Diệp Kiều nổi da gà. Ngoại hình của con hàng bên kia quá sỉ nhục thẩm mỹ người nhìn, khiến dân chơi như Diệp Kiều bay sạch mọi chỉ số kháng
phép.
Con yêu thú kia có bốn cái tay, lông vũ trên đầu mọc so le
không đồng đều. Trên đầu có mười mấy con mắt, trong bóng đêm, chúng ánh
lên ánh sáng xanh lạnh lẽo. Chỉ cần nhìn thôi cũng nổi da gà.
Nàng căng thẳng đến nín thở, quên cách hô hấp.
Chu Hành Vân thì ngứa mắt nhúm lông vũ so le trên đầu con chim. Hắn nhíu mày, nhấp môi, nói: "Tu vi Nguyên Anh."
"Trời má!" Diệp Kiều vẫn luôn có cảm giác có thứ gì đó đang theo dõi bọn họ
nhưng nàng chỉ mới là Trúc Cơ, không đủ mạnh để nhận ra thứ gì đó tu vi
Nguyên Anh.
Khó trách...
Mẹ nó, nhiều con mắt như thế nhìn nàng, nàng không thấy điềm mới lạ!
Yêu thu có cảnh giới càng cao, hình dáng càng kỳ quái, nửa người nửa quái
thú. Diệp Kiều vốn nghĩ rằng, hình dáng rắn chuột các kiểu đã đủ kỳ dị,
không ngờ hiện tại còn xuất hiện con hàng hấp diêm thị giác này.
Diệp Kiều nhìn đại sư huynh đang đứng trơ trơ ở phía trước, hô to: "Chạy mau!"
Cảnh giới càng cao, yêu thú càng thông minh. Nó nhận ra Chu Hành Vân không
yếu nên dòm chừng, không dám lỗ mãng xông lên. Và nó đã theo dõi hai
người từ ban ngày.
Diệp Kiều không chờ nó kịp phản ứng lại, nàng kéo Chu Hành Vân chạy trốn.
Chu Hành Vân quay đầu lại, cuối cùng ức chế không được bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình, hắn vung kiếm chém phăng nhúm lông vũ so le trên
đầu nó. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cả người lẫn thú không ai kịp phản
ứng lại.
Yêu thú: "?"
Diệp Kiều buột miệng tuôn ra một tràng quốc hồn quốc túy: "Chòi mé, đại ca ơi, mắc cái gì đi chọc điên nó!"
Quả nhiên, hành động của Chu Hành Vân đã chọc điên nó. Con yêu thú điên
cuồng đấm bốn cái tay xuống đất, sau đó giương nanh vươn vuốt đuổi theo. Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Chu Hành Vân vác Diệp Kiều lên vai, chân vận
dụng Đạp Thanh Phong nhẹ nhàng kéo dài khoảng cách. Hắn quay đầu lại
liếc nhìn một cái.
"Đi mau!"
Đêm đầu tiên trong bí cảnh, hai người thành công mở khóa thành tựu trở thành mục tiêu bị đuổi giết của yêu thú kỳ Nguyên Anh.
"Trong bí cảnh có yêu thú kỳ Nguyên Anh hả huynh?"
Chu Hành Vân vừa tính toán khoảng cách vừa trả lời câu hỏi hiếu học của
tiểu sư muội: "Đại bí cảnh nào cũng có yêu thú tu vi Nguyên Anh. Chỉ là
hai lần trước, chúng ta may mắn không gặp phải chúng."
Khán giả: "Mị thu hồi lại câu nói Diệp Kiều may mắn."
"Có nàng, bí cảnh nào cũng rộn ràng như mùa xuân tươi vui."
Chu Hành Vân phản xạ tốt, luôn ướm chừng khoảng cách hai bên, không cho con yêu thú kia cơ hội tấn công bọn họ. Lúc nó sắp đuổi kịp, hắn sẽ vác
Diệp Kiều tránh sang một bên. Diệp Kiều cũng thường thường quay lại ném
bùa vào người nó.
Mấy cái khác nàng không có nhiều, chỉ có bùa chú thì rất nhiều. Tuy nàng không đánh lại nó nhưng nàng có thể câu giờ.
Hai người ăn ý phối hợp lẫn nhau, tạm thời tình hình không có gì nghiêm trọng.
Ngày đầu tiên đã náo nhiệt như thế, không cần nghĩ cũng biết mấy ngày tiếp theo sẽ đặc sắc như thế nào.
Dưới sự dẫn đường của Vân Thước, Tống Hàn Thanh đã tìm được kha khá cỏ Thanh Tâm. Nhưng vì không có đan tu nên bọn họ quyết định tìm người Bích Thủy Tông bàn chuyện hợp tác.
Bích Thủy Tông không thiếu đan tu nhưng thiếu linh thực. Hai tông môn miễn cưỡng bắt tay hợp tác với nhau. Một
tông môn sẽ đứng nhất, một tông môn sẽ đúng hai. Thương lượng với nhau
là thế.
Đại hội tông môn chính là một trong những dịp hiếm hoi
các tông chủ, trưởng lão hội ngộ với nhau. Và hoạt động ưu thích nhất
trong những lần tụ hội thế này là cà khịa, bốc phốt, chém gió. Và cũng
như thường lệ, các lão vừa xem vừa tâm sự tuổi hồng.
"Thú tầm bảo cũng tiện đấy." Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông rất vừa lòng với lần hợp tác này.
Trưởng lão Bích Thủy Tông không lạc quan như vậy: "Hiện tại mới chỉ là ngày đầu tiên."
Trưởng lão Triệu đỡ trán. Bởi vì đây chỉ là ngày đầu tiên nên lão mới thấy mệt mỏi toàn thân.
Mới ngày đầu đã chọc điên yêu thú kỳ Nguyên Anh, rối mấy ngày sau đám báo này còn chọc tới cái gì nữa?
Minh Huyền tổ đội cùng Mộc Trọng Hi. Đầu tiên Minh Huyền dùng thần thức kiểm tra một lướt, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, hắn cùng tứ sư đệ đi tìm Tiết Dư.
Trận này, Tiết Dư là nhân vật chủ chốt.
Tiểu sư muội và đại sư huynh như hình người thuộc tính lươn, luồn lách cong
quẹo khó mà bắt được. Cho dù bọn họ bị lạc nhóm thì vẫn sống khỏe.
Thần thức Minh Huyền rất mạnh, lại có bùa chú phụ trợ nên tốc độ giải quyết yêu thú của Mộc Trọng Hi nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng số hai người hơi nhọ, mới ngày đầu tiên đã đụng mặt hai đệ tử chân
truyền của Vấn Kiếm Tông - Sở Hành Chi và tiểu sư muội Chúc Ưu.
"Thật trùng hợp." Minh Huyền lặng lẽ cầm bùa, cảnh giác nhìn hai người.
Sở Hành Chi: "Minh Huyền? Đừng tưởng mi đột phá được Kim Đan thì ta sẽ để mắt đến mi."
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn xem thường Minh Huyền. Hắn luôn là người
nhiệt tình chế giễu Minh Huyền nhất. Chuyện hai người không ưa nhau cũng không phải chuyện gần đây. Lần ở thành Vân Thủy không lao vào đấu võ
mồm với nhau cũng vì nhiệm vụ ủy thác cần hợp tác. Nhưng hiện tại thì
không.
Cao thủ gặp mặt, cà khịa chào nhau.
"Ồ ồ ồ." Minh
Huyền không còn là người chỉ biết tự ti khi bị chế giễu nữa. Anh thanh
niên hôm nay đã biết hất cằm, nở nụ cười gợi đòn y hệt Diệp Kiều: "Sao
mi quan tâm ta quá dị? Còn chú ý đến việc ta có đột phá Kim Đan hay
không luôn.Sao? Sao? Sao? Yêu thầm ta rồi hả?"
Sở Hành Chi nghe xong, mặt hiện lên sự ghê tởm. Hắn đặt tay lên thanh kiếm đang bên hông, chuẩn bị động thủ.