Lần này bất ngờ Thịnh Nhan Tuyền không có tỏ ra lạnh nhạt với cô ta nữa
nhưng Ninh Tố Ngọc lại chẳng vui chút nào. Thịnh Nhan Tuyền bị hỏi cũng
chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, dù lời nói ra lại khiến cho biểu tình
của Ninh Tố Ngọc ở trong đêm tối vô thức vặn vẹo: "Mình sợ ma nên theo
các cậu đi một đoạn, lát lại làm phiền thầy đưa mình về một đoạn sau
vậy."
"Hả..."
Ninh Tố Ngọc thiếu điều cắn nát răng của mình
nhưng phải cố tỏ ra bình thường, chỉ là bất ngờ nhìn Thịnh Nhan Tuyền.
Lúc lại đưa mắt sang nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh nhưng đối
phương chỉ ung dung gật đầu như đã biết rồi khiến cô ta trong lòng thầm
hận. Rốt cuộc họ đã thông đồng với nhau từ lúc nào... Cô ta lại không
dám biểu hiện ra sự bất mãn của mình vì ở đây không chỉ có ba người bọn
họ. Người ta cũng không nói gì, cô ta làm sao có quyền quyết định.
Thịnh Nhan Tuyền lại không biết khốn khổ trong lòng cô nàng mà thản nhiên
nói: "Đêm qua ba mình rảnh rỗi sinh nông nổi kể chuyện ma cho mình nghe, hại mình hôm nay không dám về một mình. Cậu cũng biết trước ngỏ nhà
mình có nguyên một cái rừng nhãn thật lớn, âm u lại quỷ dị. Còn cả cái
xã cũ bên đường nữa, đủ chuyện ma quỷ ở đó, bữa nào mình kể cậu nghe."
Khương Tình ỷ mình cao không ai thấy âm thầm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trợn mắt nói mò mà vô thức nhếch môi.
Còn Ninh Tố Ngọc bị cô nói đến ngây người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ
cùng nhau tiếp tục tiến về phía trước chứ không thể ngăn cản mà âm thầm
siết chặt tay.
Đợi họ lại tiễn thêm một bạn học nữa, quãng đường
lên dốc thật dài trước khi đến nhà Ninh Tố Ngọc chỉ còn mỗi ba người bọn họ. Trên đường đi Thịnh Nhan Tuyền vẫn câu có câu không, đặc biệt nhiệt tình khác hẳn mấy ngày nay mà nói chuyện với Ninh Tố Ngọc, tựa như bình thường họ vẫn to nhỏ với nhau. Ngược lại là Khương Tình im lặng cả
buổi. Trong lòng hắn lúc này còn đang nghĩ tại sao Thịnh Nhan Tuyền
không nói cho Ninh Tố Ngọc biết dụng ý của chuyện đưa đưa về về này.
Nhưng nhìn cái cách cô giấu giếm cứ như thể giữa hai người có bí mật gì
đó không thể nói cho người khác khiến hắn cảm thấy tâm tình cũng không
sai lắm nên quyết định im luôn không nói gì hết. Dù sao cũng chẳng liên
quan đến Ninh Tố Ngọc.
Chuyện này chỉ cần hai người họ phối hợp với nhau là được.
Tựa như ngay từ đầu Khương Tình cho rằng nó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi. Không phải do Ninh Tố Ngọc.
Rốt cuộc về đến đoạn đường cuối cùng. Lúc này họ đứng từ xa vẫn có thể nhìn thấy căn nhà lấp ló chút ánh sáng vàng cam mong manh từ chiếc đèn trái
ớt trên trang thờ trước cửa nhà Ninh Tố Ngọc. Nhà của cô nàng nằm trên
sườn núi, so với mặt đường cao hơn gần hai mét ở trong bóng tối như một
con quái thú đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cho dù không có đèn vẫn có thể
thấy được một khối lờ mờ đen đặc dọa người.
Năm Thịnh Nhan Tuyền học lớp sáu nhà của cô vì không chịu nổi năm tháng mài mòn mà đã đổ sập xuống, buộc họ phải bỏ tiền ra xây một căn
nhà mới. Lúc đó chị em cô vì để tiết kiệm tiền thuê nhân công mà phải
gồng mình lên khuâng gạch vác đá phụ giúp công việc xây nhà. Để không
uổng phí một lần công sức mà nhà họ đã bấm bụng đem tiền dành dụm lâu
nay ra để xây hẳn một căn nhà chắc chắn, còn lót cả gạch men nhìn rất
khang trang thực chất lại chẳng tốn bao nhiêu tiền nhân công và vật tư.
Nên nhìn từ ngoài vào nhà Ninh Tố Ngọc đúng là không bằng nhà cô.
Chỉ là cô biết nội tình nhà mình thế nào nên chưa từng cho rằng nhà cô khá
khẳm hơn nhà Ninh Tố Ngọc mà xem thường cô nàng. Nếu nhà cô giàu có cô
đã không suy dinh dưỡng từ nhỏ, không những không cao mà còn ốm yếu,
bệnh tật vặt vảnh nhiều không đếm xuể lại không có tiền thuốc thang mà
phải uống rễ cây, thuốc bắc đắng nghét do ba Thịnh tự kiếm mới để cô
sống đến giờ.
Thời điểm họ đi ngang qua một căn nhà bỗng nhiên con chó nhà họ nổi loạn sủa điên cuồng khiến chủ nhà thức giấc mở miệng
chửi ầm lên.
Họ lại không có nghĩ nhiều mà tiếp tục đi tới. Nhưng
hình ảnh ba người trên đường đã lọt vào tầm mắt của bà hàng xóm trong
ngôi nhà có chó đó.
"Được rồi, cậu vào nhà đi."
Thịnh Nhan
Tuyền vừa xua tay với Ninh Tố Ngọc vừa nói, dáng vẻ hoàn toàn không chút ý tứ nào khác. Ninh Tố Ngọc cũng không thể tỏ cái gì vẻ ngoài phất tay
tạm biệt họ rồi đi vào nhà.
Ai biết thời điểm quay lưng đi Thịnh
Nhan Tuyền lại bỗng nhiên vấp phải cục đá lồi lõm trên đường khiến thân
hình cô nghiêng sang một bên, đồng thời cũng kinh hô thành tiếng. Thời
điểm đó cô không chút nghĩ ngợi liền bám vào người bên cạnh. Mà đối
phương theo phản xạ có tự nhiên cũng liền đỡ lấy cô, Thịnh Nhan Tuyền cứ thế ngã vào lòng hắn, còn ôm hắn cứng ngắt.