Nữ hầu nghe anh hỏi thì nhanh chóng đưa mắt nhìn anh.
"Thưa thiếu gia... Yến Phong cô ấy đang ở ngoài vườn hoa ạ..."
Nghe nói xong thì anh nhướng mày quay về phía cửa chính gật đầu, sau đó thì
liền quay người rời đi, thường ngày khi anh trở về thì Yến Phong lúc nào cũng ngồi ở phòng khách đợi khi thấy anh đi vào thì mỉm cười xinh xắn.
"Thiếu Nam... mừng về nhà."
Cứ như thế trong 26 ngày qua nó cũng đã trở thành thói quen với Thiếu Nam
anh, bước đi về phía vườn hoa thì ánh mắt của anh va phải cô gái nhỏ
nhắn ngồi ở bộ bàn ghế thường dùng để uống trà ngắm cảnh đang loay hoay
chăm chú vào việc gì đó.
Khi anh đi đến gần thì mới phát hiện ra
cô đang thêu khăn choàng, cứ thế anh đứng nhìn cô gái nhỏ vừa đang vừa
mỉm cười thì bất giác trong lòng anh khó chịu "nghĩ việc gì mà có thể
tươi cười như thế... không phát hiện ra tôi đang đứng đây à...?" suy
nghĩ xong thấy cô vẫn không quan tâm gì đến mình liền cau mày.
"Khụ... khụ..."
Yến Phong đang chăm chú vào việc của mình nghe thấy tiếng của anh liền
ngước mặt lên nhìn thấy anh đang nhìn lại mình thì cô gật đầu một cái.
"Thiếu Nam anh về lúc nào thế...?"
" Ưmk... cô đang làm gì vậy...?"
Nghe anh hỏi thì cô mỉm cười đưa chiếc khăn lên trước mặt anh.
"Đợi tôi một lát nhé... tôi làm sắp xong rồi..."
Anh gật đầu rồi cũng thư thả ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh cô mà chăm
chú đưa mắt nhìn cô cẩn thận tỉ mỉ mà thêu những mũi kim cuối cùng lên
nó.
Khoảng 10 phút sau thì cô cũng ngừng tay, đưa mắt ngắm thật
kĩ chiếc khăn ấy rồi mỉm cười gật đầu với chiếc khăn trên tay mình sau
đó quay mặt nhìn anh rồi cầm lấy đưa chiếc khăn choàng ra trước mặt.
"Thiếu Nam tặng anh này... trời cũng đã vào đông rồi... nên tôi đã tự mình
đang khăn tặng cho anh đó... xem xem có thích không..."
Anh nghe
thấy những lời của cô xong thì đưa mắt nhìn chiếc khăn màu trắng và sau
đó lại va phải hai bên đầu của chiếc khăn nhùn chầm vào nó, rồi anh đưa
tay cầm lấy chiếc khăn đó nhìn cô.
"Hai bên đầu của khăn choàng cô đang cái gì vậy...?"
Nghe anh hỏi thì cô đưa ánh mắt dịu dàng nhìn anh, sau đó đưa tay tự chỉ vào người mình.
"Một bên tôi đang là chim yến, bên còn lại chính là lá phong đó..."
Phương Thiếu Nam nghe cô nói vậy thì nhướng mày nhìn cô.
"Vậy nó có nghĩa là gì...?"
Cô lắc đầu khi nghe anh hỏi thế rồi thở dài một cái nhìn anh.
"Hai bên đầu khăn ghép lại chính là tên của tôi đó... Yến Phong... hi vọng cái tên Yến Phong này sẽ được anh nhớ mãi."
Lời nói của cô tựa như nước trong veo vắt vãnh vào tai mình thì anh bất giác cười lên một cái nhìn cô.
"Cảm ơn cô... tôi nhất định sẽ nhớ..."
Yến Phong khi nghe thấy những lời nói này thì trong tim cô len lõi một chút ấm áp mà trước giờ cô chưa hề có, nhìn thấy nụ cười của anh thì cô lại
càng thêm hi vọng điều gì đó ở Phương Thiếu Nam, cô đưa đôi mắt dịu dàng ấm áp nhất có thể của mình mà nhìn anh.
"Ngày mai anh rảnh không... có thể về nhà sớm dùng cơm tối với tôi được không...?"
Anh nghe cô hỏi vậy thì khó hiểu nhìn cô vì anh nghĩ không phải từ ngày có
cô anh lúc nào cũng về nhà sớm ăn cơm cô nấu sao..., sao hôm nay lại hỏi anh như thế, lúc này anh đưa đôi mắt có phần sợ sệt mà nhìn cô.
"Chẳng lẽ cô muốn rời đi..."
Yến Phong nghe anh hỏi thế thì cười lắc đầu rồi đứng dậy đi đến chỗ cành
hoa hồng đưa tay hái một bông, sau đó thì quay người đi đến chỗ anh và
đặt cành hoa trước mặt anh.
"Ngày mai là một ngày rất đặt biệt đừng về trễ quá..."
Nói xong cô quay người đi vào trong nhà để một mình anh ngồi đó đưa đôi mắt khó hiểu nhìn theo bóng lưng của cô đã dần khuất xa.
Một tiếng sau, hai người đang yên vị trên bàn ăn thì bên phía ngoài có
tiếng nói cười của đàn ông thì cô nhìn anh nhướng mày một cái.
"Thiếu Nam... là người của anh à...bọn họ là ai sao vào nhà người khác lại
không có chút lịch sự nào vậy... cười nói to tiếng..."
Phương Thiếu Nam đang ăn cơm nghe cô càu nhàu thì đưa mắt nhìn cô sau đó thì đưa đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén của cô.
"Cô mau ăn đi... đừng quan tâm đến bọn họ..."
Một người trong số hai người kia đi vào phòng ăn tận mắt thấy anh đang gắp
thức ăn cho nữ nhân ngồi cùng bàn một cách dịu dàng liền trố mắt.
"Ai dô... hôm nay là ngày mưa giông sao... Phương thiếu của chúng ta lại
ngồi ăn với nữ nhân... lại còn gắp thức ăn cho cô ta nữa chứ... thật là
không thể tin được..."
Người còn lại nghe anh ta chăm chọc anh
thì đưa mắt nhìn về phía bàn ăn rồi đưa tay lên miệng mà há hốc trợn mắt chỉ tay về phía hai người mà ngạc nhiên.
"Cái gì... là nữ nhân sao... Phương thiếu lại ngồi ăn cùng bàn với nữ nhân... thật là không thể tin được..."
Cả anh và cô đưa mắt nhìn hai tên nam nhân đang làm trò lố kia thì cùng
nhau cau mày đưa ánh mắt khinh thường mà nhìn bọn họ, anh thấy bọn họ
quá lố lăng thì khó chịu.
"Này... các cậu làm cái quái gì mà hôm nay đến đây vậy...?"
Hai người đàn ông kia nghe anh hỏi thì nhướng mày nhìn anh rồi cùng nhau đi đến bàn ăn tự động kéo ghế ngồi xuống đưa mắt quan sát biểu cảm của hai người.
"Này... Thiếu Nam cậu tìm đâu ra cô gái xinh đẹo này vậy... chỉ cho tớ với..."