Cảnh sát đứng bên ngoài lắng nghe cuộc thẩm vấn này cũng nhận ra, mấy
mắt nhìn nhau, kinh ngạc không dám chắc nói: "Mấy người này... không
phải là mấy con cá lọt lưới không tra được trong vụ án Hình Chiêu lúc đó sao?"
Bọn họ đều đã xem qua danh sách kia.
Trịnh Trị
Quốc liếc mắt nhìn Thiệu Từ trong phòng thẩm vấn, nói: "Vốn đang nghĩ
không có lý do gì để tra đến đầu mấy người này. Hiện giờ liền tự đưa tới cửa".
Hơn nữa, Đái Hải Xương công ty Thần Ảnh kia còn là người
Phù Tụ. Như vậy, Cục Công an thành phố có lý do chính đáng để tiếp nhận
vụ án này.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Tái Xuyên sóng to không hề
sợ hãi, tiếp tục nói: "Cậu còn nhớ rõ thời gian bọn họ ép cậu phát sinh
quan hệ tình dục là khi nào không?"
Thiệu Từ thấp giọng nói:
"Thời gian đã hơn hai năm, tôi không còn đếm được loại việc này từng xảy ra bao nhiêu lần. Tôi còn nhớ một số lần, một số lần thì không nhớ rõ
lắm. Lần gần nhất... là tuần trước. Tối 30 Tết, tôi nhận lời mời tham
gia buổi tiệc đón năm mới của đài truyền hình địa phương ở thành phố S.
Sau khi kết thúc ghi hình là hơn 2 giờ sáng, Dương Kiến Chương bảo tôi
đi cùng ông ta đến căn hộ chung cư tư nhân của ông ta".
Nói đến
đây, Thiệu Từ bất giác nắm chặt bàn tay. Cổ tay hiện lên mạch máu màu
xanh lơ rõ ràng. Anh không nói thêm gì nữa. Bọn họ cũng đều biết sau đó
sẽ xảy ra chuyện gì.
Chương Phỉ đứng ngoài phòng thẩm vấn nghe
Thiệu Từ nói, hơi không đành lòng mà hít sâu một hơi. Mùng Một đầu năm,
bọn họ sung sướng vui vẻ đoàn tụ trong nhà, pháo hoa chiếu sáng rực rỡ
trên bầu trời đêm, thắp sáng mọi nhà. Thiệu Từ lại ở nơi tối tăm chịu
đựng một trận bạo hành không thể tránh thoát. Thoạt nhìn người này sáng
sủa gọn gàng, thật ra bên trong đã sớm bị đầy rẫy thương tích ăn mòn.
Một lúc sau, Thiệu Từ lại mở miệng nói, "Lần trước đó nữa là mùng 9 tháng
12. Nửa đêm, Hàn Húc Diêu đến nhà tôi, mở cửa phòng ngủ của tôi. Ông ta ở cùng khu nhà với tôi, có thể đi vào nhà tôi bất cứ lúc nào... Những
người đó không cho tôi chuyển nhà đi nơi khác. Nếu không, bọn họ sẽ làm
hại người nhà và bạn bè của tôi".
Lúc Thiệu Từ nói ra những lời
này, giọng anh run rẩy, đầy bất lực, mang theo vẻ buồn rầu tuyệt vọng
của người đang lún sâu vào vũng bùn, không thể nào thoát ra được. Một
người bình thường bị một đám ác ma vây quanh, cuối cùng chỉ có kết cục
là bị xé nát làm thức ăn, đến xương cũng không còn...
Thiệu Từ
lần lượt khai báo mọi việc với Lâm Tái Xuyên hơn nửa giờ. Anh kể lại kỹ
càng, tỉ mỉ thời gian và những đối tượng từng thực hiện hành vi xâm hại
anh, không chỉ dừng lại ở bốn người anh vừa nhắc đến.
Giọng nói
kia che giấu sự thật quá mức áp lực và nặng nề. Trong phòng thẩm vấn,
chỉ có tiếng nói chuyện khe khẽ đầy chịu đựng của Thiệu Từ và tiếng gõ
bàn phím lách tách của nhân viên ghi chép. Trong thời gian Thiệu Từ mất
tích, chỉ sợ anh cũng tương đối dày vò. Trạng thái tinh thần rõ ràng
không tốt. Trong quá trình tường thuật lại sự việc, rất nhiều lần giọng
anh nghe có vẻ cực kỳ suy yếu, môi tái nhợt, không hề có màu máu. Lâm
Tái Xuyên không kéo dài thời gian thẩm vấn Thiệu Từ. Sau khi hiểu biết
cơ bản về vụ án và những người liên quan, anh liền lên tiếng kết thúc
cuộc thẩm vấn.
"Chúng tôi đã hiểu được tình huống cơ bản. Cục
Công an thành phố sẽ lập tức khởi động trình tự điều tra hình sự và gọi
những người liên quan đến trình diện tiếp thu điều tra". Lâm Tái Xuyên
đứng dậy hỏi: "Cậu có muốn tạm thời ở lại đây không? Hay cậu muốn liên
hệ người đại diện đến đón về?"
Hầu kết Thiệu Từ hơi chuyển động. Anh nhẹ giọng nói: "Tôi muốn được ở lại Quý Cục Công an thành phố".
Thiệu Từ một lúc chọc vào nhiều người như vậy, nhất là khi Lâm Tái Xuyên biết một số người còn từng có liên quan đến vụ án hình sự khác, nhất định
không phải người lương thiện. Để Thiệu Từ một mình lưu lạc ở thành phố
Phù Tụ xa lạ, không quen thuộc nơi đây, nói không chừng, lúc nào đó
người này lại lặng lẽ chết ở nơi không ai nhìn thấy. Dù sao những người
bị chọc đến cũng không phải người thường. Đó đều là những người có bối
cảnh lớn mạnh mà Cục Công an thành phố Phù Tụ từng không thể nhúng tay.
Bản thân Thiệu Từ cũng muốn ở lại, Lâm Tái Xuyên lập tức cho người thu xếp
một phòng nghỉ đơn, bảo Thiệu Từ trước tiên đến đây nghỉ ngơi cho tốt.
*****
*****
Cảnh sát dẫn đường đóng cửa rời đi. Thiệu Từ một mình ngồi trên ghế dài
trong phòng nghỉ, vô cùng mệt mỏi mà dùng một tay che khuất hai mắt. Anh thở dài một cái, vẻ mặt bình tĩnh trầm ngâm. Không lâu sau, nghe có
tiếng bước chân từ xa đi đến, anh lập tức đứng dậy.
Tín Túc ở
phòng thẩm vấn không nói gì với Thiệu Từ. Sau khi kết thúc thẩm vấn lại
không mời mà đến. Chỉ thấy người này đẩy cửa, đi vào: "Có thể tâm sự với anh không?"
Mặc dù là câu hỏi nhưng hoàn toàn không có cơ hội từ chối, cũng căn bản không mang ý thương lượng.
Thiệu Từ đối mặt với cậu một lúc, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Tín".
Nghe thấy cách gọi này, Tín Túc hơi nhướn mày, "Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"
Thiệu Từ giải thích nói: "Một năm trước, ở buổi tiệc rượu, tôi từng gặp mặt ngài một lần".
Tín Túc vốn là người hay quên, lại còn mù mặt, hoàn toàn không nhớ rõ từng
gặp Thiệu Từ lúc nào. Có điều, đây không phải mục đích cậu đến đây. Cậu
kéo một chiếc ghế, ngồi xuống phía đối diện Thiệu Từ, mắt nhìn đối
phương chằm chằm không chớp.
Thiệu Từ dáng người gầy mảnh, yếu
ớt mà không mềm mại, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trong phòng
thẩm vấn, tự vạch trần vết sẹo của bản thân, hốc mắt còn mơ hồ phiếm
hồng, thoạt nhìn vừa yếu đuối, lại vừa cứng cỏi. Nếu anh là nữ giới, hẳn sẽ là mối tình đầu không thể với tới của rất nhiều đàn ông.
Đáng tiếc, Tín Túc không có thói quen thương hương tiếc ngọc. Từ trước đến
nay, cậu luôn là người được thương xót kia. Tín Túc vắt chéo hai chân,
vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thiệu Từ chằm chằm, lời nói sắc bén bức người:
"Anh mất công thiết kế bàn cờ hay như vậy, dùng thời gian hai ngày để
tập trung dư luận trên mạng lên bản thân, phóng đại ảnh hưởng xã hội của chuyện này hết mức có thể. Tôi rất tò mò. Rốt cuộc, anh muốn làm gì?"
Nghe cậu nói, Thiệu Từ trong lòng cả kinh. Thanh niên ngồi đối diện trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhưng ánh mắt không hề có ý cười. Bị ánh mắt này
nhìn chăm chú như vậy khiến anh có cảm giác trong lòng không có chỗ nào
che giấu những ý nghĩ không dám để người khác biết.
Tín Túc nói
rõ từng câu, từng chữ: "Anh thật sự không biết, dựa vào danh tiếng hiện
giờ của mình, không lý do mất tích hai ngày, người hâm mộ sẽ có phản ứng thế nào, lôi kéo được sự chú ý của cả nước nhiều đến thế nào, anh thật
sự không biết hành động của mình mang đến cho Cục Công an thành phố áp
lực và ảnh hưởng thế nào sao? Anh đương nhiên biết rất rõ. Cho nên anh
mới cố ý làm như vậy. Rõ ràng, anh có thể vạch trần hành vi phạm tội của những người đó bất cứ khi nào nhưng anh lại cố tình chọn ở Phù Tụ, còn
ngụy trang bằng buổi gặp mặt người hâm mộ".
Tín Túc mỉm cười,
"Tìm mọi cách để Cục Công an thành phố Phù Tụ tiếp nhận vụ án của mình.
Anh quả thật đem bốn chữ "mưu tính từ trước" viết rõ trên mặt. Chuyện
này, công ty quản lý của anh hẳn cũng biết nhỉ? Trách không được, người
đại diện Cố Hàn Chiêu của anh khi đến Cục Công an thành phố báo án còn
khẳng định chắc chắn là anh sẽ trở về, không bị nguy hiểm đến tính mạng. Từ đầu đến cuối, anh ta đều biết anh ở đâu. Anh ta chỉ cố ý diễn kịch
trước mặt cảnh sát chúng tôi thôi. Hai ngày anh mất tích không phải để
làm sao để có can đảm thẳng thắn với người hâm mộ. Anh đã sớm tính toán
xong trình tự cần thiết: Mượn việc mất tích để có được sự chú ý cao nhất chưa từng có, sau đó lại mở phát sóng trực tiếp chưa từng có, thông cáo "những kẻ xấu" đó cho tất cả mọi người khiến họ không thể bị mạnh mẽ
"bịt miệng" anh, che giấu cho qua chuyện. Hẳn tôi đoán không sai nhỉ?"
Nghe tràng phân tích như "lột da thấy xương" của Tín Túc lúc này, cả người
Thiệu Từ lập tức lạnh toát. Máu cả người cũng lạnh ngắt. Anh giống như
bị người này triệt để nhìn thấu từ trong ra ngoài. Anh ngơ ngác nhìn Tín Túc một lúc lâu, sau đó, vẻ mặt buồn bã cười một tiếng, "Cho nên các
anh cũng không tin lời nói của tôi, đúng không? Hóa ra các anh cũng
giống với những cảnh sát trước đây".
Thiệu Từ đứng không vững,
hơi lùi về sau một bước, nói đầy vẻ tự giễu, "Cậu nói không sai. Đúng là tôi muốn Cục Công an thành phố Phù Tụ tiếp nhận vụ án này. Bởi vì tôi
từng báo cảnh sát nhưng không có chứng cứ rõ ràng nên chỉ có thể nhìn
những người đó ung dung ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ. Cho nên
tôi phải nhất định tìm được một cơ quan công an có thể khiến những người đó phải nhận tội và đền tội. Năm ngoái, tôi có để ý tin tức xã hội. Tôi biết 6 tháng cuối năm ngoái, Cục Công an thành phố Phù Tụ đã liên tục
phá hai vụ án hình sự lớn. Vị đội trưởng Lâm của các cậu có năng lực, có bản lĩnh, làm người ngay thẳng... Tôi đã điều tra anh ấy. Tôi thừa nhận tôi chọn công khai những việc này ở thành phố Phù Tụ là có tính toán cá nhân. Nhưng tôi tuyệt đối không vu cáo hãm hại những tên cầm thú đó".
Nhắc đến những tên tội phạm cưỡng hiếp kia, trên mặt Thiệu Từ hiện lên vẻ
chán ghét và căm hận không thèm che giấu. Anh cắn răng, giọng run lên,
nói: "Vì sao tôi lại muốn hủy hoại sự nghiệp cả đời mình? Hủy hoại giấc
mơ mười năm từ khi tôi vào đại học đến giờ? Đều chỉ vì muốn tố cáo một
đám kẻ xấu tội đáng chết một vạn lần!"
Chính xác.
Thiệu Từ thật sự không có lý do gì để nói dối. Anh không cần dùng thủ đoạn loại
này để lăng xê bản thân hoặc dùng cách bỉ ổi như vậy để bôi nhọ người
khác. Việc từng phải chịu hành vi xâm hại rất có thể là sự thật. Có
điều, trước mắt, cảnh sát còn chưa đối thoại trực tiếp với những nghi
phạm kia nên lời Thiệu Từ ở Cục Công an thành phố là thật hay giả còn
phải chờ điều tra đối chứng.
Thiệu Từ thấp giọng lẩm bẩm: "Tổng
giám đốc Tín, ngài là người trên vạn người, chỉ sợ ngài khó tưởng tượng
được cảm giác của một người phải trải qua tai họa này là như thế nào.
Tôi nhất định sẽ bắt bọn họ phải trả giá đắt... Tôi không tiếc bất cứ
điều gì! Tôi biết tôi là một người đàn ông nên những tên đó cùng lắm bị
phán tội cưỡng ép dâm ô, thời hạn dưới 5 năm tù. Căn bản cũng không là
gì cả. Nhưng bọn họ đều là nhà tư bản lòng tham không đáy, nguồn tiền
thu vào mỗi ngày khó có thể đếm hết. Chỉ cần đi điều tra, không có khả
năng không hề có sơ hở. Luôn có nơi điểm yếu cảnh sát có thể bắt được.
Tôi tin Quý Cục có thể trừng phạt đúng người, đúng tội, để bọn họ phải
trả cái giá thật đắt".
Thiệu Từ nói hơi nghẹn ngào. Lông mi dài
rũ xuống. Từng giọt nước mắt lăn xuống lã chã. Giọng anh khàn khàn: "Hai năm trước, tôi từng thề rằng nhất định phải đưa bọn họ vào tù. Kể cả
bản thân có thân bại danh liệt, tôi cũng không hề nuối tiếc".
Người đẹp rơi nước mắt nhìn mà thương. Đặc biệt, bản thân Thiệu Từ tự mang
buff của ngôi sao, khóc lên thậm chí lại càng khiến người nhìn tấm tắc,
giống như khuynh hướng cảm xúc do điện ảnh đem lại.
Tín Túc chỉ
khoanh tay lẳng lặng nhìn đối phương biểu diễn, sau đó, ý chí sắt đá mỉm cười: "Đừng như vậy. Ánh mắt tôi không tốt lắm. Đôi khi tôi không phân
biệt được là lời nói chân thành hay diễn kịch. Dù sao, anh là diễn viên
chuyên nghiệp mà tôi lại không xứng đáng với tư cách người xem lắm. Có
điều anh yên tâm. Những người đó là một đám gian trá thối rữa, một ổ rắn chuột. Cục Công an thành phố vốn dĩ muốn tìm cớ thu thập bọn họ. Suy
nghĩ của chúng ta cũng coi như không hẹn mà tình cờ trùng hợp"
Không đợi Thiệu Từ mở miệng giải thích, Tín Túc lại nói: "Anh là người thông
minh, biết lợi dụng dư luận tự mình có thể tạo ra, đẩy vụ án này đến nơi đầu sóng ngọn gió, khiến trên dưới cả nước chú ý. Ngay lúc này, không
có người dám rắp tâm hại anh. Anh để Cục Công an thành phố Phù Tụ tiếp
nhận vụ án này, đội trưởng Lâm của chúng tôi là người thực hiện chính
nghĩa được anh lựa chọn sau tính toán và xem xét kĩ càng, không có khả
năng bị người khác dùng tiền mua chuộc. Anh ở buổi phát sóng nói thẳng
bản thân không có khả năng tự sát khiến những người đó không dám tùy
tiện ra tay với anh. Nếu không sẽ chứng thực tội danh giết người bịt
miệng. Anh làm được việc tự bảo vệ mình ở mức độ lớn nhất có thể. Anh
tính rất hay. Tôi thấy thẹn vì không bằng".
Tín Túc nói, giọng lãnh đạm, "Đáng tiếc là con người tôi từ trước đến nay không thích bị người khác tính kế trên đầu mình lắm".
Nghe Tín Túc nói, Thiệu Từ nâng mắt nhìn lên, nước mắt vốn đang mất kiểm
soát lã chã tuôn rơi như trân châu lập tức ngưng lại. Anh hơi cắn khớp
hàm, nói: "Đúng vậy. Tôi đã tính toán tất cả những phần cơ bản. Nhưng
cũng chỉ để khiến bọn họ phải nhận trừng phạt thích đáng. Tôi biết không thể gạt được các anh".
Dừng một chút, Thiệu Từ lại thấp giọng
nói đầy vể cầu xin: "Tổng giám đốc Tín, nếu ngài có bất kì điều gì không hài lòng với hành vi của tôi, sau khi vụ án này kết thúc, ngài có thể
tùy ý xử lý tôi".
Tín Túc nhìn Thiệu Từ hai giây, đột nhiên mỉm
cười. Nụ cười xán lạn, không hề mang theo vẻ lạnh băng cùng ác ý. Cậu
nói với giọng ấm áp như gió xuân: "Tổng giám đốc Tín thì không dám nhận. Hiện giờ tôi chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường. Nếu có thái độ
không tốt với người bị hại còn bị phê bình. Đội trưởng Lâm của chúng tôi nói để anh ở đây nghỉ ngơi cho tốt. Nếu nhớ ra bất kì sự thật nào khác
liên quan đến vụ án này, anh có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào".
Nói xong, cậu gật đầu với Thiệu Từ một cái, đứng dậy, rời khỏi phòng nghỉ.
Thiệu Từ: "........."
Đã sớm nghe nói cậu ấm thừa kế gia tộc họ Trương tính cách vui buồn thất thường. Hôm nay anh coi như được chứng kiến rồi.
Chờ đến khi Tín Túc rời đi, cả người Thiệu Từ nhũn ra, dựa vào lưng ghế phía sau. Anh nhắm mắt lại.
Sau lưng truyền đến cả giác ẩm ướt, lạnh lẽo. Thiệu Từ lúc này mới phát hiện không biết cả người ra mồ hôi lạnh từ lúc nào.