Cảnh sát trong xe thấy Lâm Tái Xuyên ra muộn, thò đầu hỏi một câu.
Lâm Tái Xuyên mở cửa, lên xe, giọng trầm thấp: "Hàng xóm Phùng Nham Ngũ,
Hàn Phương Diễm, vừa nói với tôi, bà ta thấy Phùng Nham Ngũ thường xuyên mang bé trai vị thành niên về nhà vào buổi đêm. Hơn nữa, không chỉ có
một đứa".
Nghe hiểu hàm ý những lời này, mặt mấy cảnh sát trên xe đều biến sắc.
Hạ Tranh khó tin, nói: "Hà Phương có thể chỉ là một trong số đó? Chuyện này đúng là..."
"Mấy trẻ vị thành niên phạm tội gần như không phải trả giá gì! Phùng Nham
Ngũ làm sao tìm được nhiều trẻ em như vậy?" Cảnh sát ngồi bên cạnh vừa
kinh hoàng, vừa giận dữ, nói, "Đúng là phần tử khủng bố phản xã hội!"
Lâm Tái Xuyên vẻ mặt lạnh băng, không nói một lời. Một lúc sau, anh gọi điện cho Chương Phỉ.
"Đội trưởng Lâm!"
"Phía Phùng Nham Ngũ có hành động gì không?"
"Chúng tôi còn đang định vị tuyến đường của ông ta. 10 giờ, ông ta rời khỏi
văn phòng luật sư, còn chưa xác định được vị trí hiện tại". Chương Phỉ
nói, không nhịn được mắng thêm một câu, "Người này giống như bị bệnh tâm thần. Lái xe chạy lung tung trong thành phố. Vừa tra được vị trí của
ông ta thì đã lại mất bóng!"
"Theo sát ông ta. Nếu không đủ người thì nhờ thêm cảnh sát giao thông hỗ trợ, nhanh chóng xác định vị trí của Phùng Nham Ngũ".
Ngừng một chút, Lâm Tái Xuyên hỏi, "Tín Túc có ở văn phòng không?"
"Có!"
"Bảo cậu ta nghe điện thoại".
Chương Phỉ đứng dậy, đưa điện thoại tới trên bàn Tín Túc, nói: "Điện thoại của đội trưởng Lâm".
Tín Túc đưa tay cầm điện thoại, giọng nhàn hạ, lười biếng: "Tôi vẫn đang
cầm di động chờ anh đây. Sao không gọi điện thoại cho tôi? Nghe chị
Chương Phỉ nói, mọi người thu hoạch không ít ở nhà Phùng Nham Ngũ".
"Là thu hoạch quá nhiều". Môi Lâm Tái Xuyên mấp máy, nói rất nhanh nhưng
tiếng rõ ràng, "Hàng xóm Phùng Nham Ngũ cung cấp manh mối. Phùng Nham
Ngũ không chỉ tiếp xúc với một mình Hà Phương mà nhiều khả năng còn
khống chế các bé trai chưa thành niên khác".
Nghe lời Lâm Tái
Xuyên, Tín Túc hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt nhanh chóng lạnh xuống, "Đúng
là quân đoàn thiếu niên à? Bọn họ đào tạo một đám giống Hà Phương, có
thể trở thành vũ khí phạm tội hoàn mỹ, không phải e ngại gì, lại nằm
ngoài phạm vi quản lý của pháp luật. Hừ, không biết có nên khen những
người này thông minh không?"
"Manh mối trong nhà Phùng Nham Ngũ
hẳn cậu đã biết. Bây giờ, tôi cần cậu đi thẩm vấn Hà Phương. Từ miệng
cậu ta, lấy được manh mối chính xác về Phùng Nham Ngũ".
Lâm Tái
Xuyên dừng một chút, lại nhẹ giọng nói với cậu: "Tín Túc, tôi biết cậu
không thích tiếp xúc đứa nhỏ này. Nhưng... Kết quả đối chiếu DNA sớm
nhất ngày mai mới có. Nhưng chúng ta cần nhanh chóng đưa Phùng Nham Ngũ
ra trước công lý, không thể chờ thêm".
Hà Phương trước mặt cảnh
sát thể hiện thái độ tiêu cực rất kịch liệt. Trong quá trình thẩm vấn,
cậu ta hoặc là không nói gì, hoặc đầy miệng nói dối, không có lời nào là thật, khăng khăng tự mình nhận tội giết Ngô Xương Quảng, không để lộ
bất kì manh mối nào.
Hai người đội trưởng và đội phó đội điều
tra hình sự Lâm Tái Xuyên và Trịnh Trị Quốc lúc này đều không ở Cục Công an thành phố. Người có thể cạy miệng hồ lô kín như bưng của Hà Phương,
moi ra sự thật chỉ còn Tín Túc.
Đuôi mắt Tín Túc hơi cong lên, cười rộ lên không tiếng động: "Tôi hiểu rồi. Cho tôi hai giờ đồng hồ".
Nửa giờ sau, Hà Phương bị dẫn vào phòng thẩm vấn của Cục Công an thành phố.
Cậu vẫn giống lần trước, trầm mặc, tối tăm, hai tay để trên thành ghế, đầu
cúi thấp như nặng cả mười cân, dùng gáy giao lưu với người khác.
Tín Túc cầm theo áo khoác đồng phục cảnh sát, đẩy cửa đi vào, ngồi xuống
phía đối diện Hà Phương, nói như thể trò chuyện thông thường: "Hà
Phương, hẳn cậu biết rõ, dù cố ý giết người trước camera theo dõi, cậu
cũng sẽ không phải chịu bất kì án phạt hình sự nào. Sau khi vụ án này
kết thúc, cậu sẽ được đưa đến trại cải tạo thanh thiếu niên một thời
gian để tiếp nhận sự giáo dục của chính phủ. Nếu biểu hiện tốt, nói
không chừng, cậu sẽ sớm được thả lại vào xã hội, trở về với cuộc sống
trước đây. Cho nên, trước khi rời khỏi Cục Công an thành phố, cậu có
hứng thú tán gẫu với tôi một chút không? Nói không chừng, sau này, không còn cơ hội được gặp lại".
Giọng nam êm tai đầy mê hoặc. Hà
Phương chần chừ một lúc, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người cảnh sát trẻ
tuổi ngồi cách mấy mét. Sau đó, trên gương mặt cứng đờ như chết lặng kia xuất hiện một loại biểu cảm kì lạ.
Vị cảnh sát trước mặt cậu
rất đẹp. Đôi mắt Trời sinh lúc nào cũng như mang theo ý cười. Lúc này,
đối phương đang dùng một tay chống cằm, cong môi, nhìn cậu chăm chú.
Nhưng người thanh niên này khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái. Cảm giác
này rất giống với "những người đó". Người này cũng mang đến cảm giác
nguy hiểm giống trên người bọn họ. Điều này khiến tiềm thức của cậu sinh ra phản xạ sợ hãi có điều kiện.
Hầu kết Hà Phương hơi động một chút. Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn cúi đầu. Cậu chỉ dời ánh mắt đi nơi khác.
Tín Túc đi thẳng vào vấn đề, hỏi cậu: "Là ai bảo cậu giết Ngô Xương Quảng?"
Hà Phương nói máy móc: "Không có ai sai bảo. Là tự tôi muốn giết ông ta".
Tín Túc gật gật đầu, nói đầy vẻ hoài nghi: "Một khi đã như vậy, vì sao lại
cố ý bịa ra một cái cớ đầy sơ hở như vậy mà không muốn nói thẳng với
cảnh sát rằng cậu có oán cũ với Ngô Xương Quảng? Nói như vậy không phải
sẽ càng dễ thuyết phục người khác à?"
Hà Phương: "........."
"Ba năm trước, Ngô Xương Quảng vì khoản vay nặng lãi nên bị đẩy vào đường
cùng. Ông ta sợ con trai mình, Ngô Duyên, bị tay chân chủ nợ mang đi nên đã đem bạn học tốt trong trường Ngô Duyên, cũng chính là cậu, bán cho
những người đó. Đây cũng là nguyên nhân thật sự khiến cậu mất tích ở
trại trẻ mồ côi Cẩm Quang năm cậu 10 tuổi".
Hà Phương dường như
không ngờ cảnh sát lại có thể điều tra được những thông tin này. Vẻ mặt
cậu khẽ thay đổi. Gương mặt vốn dĩ cứng đờ nhìn càng có vẻ kì lạ.
Tín Túc nhìn cậu chằm chằm: "Rõ ràng, cậu có một động cơ giết người hợp lý
lại chính xác. Nhưng cậu lại chọn giấu việc này trước mặt cảnh sát. Vì
sao vậy? Cậu đang muốn che đậy cho ai?"
Giọng Hà Phương nghe khô cằn. Cậu trả lời miễn cưỡng, nói: "Tôi không bao che cho ai. Chuyện mấy năm trước, tôi không nhớ rõ".
Nghe Hà Phương nói vậy, Tín Túc ngược lại cười một tiếng: "Hà Phương à, cậu
hẳn phải thấy may mắn vì đây là phòng thẩm vấn của Cục Công an thành
phố. Nếu không, đối với mấy kẻ ngốc tự cho mình là thông minh như cậu,
tôi sẽ không dùng cách thức thẩm vấn nhẹ nhàng thế này".
Giọng
người nọ mang theo ý cười nhưng ánh mắt nhìn cậu lại lạnh băng đáng sợ.
Ngón tay Hà Phương bất giác hơi siết chặt thành ghế dựa. Cậu không thể
khống chế cảm giác sợ hãi này.
Tín Túc quan sát từng phản ứng
của cậu. Đột nhiên, Tín Túc cong môi cười: "Cậu có vẻ rất sợ tôi. Vì sao vậy? Vì tôi lớn lên nhìn rất dọa người à?"
Ngừng lại một chút, giọng Tín Túc lại như sợi tơ mỏng, chui vào lỗ tai Hà Phương, "Hay là, nhìn tôi khiến cậu nghĩ tới ai đó?"
Hà Phương: "........."
Tín Túc đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Hà Phương, nói rõ từng từ: "Cậu
ra tay giết hại Ngô Xương Quảng vào ban đêm. Để che giấu dấu vết, cậu đã từ khu dân cư Thịnh Quang đi vào nhà Phùng Nham Ngũ, ở trong nhà ông ta một đêm. Sáng hôm sau, ông ta đưa cậu ra ngoài. Tôi nói không sai nhỉ?"
Nghe thấy tên Phùng Nham Ngũ, con ngươi Hà Phương co lại!
Nếu nói cảnh sát tra được quan hệ của cậu và Ngô Xương Quảng chỉ là tin tức râu ria không đau không ngứa thì việc điều tra được sự tồn tại của
Phùng Nham Ngũ giống như đi thẳng vào mạch máu!
Giọng Tín Túc đầy vẻ dịu dàng: "Đừng kinh ngạc. Tôi không chỉ biết quan hệ của cậu và
Phùng Nham Ngũ. Tôi còn biết cậu có rất nhiều đồng loại. Mấy con quái
vật nhỏ giống như cậu. Tôi rất tò mò, mấy người đó đã huấn luyện các cậu thế nào? Hẳn cậu bắt đầu tiếp xúc với bọn họ từ khi mười tuổi. Cậu
không dám mở miệng nói thật với cảnh sát bởi vì nỗi sợ hãi bọn họ đã ăn
sâu bén rễ trong đầu cậu..."
"Rốt cuộc, hổ dữ bị mèo hoang nuôi
lớn, dù về sau có trở thành một con thú dữ hung hãn thì cũng không dám
phản kháng con mèo hoang thật ra vô cùng nhỏ yếu kia".
Tín Túc
khẽ đặt tay lên vai Hà Phương, cúi người, khom lưng nhỏ giọng nói bên
tai cậu: "Nỗi sợ hãi một người có từ khi còn nhỏ sẽ không thể biến mất
theo thời gian. Bất kể ở đâu, bóng ma kia sẽ như dòi trong xương, đeo
bám cậu, chảy trong máu cậu. Cậu nói có đúng không?"
Hà Phương
không biết mất đi khả năng ngôn ngữ từ khi nào, không phát ra một chữ,
môi hơi run rẩy, mồ hôi lạnh cả người túa ra. Cậu không biết vì sao vị
cảnh sát này lại biết mấy thứ đó. Đúng là cậu đã bị huấn luyện để bảo vệ bí mật tuyệt đối. Nếu không...
"Những người đó huấn luyện cậu
thế nào? Rốt cuộc, khi đó, cậu cũng chỉ mới 10 tuổi. Mặc dù cậu lớn lên ở trại trẻ mồ côi, tính cách cậu khi đó vẫn vô tư hồn nhiên... Để cậu học được việc giết người hẳn là một chuyện rất khó khăn nhỉ? Lúc đầu, có
thể chỉ là mấy động vật nhỏ như thỏ hay chuột. Sau đó, lại biến thành
mấy loại động vật lớn hơn như chó con, mèo con. Bọn họ dùng những thứ
này để hủy diệt tâm lý đồng tình đối với các vật còn sống, để cậu không
do dự hay thương hại khi ra tay bóp chết một sinh mệnh. Sau đó, bọn họ
sẽ từng bước huấn luyện cậu xuống tay với người khác".
"Tôi rất
tò mò, lần đầu tiên bị huấn luyện đi giết người, cậu đã nghĩ gì? Hẳn cậu đã rất sợ hãi nhỉ? Đó là đồng loại với cậu nên cậu không xuống tay
được".
Tín Túc nhẹ nhàng vuốt tóc Hà Phương: "Từ sợ hãi đến chết lặng. Từ sợ hãi giết những con vật nhỏ đáng thương đến không hề do dự
chém một đao lấy mạng Ngô Xương Quảng. Ba năm này, bọn họ đã làm gì
cậu?"
Môi Hà Phương tái nhợt. Gương mặt không hề có màu máu. Con
ngươi tan rã, không hề có chút ánh sáng. Cả người cậu không thể khống
chế mà run lên, thậm chí hơi co quắp. Cậu như thể bị lời nói của Tín Túc lôi vào bóng đè đáng sợ nào đó. Miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Chương Phỉ nhìn trạng thái tinh thần của Hà Phương không đúng, đứng dậy muốn
cắt ngang quá trình thẩm vấn. Tín Túc lại ra hiệu ngăn lại.
Tín
Túc đúng là người ý chí sắt đá. Ngón tay thon dài trắng lạnh mạnh mẽ giữ chặt bả vai đang run rẩy của Hà Phương. Cậu tiếp tục nói với đối
phương: "Hà Phương, cậu chỉ cần nói thật với tôi, sẽ không ai có thể tổn thương cậu. Bất kể là ở Cục Công an thành phố hay bất kì nơi nào khác.
Nhưng nếu cậu nói dối, sau khi rời khỏi nơi này, những người đó sẽ lại
tìm được cậu. Cả đời này, cậu sẽ sống trong bóng ma".