Tiết học bắt đầu thì Vương Ngữ Ninh lại nhận được tin nhắn từ Phạm Hiếu
Từ, lúc đó thì cô mới biết rằng con người của Phạm Hiếu Từ đúng là không thể nhẫn nhịn được mà. Nhớ lại ở kiếp trước, ngay khi hắn ta biết rằng
cô biết nấu Như Song Yến thì liền dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, sau
khi nhận được hết thảy mười bảy món, hắn cũng nhanh chóng tìm ra được
mấu chốt của vấn đề thì liền trở mặt.
Con người của Phạm Hiếu Từ này, đúng là vừa dễ đoán, nhưng lại khó tin người.
Đào Linh Nhi ở bên cạnh thấy cô cứ chăm chú nhìn vào điện thoại cũng đưa tay chọt vào cánh tay của cô, nói nhỏ:
- Ninh Ninh à, cậu đừng mải chơi nữa, sắp đến kì thi cuối kì rồi đó, cậu
không tập trung thì sẽ không qua nổi môn này đâu. Tớ nghe nói đề thi năm nay khó lắm.
Vương Ngữ Ninh cũng chỉ ậm ừ, nhưng sau đó cô cũng chỉ trả lời qua loa vài câu hỏi của Phạm Hiếu Từ rồi lại thôi. Nói sao
thì chuyện nấu Như Song Yến cũng không khó, chỉ là nếu như Phạm Hiếu Từ
không có đủ mười bảy món thì cho dù có là thần tiên cũng không thể giúp
hắn ta có được gia sản của Phạm gia. Khoan đã, để cô nghĩ xem trên dưới
Phạm gia còn có ai có thể lợi dụng được nhỉ?
- À đúng rồi Ninh Ninh, tớ nghe cuối tháng sau là thọ bát tuần của Phạm
lão gia, cũng xem như là chọn ra người thừa kế tiếp theo của Phạm gia,
hôm đó cậu có đến không?
Phạm gia này cô cũng có để ý qua, chỉ
là kiếp trước vì quá chú tâm đến Phạm Hiếu Từ nên cô không thể quan sát
được, kiếp này cô phải tìm người "phù hợp" với chức vị gia chủ của Phạm
gia. Hiển nhiên lúc này thì Hứa Dịch ngồi phía trên cũng quay xuống,
nói:
- Tớ nghe nói năm nay có tận năm người muốn tranh làm đường
chủ của Phạm gia. Trong số đó thì có ba người khá được lòng của Phạm
lão.
- Là ai vậy?
- Phạm Hiếu Từ, người này chắc cậu
biết rồi nhỉ. Người thứ hai là Phạm Khắc Diêu, anh ấy năm nay hai mươi
sáu tuổi, tuy tuổi không quá lớn, kinh nghiệm không dày dặn nhưng là
người độc lập, có chí cầu tiến, nhà hàng Tinh Thần là do anh ấy một tay
thành lập. Người thứ ba có thể kể đến chính là Phạm Duy - con trai út
của Phạm lão gia, năm nay hình như là bốn mươi sáu tuổi, ông ấy là một
nhà phê bình ẩm thực có tiếng, chỉ đáng tiếc là cả đời liêm chính nhưng
lại không có con cái gì.
Đột nhiên lúc này Vương Ngữ Ninh lại
nghĩ đến một chuyện, đầu của cô lập tức nhảy số ngay, nếu như Phạm Duy
không có con cái thì vẫn có thể nhận con nuôi, cô từng nghe nói Phạm gia không quá chú trọng huyết thống, chỉ cần là người của Phạm gia và tìm
được giá trị của Như Song Yến liền có thể làm đường chủ. Nếu như... Chỉ
là nếu như, nếu như bây giờ cô làm nghĩa nữ của Phạm Duy, thì chẳng phải cô cũng có tư cách tham gia cuộc tranh đấu này sao?
Nhưng lúc này Đào Linh Nhi lại nói:
- Nhưng tớ nghe nói đã nhiều năm rồi chưa ai nấu được Như Song Yến... Cơ
mà, Như Song Yến là cái gì vậy? Tớ có nghe cha nói đến, nhưng nghe cũng
chẳng hiểu được.
Lúc này Vương Ngữ Ninh liền không nghĩ mà đáp:
- Như Song Yến là một tên gọi quyền quý được Vua năm đó ngự ban cho một
bàn tiệc, trong đó bao gồm mười bảy món với nguyên liệu và cách chế biến vô cùng cầu kì và phức tạp. Bề nổi thì Như Song Yến đơn thuần là một
bàn ăn với nhiều món phục tùng Vua chúa thời xưa, nhưng bề chìm thì đó
là chìa khóa dẫn đến nhiều cái rất thú vị.
Vương Ngữ Ninh vừa
dứt lời thì không chỉ có Hứa Dịch và Đào Linh Nhi nhìn cô, ngay cả những bạn học khác và giảng viên ở trên bục cũng dừng lại và nhìn cô bằng cặp mắt khó tin. Bỗng chốc Vương Ngữ Ninh có chút hoảng hốt, chết rồi, cô
lỡ miệng mất rồi, nhưng sau đó cô liền chữa cháy nói:
- Là do ông anh của tớ trước kia có nghiên cứu về mấy món Như Song Yến nên tớ mới biết chút thôi. Đừng để ý đến mà.
Nghe vậy thì cả lớp cũng thở phào rồi tiếp tục tiết học của mình, nhưng Đào
Linh Nhi lại không cho rằng như vậy. Con người của Vương Ngữ Tùng cô ấy
cũng có hiểu một chút, anh ấy không phải dạng ham muốn tìm hiểu về nhà
người ta.
- Ninh Ninh, cậu biết nấu Như Song Yến không?
- Cậu nghĩ gì vậy? Tớ là người họ Vương, làm sao biết được những món của
Như Song Yến chứ. Mà cho dù có biết thì tớ cũng chẳng để làm gì, vì tớ
đâu thể nào tham gia cuộc tranh đấu gia tộc kia được.
Dừng một chút, Vương Ngữ Ninh lại xoa xoa đầu của Đào Linh Nhi, nói:
- Linh Nhi à, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.
Nhưng cho dù một con cừu nhỏ Đào Linh Nhi tin cô, nhưng một con cáo già như
Hứa Dịch làm sao có thể dễ dàng bị qua mặt như vậy chứ. Cậu ta vẫn đưa
mắt nhìn Vương Ngữ Ninh, trong đầu dường như cũng đã có tính toán gì đó
rồi thì phải.