Diệp Minh mở mắt ra liền nhìn thấy ngay một vòm ngực màu lúa mạch vững
chắc kề bên mũi mình. Anh ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt anh tuấn cùng
nét cười dịu dàng của Tống Nguy, cơ thể hắn toả ra mùi hương nhạt khiến
anh cảm thấy như đang nằm cạnh một bình nội tiết tố khổng lồ.
Tống Nguy ngắm nhìn người kia trong lòng mình, cảm giác như trong mơ. Cơ thể đang nằm bên hắn có lẽ bẩm sinh đã hoàn mỹ đến vậy, đã thế ánh mắt si
ngốc của anh không chịu rời đi cứ chôn chặt trên mặt hắn như muốn hút
lấy, uống vào. Anh nở nụ cười trong sáng sớm, nụ cười vốn rất cô độc giờ đây vì được yêu mà làm điên đảo chúng sinh. Tống Nguy chịu không nổi,
lại đưa tay nâng cằm người kia lên, ngậm lấy môi anh.
"Diệp Minh, tôi lại... đói rồi, còn cả khát nữa!"
Diệp Minh lật người đè lên Tống Nguy, cắn một cái vào môi hắn, mắng:
"Sinh viên chưa tốt nghiệp Tống Nguy, điệp viên chưa tốt nghiệp JJ. James, em vừa hấp diêm một giáo sư đại học đấy, em biết không?"
Tống Nguy lấy ngón tay vẽ một vòng trên môi anh, rồi dùng ngón tay cạy miệng anh, nói:
"Là anh dụ dỗ tôi, đừng mong tôi chịu trách nhiệm với anh!"
Nói xong, hắn lại điên cuồng kéo đầu anh xuống.
Quả nhiên, thanh niên Tống Nguy tràn đầy sức lực ăn không biết no, một lúc
đã khiến vị giáo sư gần nghìn tuổi cảm thấy bị rút cạn, nằm mềm nhũn
trong tay người ta.
Tia nắng mặt trời vừa mới len lỏi qua cửa sổ. Không biết bao lâu, môi họ mới tách ra được một chút, vẫn còn quá khát.
"Minh Minh, có thoải mái không?"
"Không cần hỏi có được không?" Diệp Minh cụp mắt, trả lời. Tống Nguy phì cười, ôm anh thật chặt vào lòng.
"Minh Minh..."
"Ừm!"
"Kể cho tôi nghe về Tiểu Thần đi!"
Diệp Minh giật mình. Anh không ngờ Tống Nguy lại hỏi điều này.
"Tại sao em muốn nghe? Em vốn cho rằng đó là chuyện hoang đường mà?"
"Dù là hoang đường, nhưng là chuyện của anh, tôi đều muốn nghe." Hắn nói,
bàn tay siết nhẹ, những ngón đan nhau càng trở nên chặt chẽ.
Diệp Minh khe khẽ thở dài. Sống trên đời mấy trăm năm, anh từng tưởng tượng
bóng đêm là bạn, từng kể về Tiểu Thần trong bóng đêm, chỉ có tiếng của
côn trùng, tiếng của mưa, tiếng của gió... nuốt chửng câu chuyện của
anh, để rồi mang đi thật xa, chôn đâu đó trong cõi hư vô này...
Lần đầu tiên trong đời, có người thật lòng muốn nghe câu chuyện ấy, lại chính là người trong câu chuyện.
Anh kéo một tay Tống Nguy lấp vào trong chăn, hai tay còn lại bọc lấy một bàn tay hắn...
"Tiểu Thần, thực ra chính là Lãnh Vu Thần, Đế Quân đời thứ bốn mươi hai Đại
Đế. Rất rất lâu về trước, trong một trận binh biến, cả Diệp gia của tôi
bị đồ sát, Tiểu Thần một mình một ngựa từ kinh thành phi tới, cuối cùng
cũng không kịp báo cho Diệp gia. Lúc đó, chỉ còn một mình tôi bị vây
giết bởi đám sát thủ của Hỏa Linh Cung. Tiểu Thần một mình cướp tôi chạy đi.
Hắn mang tôi về Trúc Sơn, giao cho quản gia, rồi lại quay về kinh thành cứu đệ đệ của tôi, lúc đó là Chiến thần của Lam Hà. Thế hệ
các em, học lịch sử hẳn là biết Diệp Phong chứ?"
Tống Nguy chớp
mắt, tỏ vẻ đồng tình: "Diệp Phong là Chiến thần nổi danh trong lịch sử,
góp nhiều công sức trong các cuộc chinh phạt của Lam Hà, có đọc qua. Còn là người tình trăm năm của Phong Đế Quân Lãnh Phong Vân."
"Đúng
vậy, Diệp Phong vốn là trung thần, nhưng bị tiểu nhân gài bẫy, cuối cùng dùng một kiếm đâm chết Mạch Đế Quân, khiến cho Diệp gia bị liên lụy,
rơi vào thảm cảnh, bị đồ sát. Khi Lãnh Vu Thần quay lại cứu Diệp Phong
ra, đệ ấy điên cuồng đi báo thù, liền bị Diêu Đế Quân bắt đi. Cũng từ
đó, huynh đệ bọn tôi ly biệt suốt mười năm. Tôi ở lại Trúc Sơn cùng Lãnh Vu Thần trị thương, sau đó cùng với những bại tướng cũ, đi cứu Diệp
Phong. Nhưng trong lúc loạn lạc, tôi lại bị người của Hỏa Linh Cung bắt
đi."
"Hỏa Linh Cung là một tổ chức sát thủ khét tiếng thời cổ đại." Tống Nguy tỏ
vẻ hiểu một chút về lịch sử, khích lệ Diệp Minh kể câu chuyện hoang
đường của mình. Hắn cũng không biết vì sao mình lại làm như thế.
"Phải, tôi ở trong Hỏa Linh Cung, không biết ngày đêm, bị dùng độc hạn chế
công lực, không thể làm gì ngoài mơ màng sống hết ngày này qua ngày
khác."
Diệp Minh không kể anh bị Thánh chủ Hỏa Linh Cung là Mộc
Thanh Tiêu dùng dâm dược khống chế, dày vò đến mức thân xác kiệt quệ,
sống không bằng chết. Nỗi ô nhục ấy mấy trăm năm qua, dù Mộc Thanh Tiêu
đã bị Diệp Phong chém rơi đầu, anh cũng không thể quên. Trước khi chết,
nhờ sự liên kết hỏa thần, Mộc Thanh Tiêu nhận ra anh và Diệp Phong đều
là con ruột của hắn. Diệp Phong ngay lúc hắn thốt ra câu đó đã nhanh
chóng lấy đầu hắn. Lúc đó, Diệp Minh cũng vừa kịp tới và nghe hết câu
chuyện, nhưng anh vờ như không hề nghe thấy. Để mấy trăm năm sau, Diệp
Phong vẫn tưởng rằng đó là bí mật của riêng mình, không hé một lời với
Diệp Minh. Đệ đệ sợ anh không chịu nổi khi biết người cưỡng bức mình lại là cha ruột. Bản thân Diệp Phong cũng bị đả kích nặng nề khi chính tay
mình hạ thủ cha ruột, dù ông ta đáng chết vạn lần.
"Sau đó thì sao?" Tống Nguy hỏi, khiến Diệp Minh như tỉnh lại từ giấc mộng quá khứ xa xăm, anh tiếp tục kể:
"Ừ, sau đó, Lãnh Vu Thần đã đến Hỏa Linh Cung cứu tôi. Để cứu được tôi, hắn chấp nhận uống hỏa dược, chịu sự khống chế của tổ chức sát thủ. Khi cứu tôi rời khỏi Hỏa Linh Cung, Lãnh Vu Thần còn quay lại đó tìm thuốc giải cho tôi. Lúc đó, tôi thật ngu ngốc, cứ nghĩ hắn câu kết với chúng, chỉ
là đang đóng kịch trước mắt tôi thôi. Khi hắn quay lại, tôi liền bỏ đi
rồi. Hắn lê lết tấm thân chứa đầy hỏa độc đi tìm tôi, lúc hắn thấy tôi
cũng là lúc độc đã khống chế toàn thân hắn, cũng là lúc tôi bị độc dược
ăn mòn. Hai chúng tôi khi gặp nhau đều sắp chết. Thuốc giải hắn dốc hết
vào miệng tôi, cũng chỉ đủ giữ mạng, mắt tôi hoàn toàn không nhìn thấy
gì nữa. Còn hắn, lẽ ra sẽ chết, nhưng may mắn được một dược sư của Cổ
Lăng cứu giúp."
"Chuyện này không có trong lịch sử."
"Lúc đó là lúc bọn tôi tan đàn xẻ nghé, rơi vào loạn lạc, không ai để ý đến một lũ bại tướng."
"Rồi sao?"
"Tôi và hắn trở lại Trúc Sơn. Lãnh Vu Thần hồi phục, còn tôi bị mù. Nhưng
những năm tháng sống ở Trúc Sơn với hắn có lẽ là thời gian yên bình nhất đối với tôi. Sau này, hắn tới Đằng Long gây dựng đế chế chuẩn bị khởi
nghĩa, bèn mang tôi theo - một kẻ mù lòa dở dở ương ương." Diệp Minh thở dài trong nuối tiếc.
"Tiểu Thần của anh, thật sự rất đáng ngưỡng mộ." Tống Nguy khen ngợi, Diệp Minh không nhận ra trong lời nói của hắn có chút mùi dấm, liền kể tiếp:
"Ừ, thật sự rất đáng ngưỡng mộ.
Tôi bị mù, tính tình cũng trở nên khó chịu, luôn cáu gắt với hắn. Hắn ở
bên cạnh, đều rất ôn nhu, dù tôi có thế nào hắn cũng chịu được. Mười năm sau, Diệp Phong trở về Đằng Long, mang theo hai hoàng tử của Lam Hà lúc bấy giờ, tập hợp nghĩa quân, chuẩn bị đánh chiếm lại Lam Hà. Tôi và
Diệp Phong đều là truyền nhân chính quy của tộc Hỏa Linh."
"Tộc người bất tử trong truyền thuyết?" Tống Nguy nói.
"Phải. Diệp Phong liền khai thông hỏa huyệt bị tắc nghẽn, giúp tôi hồi phục
nhãn lực. Tôi và Lãnh Vu Thần đã sát cánh cùng nhau nhiều trận chiến
trong cuộc tấn công tới kinh thành. Có thể nói là vào sinh ra tử cùng
nhau. Chỉ tiếc rằng, khi Lãnh Vu Thần lên ngôi, tôi thấy bản thân không
xứng đáng với hắn, liền trở lại Ngọc Băng Thành. Trong lúc này, dịch hỏa trùng nổi lên..."
"Đại dịch hỏa trùng thời thượng cổ, có ghi trong sử sách." Tống Nguy nói.
"Đúng vậy, khi đó cả Lam Hà chưa một ngày ăn mừng chiến thắng đã chìm trong
đại dịch. Hỏa trùng chính là do Mộc Thanh Tiêu tạo ra và reo rắc khắp
Lam Hà. Khi tôi rời bỏ kinh thành, Lãnh Vu Thần một mình trong giá lạnh, đuổi theo, không mang theo bất cứ hộ vệ nào. Hắn bị nhiễm hỏa trùng
là... vì tôi."
Tống Nguy: "Vì sao anh lại rời kinh thành?"
Diệp Minh không thể nói, là vì bản thân anh bị cưỡng bức, đã vấy bẩn, không còn xứng với Lãnh Vu Thần.
"Là tôi suy nghĩ sai rồi, để cả đời này, đều day dứt mãi không thôi. Tôi
trở về Ngọc Băng Thành, nhưng chỉ một thời gian rất ngắn, tôi đã hiểu
ra, đời này không thể sống thiếu Lãnh Vu Thần, liền tức tốc quay lại,
nhưng chỉ kịp nhìn thấy hắn hấp hối..."
"Nghe nói, Vu Đế Quân chết vì bị thương nặng trong trận chiến Tây Kinh?" Tống Nguy nói.
"Đúng thế, hắn là một vị vua đáng khâm phục. Khi bị nhiễm hỏa trùng, hắn đã
mang số binh sĩ cũng bị nhiễm hỏa trùng, đánh một trận kinh thiên động
địa, đẩy lùi quân Liêu Lan ở Tây Kinh. Vết thương quá nặng, lại nhiễm
hỏa trùng nên hắn không thể chống đỡ nổi." Diệp Minh đau xót nói. Cho
đến hôm nay, khuôn mặt tái nhợt của người kia, cơ thể lạnh giá của người kia vẫn như mới hôm qua, rơi vào lòng anh một sự lạnh lẽo đến chấn động tâm can.
"Sau khi Lãnh Vu Thần chết, tôi cùng Diệp Phong, hai
huynh đệ tấn công sang Liêu Lan, là nơi ẩn nấp của Mộc Thanh Tiêu và
Lãnh Diêu Thần, một là để cắt đứt nguồn lây nhiễm hỏa trùng, hai là vì
trả thù riêng. Tuy thù đã trả nhưng Lãnh Vu Thần cũng không còn quay về
được nữa..."
Bàn tay Tống Nguy bỗng xiết lấy tay anh. Hắn không
tin mấy chuyện hoang đường này, nhưng nếu Diệp Minh vốn vin vào đó làm
lẽ sống, thì hắn cũng phải hùa theo.
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó nữa, người cũng đã đi rồi!"
"Nghiên cứu về gen X của anh, là để tìm chuyển thế của Tiểu Thần ở kiếp sau? anh thực sự tin như thế sao?"
"Tiểu Thần chưa bao giờ lừa tôi. Hắn bảo đợi hắn, thì nhất định hắn sẽ quay
về. Tống Nguy, em không tin phải không? Tiểu Thần và em, giống nhau
không sai một chút nào."
"Vậy... anh kiểm tra gen X của tôi đi?" Tống Nguy mỉm cười ôn hòa nhìn anh, tỏ vẻ rất thành thật.
"Tôi không..." Diệp Minh ngừng lời.
"Là anh sợ, Lãnh Vu Thần kia vốn không phải tôi?"
"Phải!"
"Diệp Minh, có thể trả lời tôi một câu thành thật không?"
"Ừ!"
"Nếu thực sự tôi không phải Tiểu Thần chuyển thế?"
Diệp Minh mở to mắt nhìn hắn, trái tim như muốn rớt xuống mấy nhịp.