Đúng là ở trên trời hay dưới đất phàm đã làm chuyện xấu thì cũng sẽ có
ngày bị phát hiện mà thôi, ta bị giọng nói của hắn làm cho kinh hãi đến
nỗi nhất thời hồn bay phách tán, chỉ biết đứng yên bất động, không thể
thốt nên lời.
Nhưng ta đã làm gì sai đâu cơ chứ, ta đâu có trộm
cắp gì của hắn, ta chỉ có chút tò mò về cái kính của lão Diêm Vương thôi mà, ta làm không công cho lão bao nhiêu năm chả lẽ lão ấy lại tính toán với ta chuyện nhỏ nhặt này sao.
Ta sốc lại tinh thần, bình tĩnh
lượm nhặt lại những mảnh hồn phách đã bị hắn làm cho sợ hãi mà bay tứ
tung kia: “Thần quân, ngài vừa đi đâu về thế đấy ạ. Ngài thấy thái độ
làm việc của ta thế nào, có phải là rất có ý thức tự giác đúng không
nào?”
Hắn nhìn xung quanh phòng đánh giá một lượt, rồi dừng lại
trên người ta tỏ ý nghi ngờ: “Bình thường ta có bảo cô lau dọn ở khu vực này sao?”
Ta thấy hắn bắt đầu nghi ngờ thì gân cổ lên cãi lấy cãi để, mục đích phân
tán sự chú ý của hắn khiến hắn quên đi những suy nghĩ lệch lạc nhưng
đúng đắn về ta kia: “Ngài nói thế là ý gì cơ chứ, nhiệm vụ của ta là
phải lau dọn thật sạch sẽ tất cả các ngóc ngách ở Thái Hào phủ này,
tuyệt đối không được lười biếng. Bình thường là do ta thấy ngài sử dụng
thư phòng này để phê duyệt công văn, nên đặc biệt để yên cho ngài tĩnh
tâm. Hôm nay nhân lúc ngài ra ngoài, đương nhiên nhiệm vụ lau dọn này ta nhất định phải hoàn thành, ngài nói xem có đúng không nào?”
Hắn
nghe ta nói một hồi thì đuối lý không thèm nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò
ta chỗ này không nhất thiết phải lau dọn quá kỹ lưỡng, đặc biệt không
cần lau dọn chỗ hắn phê duyệt công văn, hắn sẽ tự lau dọn…bla…bla.
Ta thấy hắn có vẻ không nghi ngờ gì nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng có vẻ hơi thở của ta phát ra quá đỗi rõ ràng khiến hắn có thể nghe thấy được, hắn liền bắt chéo hai tay sau lưng rồi dò hỏi ta: “Sao thế Bạch Mai
tiên tử, cô thấy công việc tỳ nữ ở phủ của ta quá vất vả rồi ư?”
Ta liền đưa hai tay ra trước mặt quơ quào liên hồi tỏ ý không phải ý đó:
“Thái Hào thần quân, ngài hoàn toàn hiểu lầm ta rồi, được trở thành tỳ
nữ của ngài là phước ba đời của ta, ngài nói xem ta làm sao có thể than
phiền điều gì cơ chứ?”
Ta nói mà trong lòng bỗng nhiên dậy sóng,
nếu không phải vì món nợ quá hạn với Địa Phủ, ta thà đầu thai làm một
con trâu, ngày ngày ra đồng cày bừa dưới bùn lầy còn sướng hơn là khuất
phục dưới chân hắn. “Thái Hào thần quân, ngươi hãy cứ chờ đến lúc ta trả hết nợ nần, ta nhất định sẽ xin từ chức, ta tuyệt đối không thể để mất
mặt như thế này thêm được nữa, tuyệt đối không thể”.
Thấy mọi việc lúc này có vẻ êm xuôi, ta vội cáo lui đang định quay người chuồn lẹ ra ngoài, hắn lại bất ngờ gọi tên ta.
“Bạch Mai, lại đây!”
Vẻ mặt hắn lúc này có chút kỳ lạ khiến ta không tài nào đoán được, chẳng
lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì ư, không đúng nảy giờ theo kịch bản ta đã diễn quá đạt mức cho phép rồi cơ mà. Nhưng nếu không phải muốn tra hỏi
ta thì có khi nào hắn muốn giảm bổng lộc của ta, đuổi việc ta. Ta tự
mình hù dọa bản thân đến nổi, chỉ cần hắn thốt ra một câu nào có liên
quan là ta liền có thể xỉu tại đây trước mặt hắn ngay lúc này.
Ta chầm chậm bước tới đứng trước mặt hắn, mồ hôi lạnh không biết từ đâu
toát ra rơi rụng lã chã làm ướt cả bàn tay và sóng lưng, nhưng không vì
sợ hãi về những thứ sắp diễn ra mà ta lại tỏ vẻ yếu đuối như thế được.
Ta giương đôi mắt long lanh hết sức tội nghiệp này nhìn chằm chằm vào mắt
hắn như thế thách thức. “Được rồi, bổn cô nương đây đã chịu đựng quá đủ
rồi, chỉ là một chút nợ nần thôi mà, ta tuyệt đối sẽ không vì điều này
mà tỏ ra sợ sệt, ngươi có giỏi thì đuổi việc ta đi, lúc đó ta nhất định
phải quậy chỗ này tưng bừng một trận mới hả lòng hả dạ mà rời đi”.
Những suy nghĩ của ta cứ thế bay cao bay xa đến độ đầu óc ta dần mất đi kiểm
soát, còn thân xác này thì cứ đứng đực ra trước mặt hắn, nhìn hắn chằm
chằm mà không một chút chớp mắt.
Hắn nhăn mày rồi đưa mặt tiến
gần sắt mặt ta, lúc này ta vẫn chưa cảm được điều gì, chỉ đến khi ta
thấy cả gương mặt hắn gần như xâm chiếm hết nhãn cầu của ta, ta mới ý
thức được hắn đã gần ta đến nhường nào.
Ta bị hắn làm cho giật mình nhất thời không giữ được thăng bằng mà ngã bịch xuống đất: “Ui da, cái mông của ta!!!”
Hắn thấy ta như vậy liền hừ nhẹ một cái, từ tốn ngồi xuống cạnh ta rồi
thong thả nói: “Bạch Mai, ta không ngờ có một ngày cô lại bị nhan sắc
của ta làm cho u mê đến vậy, coi như hai con mắt của cô cũng biết nhìn
người đấy chứ”. Hắn nở một nụ cười thật nham nhở bên tai ta.
Mặc
dù mông của ta rất đau nhưng vẫn không đau bằng lỗ nhĩ của ta lúc này.
Hắn nói gì cơ, đường đường bổn cô nương xinh đẹp như ta mà lại đi u mê
cái nhan sắc rất đỗi tầm thường của hắn ta ư, chắc hắn vẫn còn chưa tỉnh ngủ thì phải, ta xin phép “ói” tặng hắn một bãi.
Ta đang tính
tìm cách giải thích cho hắn sự việc lúc nảy hoàn toàn không phải do ta
cố ý thất lễ, mà là do ta đang nghĩ ngợi lung tung nên không kiểm soát
được bản thân mà thôi. Ta còn chưa kịp mở miệng hắn đã dúi vào tay ta
một vật gì đó được đựng trong một túi cẩm trông có vẻ rất tinh xảo.
“Ta thấy cô làm việc chăm chỉ, coi như trả công cho cô”. Hắn không nói
không rằng cứ thế rời đi, mặc cho ta ngồi lăn lóc dưới đất trông thật
khó coi, ta thầm cảm thán trong lòng hèn gì đến giờ hắn vẫn chưa có một
mối tình nào vắt vai nào trên Thiên Giới, thật là không ưa nổi, rốt cuộc hắn có phải là một nam nhân không cơ chứ.