Về phía Lưu Hạo, chiếc xe vừa rời khỏi phố thị xa hoa lại tiến tới một
cánh đồng đầy bình yên, nơi đây có sự ngọt ngào của lúa nước, có cả tình thương mến của người dân.
Lưu Hạo xuống xe trước một căn nhà
bình dị nhưng lại mang một vẻ đầy cẩn thận, phía trước cổng có hai vệ sĩ cùng một bảo an tinh anh của công ty vệ sĩ lớn nhất cả nước, những
gương mặt này Lưu Hạo anh đã gặp qua nhiều lần nên rất rõ bọn họ. Lưu
Hạo tỏ ý muốn vào trong gặp chủ nhân của căn nhà thì được cả ba chào
đón, không phải là do họ tự ý mà vì Lưu Hạo là vị khách đặc biệt của chủ nhà này. Là người chắc chắn sẽ được bước vào nhà nếu anh tìm đến cửa,
là vị khách duy nhất có thể có cái đặc quyền ấy.
Ngồi vào bàn
cùng tách trà trên tay, Lưu Hạo đem hơi nóng của trà thổi bớt đi rồi
nhấp một ngụm nhỏ, đúng là vị trà thường dùng mà anh từng uống. Không
tiếc lời Lưu Hạo mở miệng khen một câu trà ngon, lại nói với vị quản gia quen thuộc đối diện mục đích mình đến đây ngày hôm nay.
“Chú Huỳnh, có lẽ chú đã biết con đang có một vấn đề cần xin ý kiến của cô Trầm”
Vị quản gia gọi là chú Huỳnh kia liền gật đầu, ra ý tiếp tục để anh nói.
“Cháu muốn gặp cô Trầm để điều tra một số chuyện của Hạ Gia Thành, một cái tên lớn ở thủ đô dạo gần đây”
Huỳnh Khải đối với người trước mặt rất quý trọng, nghe anh nói cũng liền trả lời.
“Ta sẽ chuyển lời đến Trầm Tịnh, nếu con còn muốn việc gì thì hãy nói với ta”
Lưu Hạo biết chú Huỳnh đối với mình quý trọng nhưng đồng thời cũng có phần
cảnh giác, dù sao chính anh cũng là một người đứng đầu đội trinh thám
nổi tiếng ở thủ đô. Mà những cái gì liên quan đến các vụ án khó giải
quyết cũng đều có chuyện xui rủi, ghi hận với rất nhiều người, sẽ không
may nếu quá thân thiết với mình mà họ bị vướng vào một vụ án nào đó thì
là điều không ai mong muốn.
“Cháu muốn điều tra quá khứ của ông
ta, mặc dù cháu biết thế lực của cô Trầm rất lớn nhưng Hạ Gia Thành lại
càng là kẻ nguy hiểm, nếu cô Trầm không thể giúp thì cũng không có vấn
đề gì, dù sao là cháu cần mọi người”
Lưu Hạo lễ phép nói, là
người đến tìm sự trợ giúp nên anh chính là biết điều một chút, mà Trầm
Tịnh lại còn là một bậc tiền bối mà Lưu Hạo rất kính trọng ở trong giới.
“Đối với vấn đề của cậu tôi chắc chắn sẽ giúp hết sức mình”
Một giọng nói quen thuộc cất lên bên tai của Lưu Hạo khiến anh phải quay
đầu lại nhìn, người phụ nữ kiều diễm đầy khí chất ấy bước vào nhìn thấy
anh liền mỉm cười, một nụ cười không chứa một chút địch ý nào.
“Cô Trầm”
Lưu Hạo nhìn thấy người vừa lên tiếng liền đứng dậy chào bà, Trầm Tịnh năm
nay vừa bước vào tuổi 40, mang trên mình khí chất của một người từng
trải và đầy kinh nghiệm. Cũng là cái tên lớn trong giới thượng lưu, Trầm Tịnh và Lưu Hạo quen biết trong một vụ án cách đây ba năm, bà rất quý
trọng những người trẻ tuổi tài cao như anh nên vẫn giữ mối quan hệ tốt
cho đến thời điểm hiện tại.
“Hạ Gia Thành cho dù có là cái tên lớn cũng không thể làm gì được tôi, đừng lo lắng về những vấn đề đó”
Trầm Tịnh ra ý để anh ngồi xuống rồi tiếp tục nói, cũng để chắc chắn giúp
anh yên tâm để cho bà giúp mình điều tra, Trầm Tịnh khiến Lưu Hạo ngạc
nhiên bởi vì Hạ Gia Thành trước đây cũng từng là bậc tiền bối của bà nên anh luôn lo lắng bà sẽ từ chối mình. Nhưng hiện tại Lưu Hạo an tâm để
bà giúp mình, cũng là cho mình một chút hy vọng viển vông vào việc Hạ
Gia Thành không có liên quan đến những sự việc gần đây.
“Cảm ơn
cô Trầm, con biết chuyện này khó khăn, nhưng thật sự nếu cô giúp được
cho con thì con biết ơn nhiều lắm ạ. Cho dù kết quả có như thế nào mong
cô hãy nói hết cho con, dù cho nó có là gì thì bản thân con cũng xin đón nhận nó”
Trầm Tịnh gật đầu, đưa cho Lưu Hạo một bức hình, trong
đó là một người đàn ông đeo kính đen đang cùng một người khác nói chuyện trong khung cảnh tối tăm, mà người đàn ông đeo kính chính là Hạ Gia
Thành còn kẻ kia là một tội phạm giết người hàng loạt vừa bị bắt vào năm ngoái, Lưu Hạo cũng từng chạm mặt gã ở vụ án cuối cùng của gã, chính
Lưu Hạo là người kết thúc chuỗi giết người hàng loạt đó và tống gã vào
tù nên anh vừa nhìn đã nhận ra người này. Trầm Tịnh lại tiếp tục nói.
“Hạ Gia Thành cũng đang là đối tượng của tôi, cậu từng nghe đến nha vãn chưa?”
Lưu Hạo gật đầu và nói về sự liên quan của tổ chức với nha vãn, khiến Trầm Tịnh cũng ngạc nhiên về nó.
Lưu Hạo nói.
“Nha vãn có độc là nghiên cứu mới nhất, hiện tại chúng ta cũng chẳng biết
được nó đang được trồng ở đâu vì mọi điều tra về nha vãn đều đi vào ngõ
cụt, nhưng dạo gần đây con nhận được một tin về nha vãn, nó xuất hiện
trong trang viên ở phía tây nội thành của Hạ Gia Thành, do mùi hương đặc biệt của nó đã khiến một vệ sĩ của con đang ẩn nấp ở gần đấy biết được”
Trầm Tịnh gật đầu ra ý đã hiểu, gọi người đến phân phó gì đó rồi đưa ra
những lập luận giúp Lưu Hạo điều tra. Lưu Hạo rất hiểu ý vị này liền
cùng bà thảo luận về vụ án dạo gần đây, cũng là để khiển cho việc hợp
tác trở nên dễ dàng hơn.
“Việc về sau phải làm thế nào cậu phải tự mình hiểu rồi, chúng ta dừng lại ở đây được rồi”
Được vài tiếng cả hai cũng tách nhau ra, Trầm Tịnh lên tiếng mời anh ở lại
dùng bữa nhưng Lưu Hạo vì bận nên xin về trước, cũng nói lời cảm ơn với
bà.
“Con sẽ chờ tin tức của cô, hợp tác vui vẻ”
Trầm Tịnh
bắt tay của anh rồi rời đi trước, Lưu Hạo vừa bước đến cổng thì gặp
người không nên gặp lúc vào lúc này, Hạ Gia Thành đến rồi!