“Cẩm Lam, ta không ngờ cô lại bỉ ổi đến như vậy, thật uổng công bấy lâu
nay ta coi cô như tỷ muội ruột. Vậy mà…vậy mà cô lại nhẫn tâm hại ta…Cô
đúng là không bằng loài cầm thú”. Ta vừa nói vừa ộc ra một ngụm máu đen
kịt, toàn thân run rẩy cứ như thể sắp hồn siêu phách tán đến nơi.
“Bạch Mai à, đến bây giờ cô vẫn còn ảo tưởng về vị trí của mình đến thế sao,
cô nghĩ bản thân mình thật sự cao quý đến thế cơ à. Ta nói cho cô biết
một sự thật, rằng cô chẳng qua cũng chỉ là một công cụ không hơn không
kém của ta trong trò chơi này mà thôi. Hahaha!” Cẩm Lam vừa cười vừa nói trông thật đê tiện.
Ta thật sự không hiểu ý vừa rồi của ả, ta
chỉ đơn giản là công cụ của ả thôi sao. Nhưng ta và ả vốn chỉ mới quen
biết gần đây, bình thường người sai khiến ả làm việc vặt vãnh toàn là
ta, ả lấy đâu ra cái quyền quý giá với ta. Phải chăng ả đang tự huyễn
hoặc về chính bản thân mình.
Nhưng phải công nhận một điều, chỉ
mới một thời gian ngắn không gặp mà sức mạnh của ả tăng lên rất đáng kể, ta bây giờ căn bản không phải là đối thủ của ả nữa rồi. Ta thầm nghĩ mà cảm thấy nhục nhã cho chính mình.
Cô ta căn bản cũng chỉ là một
tinh linh bé nhỏ như mình, ấy vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã tu
luyện đạt đến trình độ võ công thượng thừa như thế kia, còn ta ở đây
suốt ngày chỉ biết nghĩ cách làm sao cho tên Thái Hào kia một bài học
không chịu lo tu dưỡng võ công kém cỏi của mình, kể ra ta đã phí phạm
biết bao nhiêu thời gian quý giá của bản thân thật mà. Ta vừa nghĩ vừa
lấy tay gõ gõ vào ngực mà tự trách mình.
Lúc này, cả cơ thể yếu
ớt của ta cũng bị ả dùng pháp lực mà nhấc bổng lên, cảnh vật xung quanh
bỗng chốc xoay chuyển, ta có thể cảm nhận được bản thân vừa bị một cơn
lốc xoáy cuốn đi. Đầu óc ta lúc này cũng trở nên mơ hồ, nỗi đau như xâm
chiếm toàn cơ thể, trong vô thức ta bỗng gọi tên hắn: “Thái Hào”.
Ta từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền này một cách chậm rãi, cứ như thể chỉ cầm một cử động nhẹ cũng đủ khiến ta có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
Đúng là sống một cuộc sống sung sướng quen rồi giờ chịu khổ lại có chút
không quen. Ta còn chưa kịp mở miệng than thân trách phận, thì đã bị
cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ.
“Cẩm Lam, cô thật sự đã đi vào tà đạo rồi ư!”
Cẩm Lam nhìn ta chằm chằm, sâu trong đôi mắt đỏ lừ quỷ dị ấy ta thấy được
nỗi uất hận đến tận cùng của ả. Thật tình, ánh mắt ấy thật sự có thể hù
chết ta ngay lúc này, đáng sợ quá đi mất thôi.
“Hừ… Bạch Mai,
không ngờ cô vẫn ngây thơ như ngày nào, ta những tưởng trải qua ba kiếp
đầu thai ở chốn nhân gian, đầu óc cô phải thông minh hơn cơ chứ”
Cẩm La này cũng thật kỳ lạ, việc ả lâm vào tà đạo thì có liên quan gì đến
ta, tại sao ta lại phải quan tâm cơ chứ. Nhưng dù gì ta cũng là một tiên tử, không thể để bản thân mất mặt được bèn gặng hỏi thêm: “Cô nói gì ta thật sự không hiểu”, giờ nghĩ lại ta vẫn cảm thấy bản thân thật sự đã
hỏi một câu hỏi rất đỗi vô tri.
“Ta mới thật sự không hiểu được,
tại sao một kẻ máu lạnh vô tình như Thái Hào lại có thể đem lòng yêu một kẻ ngốc nghếch như cô” Cẩm Lam cười một nụ cười khinh miệt.
Câu
nói này của ả khiến ta vừa mừng lại vừa tủi, mừng là vì việc Thái Hào
thích ta đã quá rõ ràng, đến nổi một người ngoài như ả cũng có thể cảm
nhận được, còn tủi là vì ả đã thành công trong việc thao túng tâm lý
khiến ta nghi ngờ về độ thông minh của bản thân mình. Ta thật sự ngu
ngốc đến vậy sao? Nhưng dù gì ta cũng đường đường là một tiên nhân, tuy
chẳng có chút địa vị gì trên Thiên Đình nhưng căn bản một yêu nữ như ả
làm sao có thể so sánh được với ta cơ chứ. Thật là hoang đường!
“Cô nói gì cơ chứ, ta ngu ngốc ư? Này cô nói cho rõ đi ta ngốc chỗ nào cơ
chứ” Ta cũng không chịu thiệt dùng chút sức lực còn lại phân bua với ả.
“Đằng nào thì hôm nay cô cũng phải chết, nhân đây ta cũng cho cô biết tất cả
sự thật, để cô biết bản thân mình ngu ngốc đến nhường nào. Ha ha ha”. Ả
đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ của ta lên, ánh mắt giễu cợt mà nhìn ta chằm
chằm rồi chậm rãi kể hết đầu đuôi sự tình.
Thật không ngờ từ
trước đến nay ta vốn dĩ chỉ là một quân cờ trong tay của ả. Chiếc lược
ngà ả tặng ta cũng chính là thứ vũ khí nguy hiểm nhất mà ả đã chính tay
chuẩn bị cho ta, khiến ta làm ra những chuyện tày trời. Tất cả đều do
chính ả đã sắp đặt từ lâu”.
Cẩm Lam kể cho ta nghe tất cả những
chuyện kỳ lạ từ lúc ta bắt đầu sở hữu chiếc lược ngà ấy. Nếu chịu khó
xâu chuỗi lại thì thật sự đúng như những gì ả nói.
Cẩm Lam vốn đã bắt đầu lâm vào con đường tà đạo trước khi cuộc thi tuyển chọn vào
Thiên Phù diễn ra, ả vốn nghĩ bản thân sẽ trở thành tỳ nữ của Thiên Phù
lợi dụng cơ hội hiếm có này để trả thù Thái Hào, nhưng không ngờ được ả
lại bại dưới tay ta.
Tại thời điểm ấy ma lực của Cẩm La không đủ
mạnh cộng thêm Thiên Giới canh phòng nghiêm ngặt, một tinh linh đạo hạnh thấp kém như ả không thể nào trà trộn vào Thiên Giới. Trong lúc bày mưu tính kế ả nghe được tin ta trúng tuyển lên Thiên Phù, mặc dù trong lòng ả có chút không phục nhưng nhớ lại lúc giao đấu ả có lỡ làm đứt một
đoạn tóc của ta, nên ả tương kế tựu kế dùng toàn bộ ma lực tu luyện được bấy lâu nay ẩn mình trong chiếc lược ngà.
Ta mang bên mình chiếc lược ngà ấy tức là cũng mang theo một phần linh hồn của ả. Hèn gì những lúc chải tóc ta đều cảm thấy có thứ gì đó đang chậm chậm xâm chiếm lấy
cơ thể của mình.
Thời gian đầu pháp lực của ả không thể điều
khiển được ta. Nhưng sau một thời gian tu luyện ma lực của ả đã tăng lên rất nhiều, cộng thêm việc hấp thụ tinh hoa của Thiên Giới có thể nói ả
đã sớm điều khiển được con người ta.
Sau đó thì như mọi người
cũng biết từ việc trong rượu có độc đến việc ta say mèm lén vào được
Lăng Tiêu Điện bằng một cách thần kỳ nào đó đều do chính tay ả sắp đặt.
Ta thật sự không ngờ ả lại có thể đối xử với ta như vậy, vậy mà trước giờ
ta lại không ngừng trách cứ bản thân mình là một tinh linh xui xẻo, chỉ
biết gây chuyện rồi liên lụy đến người khác, cuộc đời này của ta chắc
chắn sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được, hóa ra những việc tốt này đều
là do ả ban cho ta ư.
Ta nghiến răng nghiến lợi, rồi phun một
ngụm nước miếng vào mặt ả: “Khốn khiếp, rốt cuộc ta đắc tội gì với cô cơ chứ, tại sao cô lại có thể đối xử với ta như vậy, cô không thấy như vậy là quá hèn hạ ư”.
Cẩm La cười đắc thắng rồi nhanh chóng chuyển
sang bộ mặt hung tàn, ả lao tới nắm chặt cổ áo của ta mà nhấc bổng ta về phía trước, mặc cho xiềng xích trên cổ ta càng siết chặt hơn khiến ta
đau đớn vô cùng.
“Vì chỉ có cô mới có thể giúp ta báo thù” Giọng
nói của ả đay nghiến đến mức không còn hình hài, khiến ta nghe cũng cảm
thấy rùng mình.
“Báo thù ư” Ta mở to mắt nhìn ả, trên cổ cũng đã bị xích cạ đến nổi rớm máu, ta thật sự sắp tắt thở đến nơi thật rồi.
Lúc này, từ xa một tên cận thần của ả với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng vội chạy vào cấp báo: “Ma vương, Thái Hào thần quân đang trên đường xông thẳng
vào đây, hắn đang giao chiến với quân lính của chúng ta, e rằng chúng ta sắp không trụ nổi.”
Cẩm Lam nghe thấy vậy mặt có chút biến sắc
vội thả ta xuống, rồi ra lệnh cho đám thuộc hạ ngừng tay cứ để hắn vào.
Lúc này xích trên cổ ta cũng được nới lỏng, ta theo đó mà hít lấy hít để luồng không khí bên ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm “Thái Hào, nếu
ngươi tới trễ chút nữa thì bà đây đã sớm quy tiên rồi có biết không hả”.