"Căn cứ vào lời khai của Hà Phương, bên trong tổ chức tội phạm của các anh còn có hơn 20 sát thủ thiếu niên giống cậu ấy".
Cả người Lâm Tái Xuyên ngồi ngay ngắn sau bàn thẩm vấn, vẻ mặt lãnh đạm
nhìn thẳng vào Sở Xương Lê, giọng nói mang theo vẻ khẳng định chắc chắn, "Muốn quản lý tập trung, huấn luyện nhiều trẻ vị thành niên như vậy
cũng không phải việc đơn giản. Nội bộ các anh hẳn sẽ có một bộ quy tắc
thống nhất "tiêu chuẩn" huấn luyện. Cục Công an thành phố điều tra được
số trẻ vị thành niên mất tích có liên quan đến vụ án này là gần 100. Đây chỉ là số liệu ghi chép lại trên hồ sơ giấy tờ. Số liệu trên thực tế
chắc chắn không chỉ như vậy".
Dân số của thành phố Phù Tụ hơn 8
triệu. Gần như mỗi ngày đều có người bị mất tích. Nếu người bị hại là
một đứa trẻ không cha, không mẹ, thậm chí, sẽ không có người chú ý đến
việc đứa trẻ này có biến mất hay không, đương nhiên, sẽ không có ai vì
một đứa trẻ lang thang báo cảnh sát. Những đứa trẻ giống Hà Phương cứ
vậy mà lặng yên không tiếng động, không ai biết, biến mất trên thế giới
này. Mà con số Cục Công an thành phố thống kê được rất có thể chỉ là một góc nhỏ của tảng băng sự thật.
"Đúng là tao không ngờ mày có thể điều tra nhiều thế này".
Từ sau khi hoàn toàn ngả bài, xé rách da mặt với Lâm Tái Xuyên, Sở Xương
Lê không thèm giả vờ, để lộ ra bộ mặt thật ác nghiệt và tàn nhẫn. Ông
dựa vào ghế, cười bướng bỉnh, đung đưa mắt cá chân: "Để Hà Phương có thể khai ra mấy thứ này, hẳn phí không ít thời gian và công sức nhỉ? Dù
sao, lúc huấn luyện, nó là đứa có thành tích tốt nhất... Thế mà nó cũng
không nghe lời".
Lúc Sở Xương Lê nói ra mấy chữ cuối cùng, gần
như có thể nghe được sát ý lạnh băng, âm u, khiến người nghe không rét
mà run, lạnh cả xương sống.
Lâm Tái Xuyên chỉ lạnh lùng nhìn ông.
Thật ra, Hà Phương không khai được bao nhiêu sự thật. Chỉ là "phản ứng" của cậu để lộ ra mà thôi.
Sở Xương Lê dường như rất thích nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Tái Xuyên
nên càng đắc ý, cười cười với anh: "Mày nói không sai. Chúng tao đúng là có biện pháp đặc biệt để huấn luyện bọn chúng. Mấy đứa bé ít tuổi như
Hà Phương, tao đã thấy quá nhiều. Mấy đứa đó lúc đầu nhìn thấy chúng tao còn sợ hãi, rụt rè, co ro ngồi ôm nhau như đám thỏ con. Gan đứa nào đứa nấy đều bé tí. Nhưng đàn ông con trai, sao có thể bị dọa đến run rẩy
như thỏ con chứ?"
Khi nói ra mấy lời này, giọng Sở Xương Lê đều
có vẻ phất phơ: "Cho nên, chúng tao nghĩ ra một cách để rèn luyện lá gan của bọn này. Tao tìm một khu đất, để mấy đứa nhóc ở đó. Sau đó, dẫn vài người đi săn".
Sở Xương Lê hơi dừng lại đầy ẩn ý, nhìn về phía
Lâm Tái Xuyên, "Tao còn vì bọn nó cố ý tự tạo ra một bộ quy tắc trò
chơi: Con thỏ có thể hoạt động tự do trong khu vực săn bắn. Nếu không
may bị thợ săn bắt, sẽ chết dưới súng của thợ săn. Nếu con thỏ bị bắt có thể trong một ngày, nộp xác của con thỏ khác cho thợ săn thì sẽ được
thoát chết".
Trong nháy mắt, các cảnh sát trong ngoài phòng thẩm vấn đều nghe hiểu ý của Sở Xương Lê. Những đứa trẻ vị thành niên đó bị
nhốt ở một "khu vực săn bắn" đóng kín. Một vài tên tội phạm tàn nhẫn,
độc ác như Sở Xương Lê sẽ dùng thân phận "thợ săn" cấp bậc cao hơn, cầm
vũ khí bắt, giết những "con thỏ" trong "khu vực săn bắn". Mà cách duy
nhất để tồn tại là các thiếu niên đó phải giết hại đồng bạn, đổi lấy cơ
hội sống cho bản thân. Dù sao, đều là "thỏ" sức chiến đấu yếu ớt như
nhau, so với đối đầu với "thợ săn" lớn mạnh thì dễ hơn nhiều. Sinh vật
sống khi đối mặt với cái chết đều có bản năng tự bảo vệ mình.
Thư ký đánh máy khi nghe thấy mấy câu này đều run lên. Cả người cô lạnh run, lại phẫn nộ tột độ.
Tính mạng và tự do của những thiếu niên này đã bị những tên tội phạm ác độc
và hung hãn cực độ hèn hạ đùa giỡn, còn dám ầm ĩ, táo bạo, trắng trợn
khoe mẽ trước mặt cảnh sát.
Sở Xương Lê cười cười không thèm
kiêng dè: "Con thỏ mới sinh sao biết giết người. Nếu không được dạy,
chúng sẽ không bao giờ biết răng của chúng đủ sắc để cắn đứt động mạch
của kẻ khác. Dùng biện pháp này, những con cuối cùng còn sót lại đều là
thú dữ, là những đứa phù hợp nhất để làm loại chuyện này. Chúng là những đứa tao cất công tuyển chọn kĩ lưỡng, cẩn thận, đều khiến tao rất hài
lòng".
Trong phòng thẩm vấn, rất hiếm khi có thể nhìn thấy nghi
phạm như Sở Xương Lê. Những tội phạm tội ác ngập trời khác khi biết tin
có thể bị kết án tử hình sẽ đều tỏ vẻ quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, biết
vậy đã không làm, hi vọng có thể hưởng khoan hồng của pháp luật, được
cho thêm cơ hội để lần nữa làm người. Còn loại tội phạm giết người đến
chết vẫn không thấy hối cải, điên cuồng đến mức coi Trời bằng vung như
Sở Xương Lê vô cùng hiếm thấy. Người này thờ ơ đối với sinh mệnh người
khác, như thể bản thân ông ta cũng không hề sợ cái chết. Muốn moi được
manh mối từ miệng loại tội phạm này quả thật khó như lên Trời.
Từng chữ từng chữ tràn đầy ác ý Sở Xương Lê nói ra miệng để lộ chân tướng
đáng sợ. Nhưng Lâm Tái Xuyên chỉ lắng nghe, không hề nói một câu nào,
cũng không có bất kì phản ứng gì.
Tức giận, chán ghét, căm hận... đều hoàn toàn không có.
"Còn về việc mấy đứa nhóc đó giờ ở đâu..."
Sở Xương Lê cố ý kéo dài giọng, sau đó cười nhạo một tiếng, "Lâm Tái
Xuyên, không phải mày rất có bản lĩnh à? Sao phải đến trước mặt tao tìm
manh mối làm gì?"
Nếu đổi là người khác đang ngồi ở đây, thậm chí chỉ là một người đứng xem, chỉ sợ lúc này đã nổi giận đến mức muốn tự
tay băm Sở Xương Lê làm 8 khúc, mắng Sở Xương Lê điên rồi. Nhưng Lâm Tái Xuyên có một loại bình tĩnh hơn người bẩm sinh. Anh không hề để ý tới
những lời khiêu khích của đối phương, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh không
hề gợn sóng, nhìn Sở Xương Lê chằm chằm, giọng bình tĩnh, nói: "Sở Xương Lê, có thể anh đang hiểu lầm gì đó. Vụ án này Cục Công an thành phố
điều tra đến bây giờ, anh nói hay không đều không có bất kì tác động gì
đến việc phá án. Sự tồn vong của Bò cạp Sa mạc trên thực tế không có
nhiều liên quan đến anh. Anh không cần tự cho rằng bản thân quan trọng
như vậy. Hiện giờ, anh ở đây, có thể tự do mở miệng nói chuyện là do Cục Công an thành phố chủ động cho anh một cơ hội tự thú lập công chuộc
tội. Nếu anh không muốn thành thật khai báo để hưởng sự khoan hồng của
pháp luật, tranh thủ tránh án tử hình, tôi không có bất kì ý kiến gì".
Nhìn thấy phản ứng bình tĩnh của tên cớm đối diện, Sở Xương Lê có vẻ thấy vô vị. Ông kéo kéo tay áo, để lộ ra hình xăm trên bắp tay, ngả cả người về phía sau, "Đội trưởng Lâm, mày cũng biết tao là người thế nào. Nếu tao
để hở ra lời gì không nên, chỉ sợ tao không chờ được án tử của bọn mày".
Ông gõ gõ ngón tay lên thành tay vịn, vờ vịt, nói: "Nếu không,
bọn mày để tao gặp Hà Phương một lần, để tao khuyên bảo, khuyên bảo nó.
Không chừng, nó sẽ đồng ý khai ra mấy manh mối có giá trị với chúng mày
đấy? Ha ha".
"........." Sở Xương Lê thể hiện thái độ rõ ràng rằng sẽ không khai ra bất kì điều gì về Bò cạp Sa mạc.
Lâm Tái Xuyên cũng không muốn phí lời với đối phương, "Sau khi giai đoạn
điều tra vụ án kết thúc, anh sẽ được dẫn sang trại tạm giam của Viện
Kiểm Sát cho đến khi được đưa ra xét xử. Chờ anh sẽ là một bản án tử
hình đã được phê duyệt".
Sở Xương Lê không thèm để bụng, nhún nhún vai.
***
Truyện được đăng tại wattpad/Thanhdauquan và thanhdauquan.blogspot.com
***
Lúc Lâm Tái Xuyên ra khỏi phòng thẩm vấn, trở lại văn phòng, sắc mặt các
cảnh sát đều không tốt lắm. Bọn họ vốn cho rằng Hà Phương nói "Hơn hai
mươi người" là toàn bộ người bị hại. Nhưng nếu lời Sở Xương Lê nói là
thật, vậy số lượng thiếu niên bị chết ở nơi không ai biết khó có thể
tưởng tượng.
"Đội trưởng Lâm." Hạ Tranh vẻ mặt căng thẳng, nói,
"Muốn chúng tôi tìm kiếm vị trí có thể của khu săn bắn trên bản đồ vệ
tinh không?"
Nếu thật sự có một "khu vực săn bắn" với diện tích
rộng lớn, chứa được nhiều "thợ săn" và "con mồi", xảy ra nhiều án mạng
không ai biết, lại có thể xử lý thi thể người bị hại như vậy... Thì nhất định đó sẽ là một không gian khá rộng nhưng ẩn nấp, hẻo lánh, ở khu vực khó có thể phát hiện. Hơn nữa, nhiều khả năng thuộc sở hữu tư nhân,
ngày thường ít người ngoài qua lại. Dựa theo manh mối này để điều tra
tiếp, không chừng sẽ thu được gì đó.
Lâm Tái Xuyên lại lắc lắc
đầu, thấp giọng thở dài, nói: "Không cần. Sở Xương Lê nói căn bản không
có lời nào là thật. Ông ta sợ Hà Phương nói gì đó với chúng ta nên từ
đầu đến cuối đều cố ý đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát, để mấy người phía sau có thêm thời gian phản ứng.... Những lời ông ta nói, không thể tin được".
Sở Xương Lê bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cố ý
giết người, có ý đồ giết người không thành công, sở hữu súng đạn phi
pháp. Nhiều tội cộng lại, án tử hình là chuyện không bàn cãi. Trong tình huống ông ta không muốn tự thú, hoàn toàn không có lý do nói thật bất
kì điều gì với cảnh sát. Cho nên, chỉ có một loại khả năng, tất cả những lời ông ta vừa nói đều là nói bừa.
Tín Túc lúc này chen vào một câu, "Cách thức đi săn có thể là giả nhưng thủ đoạn bọn họ huấn luyện
Hà Phương có thể tương tự. Những người đó rất có khả năng sẽ bắt ép các
thiếu niên đó không thể không giết hại lẫn nhau. Hiệu quả như nhau".
Ngừng một chút, cậu hơi rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói tiếp: "Dù sao, khi con
người rơi vào hoàn cảnh bị bản năng sinh tồn chi phối sẽ làm ra rất
nhiều việc thoát khỏi giới hạn của tâm lý. Khi chuyện xảy ra, bọn họ
không thể khống chế được việc tay sẽ nhúng máu. Sau khi tỉnh táo lại mới có thể hoàn toàn sụp đổ. Lần đầu là sợ hãi, lần thứ hai là hối hận, lần thứ ba là kháng cự..."
Tín Túc hơi mỉm cười: "Số lần nhiều lên
chỉ có thể chết lặng. Khi những thiếu niên này bắt đầu mất đi sự kính nể đối với sinh mạng, bước đầu tiên của bọn họ đã thành công. Đao giết
người đã bắt đầu có nền móng khuôn mẫu. Còn việc tiếp tục rèn luyện, mài dũa thế nào, chỉ có thể xem ý tứ người rèn đao".
Lúc Tín Túc
nói ra loại lời này, trước nay đều luôn thẳng thắn, trực tiếp, không hề
che giấu khiến người nghe khiếp sợ không thôi. Tâm trạng những cảnh sát
khác càng trở nên nặng nề.
Nếu rèn Hà Phương thành một "thanh
kiếm sắc" như vậy cần dùng đến máu của các bạn cùng tuổi đúc lên thì
thời gian ba năm này... số người bị hại thật sự có thể nhiều đến mức khó đánh giá.
"Không, không thể nào!?"
Chương Phỉ thậm chí
cảm thấy vô cùng kỳ dị và hoang đường. Cho nên, trong nháy mắt, cô sởn
hết tóc gáy. Giống như có một con sâu đang từ dưới chân cô bò lên. Cô
khẽ nuốt nuốt nước bọt, nói: "Nếu thật sự có nhiều trẻ em chết như vậy,
chẳng lẽ không ai phát hiện, không ai báo cảnh sát sao?"
Tín Túc
cười một tiếng: "Đến miệng người sống, bọn họ còn bịt được, xử lý xác
chết càng đơn giản. Nếu người bị hại không chủ động xuất hiện trong tầm
nhìn của cảnh sát, sẽ không ai biết họ đã gặp bất hạnh. Hà Phương chính
là ví dụ minh họa rõ ràng nhất. Nếu cậu ấy không thể sống sót trong
"cuộc cạnh tranh" mà sớm lặng yên chết ở nơi nào đó, sẽ có ai biết
được?"
Chương Phỉ nhất thời cứng miệng không trả lời được.
Trong nháy mắt, cô thậm chí cảm thấy Tín Túc mỉm cười bình tĩnh nói ra những lời này còn đáng sợ hơn.
Cả văn phòng lặng ngắt như tờ, bầu không khí áp lực đến ngạt thở.
Mấy triệu người dân thành phố Phù Tụ, kể cả cảnh sát có tài giỏi đến thế
nào cũng luôn có những nơi không nhìn thấy. Thân phận hung thủ giết hại
Ngô Xương Quảng và Phùng Nham Ngũ đều đã rõ ràng nhưng vụ án này còn lâu mới kết thúc.
Không thu được bất kì manh mối có ích nào từ
miệng Sở Xương Lê, các cảnh sát lần nữa tiến hành rà soát những người có liên quan đến vụ án, Ngô Xương Quảng, Sở Xương Lê, Hà Phương, Phùng
Nham Ngũ và tất cả những người có liên quan... Nhưng thu hoạch ít vô
cùng.
Tác phong hành động của Bò cạp Sa mạc từ trước đến nay
không để lại dấu vết. Kể cả có tình cờ xuất hiện một hay hai "con sâu
làm rầu nồi canh" như Phùng Nham Ngũ xuất hiện là hỏng việc thì cảnh sát vẫn rất khó bắt được nhược điểm của tổ chức.
Còn về vụ án buôn
người xảy ra vào ba năm trước, với cái chết của Ngô Xương Quảng và việc
Hà Phương ngậm miệng không nói gì đã sớm không thể tra được bất kì dấu
vết gì.
Lâm Tái Xuyên đặt hai tay lên bàn làm việc, hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch hành động.
Một lúc lâu sau, anh thoáng nhìn đồng hồ, đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
11 giờ 40, cảnh sát ngồi ở tầng một đội điều tra hình sự đều đã đi
căng-tin ăn cơm trưa. Tín Túc đang chán nản lật phần mềm giao đồ ăn, tự
hỏi trưa nay nên "lâm hạnh" nhà hàng nào.
Lâm Tái Xuyên đi từ ngoài cửa vào, đến thẳng chỗ cậu, "Đi thôi".
Tín Túc nghe thấy anh nói, ngẩng đầu nghi ngờ "Hả?" một tiếng, "Đi đâu?"
Lâm Tái Xuyên rũ mắt nói: "Không phải cậu muốn đi mua bánh kem à?"
Tín Túc mờ mịt chớp chớp mắt, vẻ mặt hơi ngoài ý muốn, "Chúng ta vẫn đi à?"
Giai đoạn hiện tại, điều tra vụ án tiến triển chậm chạp, gần như không có
phát hiện gì mới. Nhiều người bị hại hiện còn đang chờ được cứu viện. Mà những người liên quan đến vụ án hoặc là đã chết, không thể đối chứng,
hoặc ngậm miệng kín như bưng, hoặc có miệng nhưng khó trả lời. Những căn cứ cảnh sát có thể truy vết điều tra đã ít lại càng ít. Cảnh sát trong
cả văn phòng đều bận đến sứt đầu mẻ trán. Tín Túc đặt bản thân vào vị
trí Lâm Tái Xuyên, tự hỏi một chút, cảm giác tâm trạng anh lúc này nhất
định không tốt lắm, áp lực đè trên người anh cũng rất nặng nề. Thế mà
anh vẫn nhớ mấy lời râu ria không quan trọng, thuận miệng nói ra như
việc trưa nay dẫn cậu đi mua đồ ngọt.
Biểu cảm trên mặt Lâm Tái Xuyên hơi đọng lại: "Không muốn đi?"
Tín Túc vốn hiếm khi biết nghĩ cho người khác, không đòi Lâm Tái Xuyên dẫn
cậu ra cửa, nhưng nếu anh chủ động nhắc tới chuyện này, đương nhiên cậu
không có bất kì lý do gì để từ chối nên quả quyết bỏ di động xuống, đứng dậy: "Đi!"