Đánh Mất Bản Thân
Thời gian thấm thoát trôi mới đó mà đã kết thúc học kì một bước vào học
kì hai rồi. Nhớ ngày nào mẹ còn cầm tay tôi dạy tôi viết chữ, mở vở dạy
tôi bằng chương rồi còn dạy tôi nấu ăn, giặc đồ. Nói thật, mẹ dạy tôi
cái gì tôi cũng vui hết nhưng tôi thích nhất là học bảng cửu chương đó,
nào là hai lần một là hai, hai thêm hai là bốn.. chỉ trong vòng một tuần tôi đã thuộc lòng bảng cửu chương hai tới bảng cửu chương tám rồi nè,
còn bảng cửu chương chín hiện tại tôi vẫn chưa nhớ được phải xem vở mới
đọc được, bảng cửu chương chín khó nhớ lắm luôn ấy. Ấy thế mà mẹ tôi còn nói hồi trước ông ngoại dạy mẹ học bảng cửu chương xui rồi còn đọc
ngược lại bảng cửu chương nữa, nghe tới đây tôi chỉ có một suy nghĩ
thôi, ông ngoại tôi thật lợi hại.
Mà tôi không biết họ bảng cửu
chương để làm gì nữa, tôi học tới hiện tại cũng không thấy thầy Kì dạy
chúng tôi về bảng cửu chương a. Nhưng thôi, mẹ dạy tôi gì thì tôi học
đó, không học tôi còn có thể tránh thoát bị mẹ đánh.
Còn học nấu
ăn là bà nội tôi nói với mẹ, bà nội nói tôi là con gái phải biết nấu ăn
học nữ công gia chánh gì đó, tôi lớn rồi còn không học thì ai mà lấy,
tầm tuổi tôi lúc trước cùng thế hệ với bà nội thì đều biết nấu ăn, may
vá rồi đến năm mười lăm tuổi thì đã theo chồng sinh con rồi nên giờ để
tôi học là vừa. Và thế là mẹ tôi bắt đầu dạy tôi nấu ăn bằng món đơn
giản nhất- trứng chiên. Lúc này nhà tôi còn dùng bếp ba chân, sử dụng
rơm ra để đốt lửa, còn muốn dùng củi phải đợi ba hay mẹ có thời gian mới bổ củi được. Mà ba tôi thì đi quanh năm lâu lâu mới về một lần, mẹ tôi
cũng đi chợ bán trái cây miết cũng không có ở nhà, thành ra cuối cùng
chỉ có thể dùng rơm ra để đốt lửa nấu cơm thôi.
Mẹ tôi vừa dạy
tôi làm trứng chiên hôm qua hôm nay nhân lúc mẹ không có nhà tôi phải
thử mới được, với tôi đói rồi. Thế là tôi dùng cái chảo cũ nhà tôi bắt
lên bếp đổ dầu vào trước tiên rồi mới nhóm lửa lên. Đợi dầu nóng tôi mới đổ trứng vô chảo đợi chín thì trở mặt quá, tay tôi thì nhanh chóng lấy
rơm để vào bếp giữ cho lửa luôn cháy. Cứ như vậy cuối cùng thì chảo
trứng chiên của tôi cũng chín. Tôi mang vào nhà ăn mới bánh tráng mà
không để ý bếp lửa còn đang cháy, nó còn cháy lan sang đống rơm trong
góc tường. Thế là lúc tôi đang vui vẻ ăn bánh tráng cuốn trứng chiên thì khói đâu đó bay lên, còn có tiếng mọi người hốt hoảng la to:
- Cháy, cháy rồi. Nhà thằng Sáu cháy rồi. Mọi người mau đi dập lửa nhanh lên.
Nhà tôi cháy sao? Ở đâu? Tôi đi xung qua h nhạc tìm kiếm rồi đi ra sau bếp
nhìn. Lúc này sau bếp lửa đã cháy to, khi tôi thấy thì gần như nhà bếp
của tôi đã không còn nữa chỉ còn có ngon lửa lớn đang cháy không biết
khi nào ngừng. Khi tôi đang sợ hãi đứng đó thì các chú, thím đã ở xung
quanh tôi dập lửa, mọi người cầm thùng đựng nước từng thùng từng thùng
chuyển từ tay người này sang tay người kia, nhanh chóng đến gần nhà bếp
để dập lửa. Nhờ sự giúp đỡ của cô chú mà cuối cùng nhà bếp cũng đã không còn cháy nữa, nhưng giờ nhà đến đâu còn là nhà bếp nữa, nó giờ đây chỉ
còn lại đống tro bụi sau khi bị đốt trọi sau đám cháy thôi. Còn tôi thì
chỉ biết đứng nhìn với nỗi lo sợ bất an mẹ về mà biết là tôi thì sẽ thế
nào. Sợ cái gì thì cái đó đến, lúc này mẹ tôi về và cũng nhìn thấy đống
tro đen kia. Mẹ sững sờ hỏi tôi:
- Chuyện này là như thế nào? Sao nhà bếp đang yên lành lại cháy.
- Con xin lỗi mẹ, là con nấu trứng chiên không để ý rơm còn cháy, con xin lỗi mẹ. - Tôi vừa trả lời vừa sợ sệt nhìn mẹ.
Đúng như linh tính của tôi, mẹ vừa nghe tôi nói vậy liền lấy tay đánh mạnh
vào đầu tôi, dường như chưa hết giận mẹ còn tìm cây roi đánh tôi. Cây
roi mẹ tìm là một nửa ống trẻ mẹ vừa dùng để chết lạc mà đánh tôi. Vừa
đánh mẹ vừa chửi:
- Khóc khóc khóc, sao mầy không giết tao luôn
đi mầy khóc cái gì. Nấu có cái trứng chiên thôi mà mầy đã đốt nhà bếp
rồi khóc gì mà khóc. Tao hổng biết kiếp trước tao làm cái nghiệt gì mà
sinh mầy ra đã ngu rồi mà còn làm cái gì không được, đồ ăn hại.
- Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ mà mẹ đừng đánh con. Lần sau con không
dám nữa đâu mẹ, mẹ đừng đánh con mà. - Tôi đau điếng người nhưng là lỗi
của tôi nên mẹ giận là đúng rồi. Tôi cứ thế nhận sự giận dữ của mẹ, cứ
chắp tay trước ngực cầu xin mẹ đừng tức giận, đừng đánh tôi.
Nhưng mẹ không nghe, mẹ cứ thế đánh tôi đến khi mệt mỏi mới ngừng lại. Giờ
đây trên người tôi đều hằng lên từng dầu hằng hai đường kẻ của cây roi
mẹ cầm, có chỗ còn chảy máu, toàn thân không có chỗ lành lặn, đầu tôi
cũng ẩn ẩn đau, lúc nãy tôi nhận một cái đánh tay mạnh từ mẹ, sau còn ăn mấy roi của mẹ nữa nên giờ này đầu tôi rất đau, giống như có ai đó lấy
kim đâm vào đầu tôi vậy. Nhưng đây là tôi phải chịu, có vậy mẹ nói không tức giận nữa.
Giờ đây, sau khi phát tiết lửa giận của mình mẹ
tôi cũng ổn hơn. Mẹ cảm ơn các chú thím hỗ trợ dập lửa rồi đi vào trong
đống tro tìm xem có gì còn sót lại không. May sao xoang, chảo, nồi vẫn
còn đó không bị cháy, nếu không mẹ phải bỏ tiền ra mua mới nữa.
Men tìm tòi xong thì đi vào nhà không để ý tới tôi. Tôi cũng không cầu mong mẹ sẽ lo lắng cho tôi, tôi chỉ mong mẹ sẽ hết giận đừng đuổi tôi ra
khỏi nhà. Mấy hôm trước không nhớ là ai đã nói với tôi là tôi là con gái ba mẹ không cần tôi, chỉ cần tôi làm gì sai hay ăn nhiều hơn một chén
cơm thì sẽ bị đánh, bị đuổi khỏi nhà. Thế là tôi không dám ăn nhiều, còn không dám làm mẹ giận. Hiện tại tôi đang giận tôi, mẹ có đuổi tôi ra
khỏi nhà không?
Cứ thế tôi lo lắng đi theo đằng sau mẹ vào nhà,
trên người đau nhứt nhưng tôi không quan tâm, cái tôi quan tâm hiện tại
là mẹ sẽ không cần tôi nữa mà đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi sẽ trở thành ăn
mày không ai cần.
Tôi vào nhà cứ đi theo mẹ mà không dám nói lời
nào, mẹ cũng không quan tâm tôi coi tôi như không khí. Tôi buồn bã mà
nằm im trên giường đắp mền lại như vậy mẹ sẽ không thấy tôi, cũng không
tức giận nữa. Thế là tôi cứ nằm im lặng như vậy cho đến khi mệt mỏi ngủ
thiếp đi hồi nào không hay.
Đến lúc tôi tỉnh dậy thì thấy mình ở
một nơi hoàn toàn xa lạ, ở đây có rất nhiều giường nhỏ, trên giường có
cô chú, ông bà, anh chị lạ mặt tôi quên quen biết. Có bà thấy tôi tỉnh
liền nói:
- Bé mẹ con ra ngoài mua cháo con cứ nằm đó đi lát mẹ
về, mới tỉnh dậy đừng ngồi mệt người. - Nói rồi bà đỡ tôi nằm xuống lại
giường, xong hết thì bà về tới giường chồng mình bên cạnh.
Tôi
không biết đây là đâu nên tôi chỉ biết im lặng nhìn. Tôi nhìn từng gương mặt xa lạ xong rồi lấy mền ở đầu giường đắp lên người che qua đầu, tôi
còn len lén nhìn chị gái ở giường đối diện, nhìn chị xinh đẹp mà khéo
tay lắm, chị đang làm hoa bằng giấy, nhìn bông hoa giống một bông hoa
hồng lớn nhưng mà nó màu trắng chứ không phải màu đỏ. Tôi cứ thế lén
nhìn chị cho đến khi chị phát hiện rồi quay qua nhìn lại tôi. Chị không
trách tôi nhìn lén còn cười với tôi, chị còn tặng tôi bông hoa mà chị
vừa làm xong nữa. Chị thật dịu dàng, tôi thích chị ấy.
Đang vui
vẻ thì mẹ tôi ra ngoài cũng về, mẹ mang về cháo thịt băm bí đỏ mà đút
tôi ăn. Mẹ nói tôi phải ăn hết để còn uống thuốc, không ăn thì sao mà
khỏe được. Thế là tôi cố ăn hết cháo mẹ mua về rồi uống năm sau viên
thuốc mẹ đưa. Uống xong mẹ lại bảo tôi ngủ để còn nhanh chóng khỏe lại.
Tôi không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ nằm im trên
giường, rồi tôi lên mời ngủ hồi nào không hay.