Bản thân Lâm Tái Xuyên lúc vào guồng bận
thì ăn trưa, không ăn tối, đã quen kiểu ăn uống thất thường, cũng không
thấy đói. Bị Tín Túc nhắc nhở, anh mới nhớ ra việc hình như vị thiếu gia này còn chưa ăn cơm tối.
Lâm Tái Xuyên mở cửa, lên xe, "Trên đường đến đây sao không nhắc tôi?"
Tín Túc lười biếng cười rộ lên: "Lúc đến đây còn đang tức giận".
Lâm Tái Xuyên có phần không hiểu rõ lắm, "Tức giận?"
Cậu ta tức giận gì chứ?
Nhưng Tín Túc không giải thích, mở cửa, lên xe.
"Muốn ăn gì?"
Lâm Tái Xuyên bật đèn phía sau, lùi xe, quay đầu ra khỏi bệnh viện.
Tín Túc không khách sáo nói ra tên món ăn: "Cơm sốt trứng chiên bào ngư!"
Là món cơm hải sản cậu vừa hủy đơn chiều nay.
Lâm Tái Xuyên chở đối phương tới khách sạn bốn sao, để vị thiếu gia toại
nguyện ăn được "cơm tăng ca", lại gọi thêm một phần ruột ốc biển – món
ăn đắt đỏ khiến người khác nghe mà giận sôi, chỉ một phần ruột ốc biển
giá niêm yết tận 98 đồng.
Cơm sốt hải sản phải ăn nóng nên gọi
xong mới làm, đến lúc lên đồ còn phải chờ một lúc. Hai người ngồi trong
căn phòng sáng trưng. Tín Túc nhớ lại đoạn đối thoại trong bệnh viện vừa nãy, hỏi: "Vụ án Trương Minh Hoa, anh thấy có chỗ nào có thể là điểm
đột phá không?"
Tín Túc ở trước mặt Lâm Tái Xuyên gần như không
có tự giác của cấp dưới, lời nói ra cũng thường đi quá giới hạn. Cũng
may Lâm Tái Xuyên không hề để ý mấy thứ này đó, giọng đều đều: "Hầu như ở trường học nào cũng có bạo lực học đường. Học sinh thường sẽ muốn hướng tới số đông, tìm kiếm cảm giác đồng cảm, tạo ra sự "cô lập" với một
người nào đó. Thậm chí, có người cố ý ỷ mạnh hiếp yếu, trở thành người
có tiếng nói trong nhóm học sinh, đồng thời, thỏa mãn ham muốn bắt nạt
người khác trong nội tâm".
Lâm Tái Xuyên ngừng một chút, giương
mắt nhìn Tín Túc: "Lưu Tĩnh nói từ chối Trương Minh Hoa vì gia đình
chênh lệch, nhưng tôi không nghĩ một học sinh trung học lại có thể suy
nghĩ thực tế và dài hạn như vậy. Nghe lời này có cảm giác giống cái cớ
hơn. Ngoại trừ chênh lệch bối cảnh gia đình, cậu nghĩ Lưu Tĩnh còn có
thể vì gì mà không muốn ở bên Trương Minh Hoa?"
Những nam sinh,
nữ sinh có thiện cảm với nhau, lại đúng ở tuổi mới lớn dễ rung động, hẳn là sẽ trộm nắm tay nhau trong sân trường hoặc là đôi tình nhân trẻ tuổi ngây ngô hôn môi trong rừng cây. Vậy mà Trương Minh Hoa và Lưu Tĩnh
không chỉ không thể "tu thành chính quả" mà còn bị rơi xuống kết cục âm
dương cách trở.
Tín Túc suy tư một lát, biết thời biết thế đoán:
"Rất có thể đây không phải vụ bạo lực học đường đầu tiên. Hẳn là Lưu
Tĩnh đã từng thấy kết cục của người theo đuổi, biết có một con rắn độc
vây quanh mình cho nên không dám thể hiện vẻ yêu thích ra bên ngoài vì
người em ấy thích có thể bị rắn cắn một miệng. Có thể Lâm Tĩnh nghĩ
người mà em ấy thích sẽ không có kết cục tốt".
Cho nên, Lưu Tĩnh
cơ bản không dám hi vọng xa vời rằng mình có thể ở bên người mình yêu.
Có lẽ, ngay cả "thích", em ấy cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ
mang việc xấu đến cho đối phương.
Cho nên Lưu Tĩnh nói là "Là em hại chết cậu ấy", cho nên cô mới nói "không muốn".
Nói tới đây, Tín Túc bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy không thoải mái...
Người tên Trần Chí Lâm không giống con rắn độc kia.
Buổi chiều, khi Trần Chí Lâm tới cục công an thành phố, cảm giác đầu tiên
mang đến cho người khác là khúm núm, sợ sệt, thắt lưng co quắp như thể
vĩnh viễn không thẳng lên được. Cậu ta còn bị giọng nói lạnh lùng của
Lâm Tái Xuyên dọa cả người run rẩy.
Mà khi Lâm Tái Xuyên nhắc đến Lưu Tĩnh, người này biểu hiện cũng không bình thường. Nghe tin Lưu Tĩnh nằm viện, cậu ta hoàn toàn thờ ơ, giống như trước giờ vốn không quen
biết cô gái này.
Không loại trừ khả năng Lâm Chí Lâm bị án mạng xảy ra ngoài ý muốn dọa cho vỡ mật. Nhưng... thật sự là không giống.
Tín Túc một tay chống cằm, khẽ lẩm bẩm: "Vậy hẳn phải là một người kiêu ngạo, cường thế, giàu có, thích khống chế".
Lâm Tái Xuyên không nghe rõ, hỏi: "Cậu nói gì?"
Tín Túc phục hồi tinh thần, hơi hơi mỉm cười: "Hồi học đại học, vì tò mò,
tôi từng học tâm lý tội phạm một thời gian. Vừa rồi, tôi thử dựng lên
phác thảo về tính cách của kẻ tình nghi... Tài nghệ không tinh nên không dám ở trước mặt đội trưởng Lâm múa rìu qua mắt thợ".
Tín Túc nói vậy, Lâm Tái Xuyên như thể nhớ tới gì đó, nói: "Nghe nói cậu có song bằng điều tra hình sự và tâm lý tội phạm".
Tín Túc vô cùng khiêm tốn nói: "Chỉ là lúc nhàm chán đọc thêm mấy cuốn sách, sau cảm thấy thú vị nên từng học hai năm".
Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng vào mắt đối phương, đột nhiên hỏi: "Lúc trước, vì
sao cậu thi vào đại học Công an? Chỉ sợ cậu không phải nhất thời hứng
thú. Sau khi tốt nghiệp, gia nhập hệ thống công an. Mục đích của cậu vẫn luôn rất rõ ràng".
Lấy thân phận là "con trai duy nhất của ông
chủ tập đoàn họ Trương", Tín Túc đăng ký học trường công an đã là không
hợp lý. Trước giờ, chưa có trường hợp thiếu gia, công tử nào lại chủ
động muốn chui vào hệ thống công an-kiểm sát-tư pháp. Mấy người kiểu đó
chỉ sợ thấy "cớm" mặc đồng phục cảnh sát tránh còn không kịp.
Tín Túc không né không tránh mà nhìn lại vào mắt Lâm Tái Xuyên một lúc. Sau đó, cậu mới nhìn xuống, cười, lảng tránh: "Không phải đội trưởng Lâm
không hứng thú với việc tư của tội sao?"
Lâm Tái Xuyên nghe ra
hàm ý bất thường trong lời nói của đối phương, sau mới như nhận ra gì
đó... Vừa rồi Tín Túc vì chuyện này mà "tức giận" đến không nghĩ đến
việc ăn cơm tối sao?
"Cho nên... Cậu vì mấy câu này mà giận tôi?"
"Đúng vậy." Tín Túc vẻ mặt buồn bực không vui, giọng mang vẻ cô đơn, "Anh là
người đầu tiên nói không có hứng thú với tôi. Thái độ thật lạnh nhạt.
Tôi nghe thấy câu đó dĩ nhiên là sẽ thấy thật đau lòng".
Nghe
vậy, Lâm Tái Xuyên đặt cốc nước xuống, kinh ngạc trước việc đối phương
có trái tim thủy tinh mong manh rất không phù hợp với hình tượng. Anh
ngẩng đầu lên liền thấy vẻ hài hước, đầy ắp ý cười của Tín Túc.
Thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện đưa tay phải chống cằm nhìn anh. Đôi mắt
phượng xinh đẹp hơi nheo lại, cười như một con hồ ly tinh đực không có ý tốt.
Lâm Tái Xuyên: "........."
Miệng người này nói mười câu thì chỉ nên nghe một câu.
Biết Tín Túc cố ý nói sang chuyện khác, Lâm Tái Xuyên cũng không cố thăm dò
tiếp. Chưa được một lúc, cửa phòng được đẩy ra, nhân viên phục vụ bê hai đĩa cơm ngâm sốt hải sản đi vào. Món Tín Túc gọi vừa nhìn liền biết là
cơm hải sản đắt tiền, tràn đầy một tầng thịt bào ngư cùng ốc biển. Lâm
Tái Xuyên chỉ gọi cơm sốt gạch cua bình thường. Mùi hương bay bốn phía.
"Cơm sốt hải sản hai vị gọi, mời các vị dùng thong thả".
Lâm Tái Xuyên gật đầu nói: "Cảm ơn."
Thoạt nhìn Tín Túc có vẻ không đói lắm. Cậu dùng dĩa bạc xiên một miếng thịt ốc biển ngâm sốt đậm đà, bỏ vào miệng, nhai từ tốn.
Có thể là ảnh hưởng của thói quen nghề nghiệp, tốc độ ăn cơm của Lâm Tái
Xuyên rất nhanh, hơn nữa cơ bản không nói câu nào. Tín Túc nhìn đối
phương hoàn toàn không có ý phản ứng mình, chán đến chết mà liếm liếm
môi dưới, không việc gì mà cố ý kiếm chuyện, nói: "Đội trưởng Lâm, tôi
muốn ăn thử món anh gọi".
Lâm Tái Xuyên nghe thấy câu này, trong
đầu bỗng hiện lên một cụm từ Chương Phỉ thường xuyên nói trong văn
phòng, "làm mình làm mẩy".
Khi đó anh không hiểu ý nghĩa của từ
này lắm nhưng lúc này đối mặt với đủ loại yêu cầu không thể hiểu được
của Tín Túc, đột nhiên anh hơi hiểu một chút.
Lâm Tái Xuyên đẩy
đĩa của mình về phía Tín Túc, ý bảo cậu tự dùng muỗng múc. Tín Túc cũng
hoàn toàn không khách khí, chia phần cơm sốt gạch cua, ăn luôn.
Cơm nước xong xuôi, hai người ra khỏi khách sạn. Lâm Tái Xuyên nhìn giờ, thấy đã khuya, "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về".
Tín Túc hiếm khi tỏ vẻ khách sáo, nói, "Nơi tôi ở có hơi xa. Anh cứ đưa tôi về lại Cục Công an thành phố là được. Tôi sẽ tự lái xe về".
Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: "Ở khu biệt thự ngoại ô phía Đông à?"
Tín Túc mỉm cười.
Khu vực xung quanh cục công an thành phố không có mấy căn biệt thự vừa mắt. Tín Túc lại không muốn ở chung cư nên vẫn ở tại khu biệt thự ngoại ô
phía Đông bên kia. Chỗ đó cách trung tâm thành phố rất xa. Buổi sáng,
lái xe đến Cục Công an thành phố đều phải ra cửa sớm nửa tiếng.
Còn nhà Lâm Tái Xuyên lại ở phía Tây thành phố. Một lượt đi, một lượt về
cũng phải đi quá nửa vòng thành phố, hai tiếng đi xe. Đúng thật là quá
xa!
Lâm Tái Xuyên chỉ đành mang trả người về Cục Công an thành
phố. Lúc ở trên xe, anh tháo một chiếc chìa khóa đưa cho Tín Túc: "Cậu
không ngại thì có thể ngủ qua đêm ở văn phòng tôi. Trong gầm bàn có một
cái giường gấp. Hoặc cậu mở sô pha ra cũng có thể ngủ. Chăn tội để ở góc bên phải phía dưới trong ngăn tủ".
Tín Túc đưa tay nhận chiếc chìa khóa, vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ. Chìa khóa văn phòng lãnh đạo, thế mà nói cho liền cho.
Giờ đã hơn nửa đêm, cậu vốn buồn ngủ nên cũng không muốn lái xe, ngủ một
đêm ở văn phòng cũng không phải không thể chấp nhận. Sau khi chào tạm
biệt Lâm Tái Xuyên, Tín Túc xoay người đi vào tòa nhà của đội điều tra
hình sự, trong bóng đêm ngựa quen đường cũ chạm vào cửa văn phòng của
Lâm Tái Xuyên...
"Cạch" một tiếng, Tín Túc duỗi tay bật đèn.
Trong phòng, nháy mắt ánh đèn sáng trưng. Đây là lần đầu tiên cậu vào
văn phòng của Lâm Tái Xuyên. Phòng được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp. Chỉ
có từng tập giấy tờ trên mặt bàn có vẻ hơi bừa bộn, rất đúng với phong
cách của "Lâm Tái Xuyên".
Tín Túc quan sát chiếc sô pha kia một
lúc, nhìn ra được là chiếc ghế này có vẻ không chứa được đôi chân dài
của mình. Cậu hạ lưng ghế sô pha xuống, lấy ra chăn gối từ ngăn tủ Lâm
Tái Xuyên bảo.
Chăn bông cảm giác vô cùng mềm mại, tản ra mùi hương thanh mát khoan khoái.
Chiếc sô pha kia đúng là rất ngắn, hơn nửa chân Tín Túc đều thò ra ngoài. Cậu chỉ đành oan ức co chân, nghiêng người nằm xuống.
Tắt đèn, cả phòng liền chìm vào bóng đen tĩnh lặng. Tín Túc chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhiều năm đã qua vậy rồi, Lâm Tái Xuyên dường như không có gì thay đổi. Hơn
nữa, nhìn bên ngoài, anh bình phục rất tốt. Từng chịu nhiều vết thương
nặng như vậy, chức năng của cơ thể nhất định không bằng lúc trước. Vậy
mà anh vẫn có thể đảm nhận chức vụ quan trọng trong Cục Công an...
Khóe miệng Tín Túc im lặng hơi cong lên.
Như vậy thật tốt. Cậu thích người không dễ bị hủy hoại.
*
* *
Thời gian trên đầu có án tử, mọi người trong đội điều tra hình sự đều đi làm sớm nửa tiếng, lấy đội trưởng Lâm Tái Xuyên làm tấm gương làm việc và
lãnh tụ tinh thần.
Có điều, từ sau khi người náo đó tới báo danh, trong đội lập tức có một trường hợp đặc biệt.
Sa Bình Triết liếc mắt nhìn chỗ ngồi nào đó còn trống trơn. Đã qua thời
gian quẹt thẻ chấm công, thế mà đồng nghiệp mới còn chưa thấy tới. Anh
nói đầy vẻ không hài lòng: "Cậu Tín Túc này sao lại đến muộn rồi? Hôm
qua đến muộn, hôm nay lại không thấy đến... Có phải ngủ quên ở nhà rồi
không? Nếu không thì ai đó gọi điện thoại cho cậu ấy đi?"
Lâm Tái Xuyên bên cạnh nghĩ đến gì đó, dừng động tác trên tay, đặt bút ký tên xuống, đi đến chỗ văn phòng trên tầng.
Cửa văn phòng không khóa. Lâm Tái Xuyên mở thẳng cửa, đi vào.
Ánh mặt trời bị tấm rèm dày nặng che lại, trong phòng mờ mờ ảo ảo, sô pha
vẫn được mở thành giường, hai tay Tín Túc ôm chăn, người ngủ rất say.
Nửa mặt cậu trốn trong chăn, chân mày mảnh dài hơi nhăn lại, tóc mái xòa
xuống gương mặt lãnh đạm, như thể đang mơ gì đó không tốt lắm.
Lâm Tái Xuyên chưa kịp mở miệng liền nghe thấy tiếng chuông báo thức không biết ở đâu vang lên ầm ĩ.
Tín Túc "ừm" một tiếng, mơ mơ màng màng ti hí một mắt. Lông mi vẫn còn đang đánh nhau. Một bàn tay trắng muốt thò ra, sờ soạng tìm di động, tắt
chuông báo thức, lại rụt vào trong chăn. Đầu lại chui vào chăn ngủ tiếp.
Giống như sinh viên bị tật khó rời giường sớm sau kì nghỉ lễ Quốc khánh bảy ngày.
Lâm Tái Xuyên nhìn chằm chằm đối phương trong hai giây, mở miệng nói: "Định ngủ đến lúc nào?"
Giọng nói này đột ngột vang lên, Tín Tức tỉnh ngay lập tức. Đi làm ngày thứ
hai đã bị lãnh đạo trực tiếp tự tay kéo ra khỏi ổ chăn, đầu còn hơi mơ
màng, lẩm bẩm: "Đội trưởng Lâm..."
Lâm Tái Xuyên đứng cạnh sô
pha, nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống, lạnh lùng nói: "8 giờ 40. Cậu
biết ở Cục Công an thành phố một tháng quẹt thẻ muộn ba lần sẽ bị xử
phạt thế nào không?"
Áo sơ mi trên người Tín Túc nhăm nhúm, tóc
trên đầu lù xù, người ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng
nói: "Hai lần..."
Lâm Tái Xuyên nói: "Đây là ngày thứ hai sau khi cậu báo danh".
"Giờ tôi đi quẹt thẻ", Tin Túc lổm ngổm bò dậy, sửa sang quần áo, chạy ra
ngoài. Trên đường đi, cậu hình như còn lầm bầm một câu, "Dù sao tiền
lương cứ trừ thoải mái... Đừng đuổi việc tôi là được rồi..."
Lâm
Tái Xuyên nhìn đối phương tự biết đuối lý, chạy đi nhanh như chớp, một
lúc liền không thấy bóng đâu. Anh lắc lắc đầu đầy bất đắc dĩ, cúi lưng
gấp gọn lại đống chăn gối bừa bộn trên sô pha, cất lại vào ngăn tủ.
Tín Túc thành thành thật thật ra cửa quẹt thẻ, lại chạy đến phòng vệ sinh
chỉnh trang bản thân một lúc, cảm giác hình tượng tốt đẹp trở lại mới đi bộ trở lại văn phòng, lúc đến trước mặt Chương Phỉ, cậu dừng lại, ho
nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Chị Chương, ở đội chúng ta, quẹt thẻ chấm công muộn ba lần sẽ bị xử phạt thế nào?"
"Quy định thống nhất
trong cục là trừ 10% tiền lương cùng tháng, phải kiểm điểm trước mặt mọi người trong cuộc họp", Chương Phỉ đầu cũng không nâng, nói, "Đội điều
tra hình sự của chúng ta mà nói, có vẻ còn thêm việc mỗi ngày chạy phạt
3000 mét".
Tín Túc: "............"
Mỗi ngày, 3000 mét...
Chương Phỉ lại cười tủm tỉm, nói: "Có điều trong đội chúng ta trước giờ chưa
từng có tiền lệ. Cậu cố gắng thể hiện cho tốt, sau 28 ngày nữa lại là
một tháng mới tinh!"
Tín Túc: "........."
Được rồi! Hẳn là việc mua nhà gần Cục Công an thành phố tốt nhất là sớm triển khai.
Tín Túc vẻ mặt căng thẳng ngồi xuống chỗ của mình, nửa phút sau, chỉnh đồng hồ báo thức sớm lên 15 phút.
Chưa được một lúc, Lâm Tái Xuyên đứng ở cửa, gõ gõ cửa, nói rất nhanh:
"Chương Phỉ, liên hệ người nhà của tất cả học sinh có mặt ở quán karaoke hôm đó, bảo họ trong hai ngày này dẫn con đến Cục Công an thành phố
phối hợp điều tra vụ án. Nếu không tiện tới hoặc không muốn tới, chúng
ta cử người tới thăm hỏi tận nhà".
Chương Phỉ nghe xong hơi kinh ngạc, nói: "Ra trận lớn như vậy cơ à?"
Lâm Tái Xuyên vẻ mặt cứng rắn, giọng lãnh đạm: "Khi phát hiện một con gián
dưới ánh mặt trời thì trong chỗ tối, bầy gián đã chen nhau không nổi.
Rất có thể Trương Minh Hoa không phải người duy nhất bị hại do bạo lực
học đường. Thậm chí, cậu ấy cũng không phải người cuối cùng".
Chương Phỉ lấy ra thông tin lưu lại khi ấy của các học sinh, gọi điện thoại
đến từng nhà. Cảnh sát hình sự khác cũng chụm vào nhau cùng đọc tư liệu
liên quan.
Trên màn hình lật qua một trang thông tin hoc sinh,
một tấm ảnh thẻ chụp gương mặt nam sinh trên nền xanh ở góc phải. Tín
Túc không khỏi nhíu nhíu mày, ngoài ý muốn nói nhỏ: "A, người quen".
Hạ Tranh kinh ngạc nói: "Cậu quen à?"
Tín Túc gật đầu một cái: "Con trai Hứa Ninh Xa, Hứa Ấu Nghi".
Tín Túc nói xong thấy mấy người xung quanh đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn
mình chằm chằm. Cậu trầm mặc mấy giây, sau đó mới phản ứng được là do
chuyện gì, mỉm cười giải thích: "Nhà họ Hứa từng là một trong những đối
tác của gia đình tôi. Sản nghiệp gia tộc không ở trong vùng nhưng ở
ngoài tỉnh là nhân vật khá nổi tiếng. Tôi từng gặp bố con hai người họ
trong một buổi tiệc rượu thương nghiệp. Đối với cậu ta còn có ấn tượng".
Hạ Tranh tưởng tượng không ra trường hợp kia, đành phải khô cằn "A" một tiếng.
"Sau khi Hứa Ninh Xa ly hôn vợ trước, con trai ông ta sống cùng vợ cũ, luôn ở thành phố Phù Tụ", Tín Túc nhấp chuột, cười, "Có điều nếu là nam sinh
này... Thật đúng là vừa khéo".