Liana đang ngồi trên chiếc bàn đá thong thả uống từng ngụm trà. Hương
thơm từ chiếc cốc tỏa ra cực kì thơm và làm cho người ta có cảm giác yên bình. Cảm giác này Vikir đã được trải nghiệm qua một lần.
- Trà Phượng Nhi. - Cậu buột miệng nói.
- Phải. - Liana gật đầu mỉm cười một cách hài lòng. - Phần thưởng nếu cậu có thể vượt qua phần này.
- Vậy, bài tập của tôi là gì?
Liana liếc nhìn Chris và gật đầu. Ngay sau đó, cô nhóc mang chiếc giỏ đựng
những chiếc lá mà Vikir vất vả bắt được tối qua lên. Vikir nhìn chiếc
giỏ được đặt xuống bên cạnh nơi Liana đang ngồi một cách khó hiểu. Nhìn
vẻ mặt của Vikir, Liana chỉ mỉm cười và nhặt một chiếc lá lên. Cô ấy phi thẳng chiếc lá đến nơi thượng nguồn con suối.
- Đi theo nó đi. - Liana nói. - Đó mới là nơi cậu luyện tập.
Vikir đi đến nơi con suối êm ả kia bắt đầu thì không ngờ thứ đang chờ cậu là
một con thác đang ào ào đổ xuống. Cậu nhíu mày nhìn Liana một cách hoài
nghi.
- Bài tập thứ hai là cậu phải bắt lá dưới con thác này. -
Liana nói. - Và Chris sẽ từ bên ngoài ném những chiếc lá như cách tôi
vừa làm vào cho cậu.
- Cái gì? - Vikir không thể kìm hãm nổi mà phải thốt lên. - Bắt những chiếc lá bé tẹo này dưới con thác chảy xiết thế kia.
Liana nhìn gương mặt bất mãn của Vikir một cách thích thú. Cô ấy nhẹ nhàng
gật đầu và quay lưng định rời đi. Nhưng khi nhận ra vẫn còn việc phải
nói thì cô đứng lại.
- À, đúng rồi. - Liana nói. - Những chiếc lá mà hôm nay cậu luyện tập bắt buộc phải nằm trong chiếc rổ này, bắt được một phần mười coi như thành công. Nếu đến lúc hết mà cậu vẫn không thể
hoàn thành thì lại quay về mái nhà tranh của cậu mà bắt thêm lá đến đây
luyện tập.
Nói xong, Liana biến mất chỉ để lại Vikir và Chris
đang cười một cách tinh nghịch. Cô nhóc giơ tay ra ngay lập tức chiếc rổ lá bay tới bên cạnh.
- Được rồi, anh Vikir, anh mau đứng xuống đi, em sẽ giúp anh luyện tập. - Cô nhóc vừa nói vừa cầm một chiếc lá lên.
Vikir nhảy xuống chân thác, tại đây bọt nước bắn tung toé xối xả vào chân
Vikir. Cậu liền chạm tay vào và ngay lập tức một áp lực cực lớn đè xuống gần như bẻ gãy bàn tay cậu. Nếu không có Long tức hộ thể chắc cậu đã
nát bàn tay ngay lập tức rồi.
- Nhúng cả người vào. - Giọng nói đanh thép toát lên khí chất vương giả của Tây vương vang lên.
Điều này chứng tỏ Tây vương vẫn đang quan sát cuộc luyện tập khắc nghiệt này của cậu. Nghe lời Tây vương có hơi phần giận dữ như vậy cậu liền xông
vào bên trong tháp. Ngay khi cậu vào trong, áp lực của thác nước đè lên
khắp da thịt cậu. Vikir cảm tưởng giống như đang gánh một quả núi trên
vai vậy. Vikir nghiến chặt răng lợi mới có thể đứng vững lên theo chiều
thẳng.
- Áp.. lực.. nước nặng.. quáááá. - Vikir nói một cách khó nhọc.
- Đúng vậy, chỉ cần thả lỏng một chút là gãy vai. - Giọng nói của Tây
vương Christie vang lên. - Do cậu đã tôi luyện thân thể lớn mạnh nên cần dùng cách này để cậu có thể làm mềm các chuyển động của bản thân.
Chris, bắt đầu đi.
- Tuân lệnh.. thưa sư phụ. - Nhìn thấy sự khó khăn của Vikir, Chris đã trở nên do dự.
Chris liền phi một chiếc lá về phía Vikir, Vikir bị áp lực của con thác cản
trợ cử động nên không thể vươn ra bắt được. Chiếc lá liền bị con thác
xối xả nuốt chửng trước ánh mắt bất lực của Vikir. Chris chuẩn bị tung
thêm một chiếc lá nữa thì Vikir liền hét lên:
- Dừng lại.
- Hả? - Chris ngừng lại.
- Anh.. hự.. muốn làm quen.. hự.. với áp lực của tháp.. đã.
- Được rồi. - Chris mỉm cười. - Em sẽ ngồi ở chỗ bàn đá đợi anh.
Vikir liền gắng gượng gật đầu với Chris, cậu liền nhảy bật ra cơn thác lũ.
Đôi vai của cậu đỏ ửng và không ngừng run rẩy, tuy lúc luyện Long thể,
Cazadict đã từng cho cậu luyện dưới con thác trong khu rừng đó, nhưng áp lực đó còn lâu mới so được với ngọn thác này của Tây vương. Vikir hít
sâu, và lại tiếp tục sử dụng Long thể mà xông vào trong tháp. Lần này
cậu quyết định ngồi trong tư thế xếp bằng, như vậy cậu vừa có thể liên
tục bổ sung ma năng cũng vừa làm quen với áp lực của con thác. Cậu cứ
ngồi như vậy dưới chân thác đã được ba mươi phút.
Lúc này cậu
liền mở bừng mắt ra và đứng phắt dậy, cậu vẫn từ từ đưa tay ra hai bên.
Mặc dù vẫn còn hơi khó khắn nhưng giờ đã khá hơn lúc trước rất nhiều.
Cậu dang hai tay ra và chuẩn bị sử dụng động tác đứng lên ngồi xuống,
nhưng ngay khi cậu chuẩn bị ngồi xuống áp lực nước liền đè cậu nằm bẹp
xuống và ngã bật ra.
- Aaaaaaaaaa. - Cậu liền hét to lên giải tỏa khí trong lòng.
Sau tiếng hét cậu lại tiếp tục lao thẳng xông vào thác, lần này cậu hoàn
toàn có thể đứng thẳng lên và đã làm quen được với động tác. Rõ ràng áp
lực này có ích rất lớn trong việc luyện thể của Vikir. Cậu quyết định sử dụng các động tác thật chậm rãi để có thể dần dần làm quen được với
từng đợt áp lực của thác. Vikir không thể không nhếch mép cười và nói
thầm:
- Ta sẽ chinh phục ngươi, đến khi áp lực của ngươi không còn là tác dụng với ta nữa.