full tại ngutuuquan.wordpress.com cũng tiện đường cảm ơn hắn: "Đêm
hôm đó và sự chăm sóc mấy ngày nay, cảm ơn."
"Không có gì" Lâm Phỉ Thạch chống cằm nói: "Nếu anh không ở đây, tôi sẽ
phải chiến đấu anh dũng một mình, tôi thì không muốn ở đây một mình
đâu."
Câu nói này thẳng thắn thành khẩn lại đáng yêu. Trong mắt Giang Bùi Di khó hiện lên một tia ý cười hiếm
có, cậu ăn xong hai chén cháo mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngày xuất
viện, cả hai đều không thông báo cho ai biết, hai người lặng lẽ hoàn
thành thủ tục xuất viện. Vết thương trên eo Giang Bùi Di vẫn còn đau
nhưng không đến mức nứt ra nữa, chỉ cần không vận động mạnh thì sẽ
không xảy ra chuyện gì lớn. Dù sao
cũng không gây tổn thương cơ quan nội tạng nào nên hồi phục rất nhanh.
Giang Bùi Di mặc một chiếc áo khoác màu
xanh lá cây quân đội, quần yếm màu đen và đôi boot da cao cổ. Khuôn mặt
cậu không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt luôn quét một đường từ trên xuống, khi bước đi như dâng lên một làn gió cay
nghiệt — đặt chung chỗ với 'Tiểu Giang' luôn vâng vâng dạ dạ trong cục
thì như hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Phỉ T
Giang Bùi Di nhàn nhạt nói: "Phó đội trưởng
tổ kế hoạch hành động tỉnh." Dừng một chút, cậu nhìn Lâm Phỉ Thạch: "Còn cậu thì sao?"
Lâm Phỉ Thạch trả lời trôi chảy như đọc bài thuộc
lòng: "Tôi ở trong đội ngũ chuyên gia khoa học và công nghệ tỉnh một thờianh chừng thôn, không cho người lạ vào." Miêu Hồng nói: "Chún gian. Lúc đó, một người cố vấn chết khi anh ấy đang làm nhiệm vụ, nhưng cấp dưới trong tay anh
ấy không có ai dẫn dắt. Vì thế lãnh đạo bảo tôi thế chỗ tiếp quản một
khoảng thời gian. Nhưng không bao lâu sau tôi lại bị điều qua bên này."
Nói một cách đơn giản, trước kia Giang
Bùi Di là 'ngoại cần'*, phụ trách chắn gió táp mưa sa, đối đầu trực
diện. Đội hành độ quả thật là một Diêm
Vương mặt lạnh hà khắc làm ngườiấm kính bất cứ lúc nào, thật đáng sợ.
Tuy nhiên, sức sáng tạo của người dân lao động là vô cùng vô tận, không biết thằng nhỏ thông minh nào đã nghĩ ra 'thiết bị báo động nhân tạo', tận dụng triệt
để nguyên lý phản chiếu của gương. Đặt một vài chiếc gương trong phòng làm việc,
chỉ cần họ Giang từ hành lang đi tới là có thể nhìn thấy được từ hạch sóng vai đứng cùng một chỗ với cậu,
vóc dáng hắn cao hơn Giang Bùi Di
một chút nhưng chân của hai người họ đều dài như nhau nên có thể thấy
được cổ của Lâm Phỉ Thạch có khả năng là dài hơn cổ của Giang Bùi Di một chút.
Trên đường đi, Lâm Phỉ Thạch thuận miệng nhắc đến: "Đúng rồi, tôi vẫn chưa từng hỏi anh, trước đây anh làm gì?"mấy cái gương trong phòng. Từ đó mà đạt được hiệu quả 'báo trước'* để các
đồng chí tr tỉnh sẽ luôn là nhóm người xông vào tiền tuyến nguy hiểm nhiều nhất, sức chiến đấu mạnh lúc, cậu hiểu ý của Lâm Phỉ Thạch, mở miệng nói:
"Tối hôm đó đột nhiên xảy ra chuyện, tôi không ngờ rằng trên người bọn chúng sẽ
mang theo súng, là tôi khinh địch. Sau khi trúng đạn, tôi không biết còn có thể sống sót ra ngoài hay không. Chỉ nghĩ đầu tiên là đưa tin tức,
cậu là người được chọn tốt nhất."
"Còn cuộc
gọi thứ hai... Quách Thính từng nói với tôi, cậu là người duy nhất tôi
có thể hoàn toàn tin tưởng ở thành
phố Trọng Quang. Khi đó tôi sắp
không chịu được nữa rồi nên cũng không thể nhiều như vậy. "
Lâm
Phỉ Thạch nghe xong có chút kinh ngạc ------
Quách Thính vậy mà lại âm thầm nói mấy lời kiểu này với Giang Bùi Di?
Cái này rất không giống tác phong
của lão già cứng rắn kia nha.
Nhưng Quách Sao Mai không nói với
hắn những lời đại loại thế kia có lẽ là vì biết hắn sẽ không tin bất kỳ
ai.mẽ kinh người. Tất cả đềuôi máu. Đến một thùng mì gói bọn họ cũng
không dám để bừa bãi trên bàn làm
việc, cũng không bao giờ có thể sử dụng điện thoại di độngh, cơ bản không có ai có thể bình tĩnh mà tán gẫu với cậu.
Lâm Phỉ Thạch trầm mặc một
lúc, đột nhiên không đầu không đuôi
hỏi: "Giang đội phó, lúc đó vì sao
anh lại gọi điện thoại cho tôi?"
Giang Bùi Di: "Cái gì?"
Sau khi ngơ ngác một
Lâm Phỉ Thạch không khỏi bật cười nói: "Thật là
thụ sủng nhược kinh*."
(*)
受宠若惊: Có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, đượ đạt đến trình độ một người
đánh một đám người, là phần sắcEdit: Ngư - Beta: Sở ( Ngư Tửu Quán) bén
nhất của lưỡi dao. Mà Lâm Phỉ Thạch thì thuộc bộ phận 'nội cần'*, trên
cơ bản sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chuyên môn là phụ trách chỉ
điểm giang sơn, ở trong văn phòng khua môi múa mép, giúp chồng dạy dỗ... À không không, là dạy dỗ và giáo dục con người.
(*) Nguyên văn 外勤 (wàiqín): Công việc bên ngoài (đơn vị, cơ quan)
(*) Nguyên văn 内勤 (nèiqín): Công việc bên trong (đơn vị, cơ quan)
Đối với con người văn nhã như Lâm Phỉ Thạch, Giang Bùi Di có thể hạ gục chỉ bằng một ngón tay út.
Chê họ Lâm thư sinh yếu đuối, khô\ng
đụng gió chẳng chạm mưa, không có sự mạnh mẽ chiến đấu cho dù là quang minh chính đại hay là lén lút. Bởi vì Giang đội phó như có đôi mắt nhìn thấu tất
cả, bất luận là động tác nhỏ lén lút gì cũng
đều không thể nào che giấu dưới mắt
của cậu.
Đội cảnh sát hình sự tức khắc kêu khổ thấu trời, tất cả
đều sôi nổi hoài niệm khoảng thời gian tốt lành được tự do tản mạn vô lo vô nghĩ khi chỉ có Lâm Phỉ Thạch 'nắm quyền'.
Họ sợ Giang Bùi
Di, giống như khi chủ nhiệm đi tới đi lui
trong hành lang hồi cấp ba. Một khuôn mặt có thể xuất hiện từ t đội trưởng - người không quan
tâm đến bất cứ điều gì, tiên phong
trong việc đi làm trễ nhưng về sớm
thì Giang Bùi Di qong văn phòng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.