Lúc này, Tín Túc đã ngồi ở ghế phụ ngủ như chết, gọi cũng không tỉnh. Lâm
Tái Xuyên vốn định cõng cậu lên lưng nhưng cậu cứ trượt xuống. Cuối
cùng, không còn cách nào khác, anh chỉ đành bế cậu lên nhà.
Tín
Túc cao xấp xỉ Lâm Tái Xuyên nhưng cơ thể này nhẹ ngoài dự đoán của anh. Xương cốt trên người cậu không nặng bao nhiêu. Mỗi ngày, cậu ăn nhiều
sơn hào hải vị như vậy, ngày ba bữa, lại còn thêm một bữa ăn khuya nhưng dường như không thể nuôi béo cậu.
Vừa mở cửa, Càn Tương vốn
theo thói quen định nhảy lên người Lâm Tái Xuyên song nó phát hiện trong lòng anh còn có người khác nên phanh gấp lại, cảnh giác lượn quanh hai
người, ngửi ngửi khắp nơi. Nó phe phẩy đuôi đi theo Lâm Tái Xuyên vào
phòng ngủ, giơ hai chân trước giúp anh mở cửa phòng.
Lâm Tái Xuyên bế Tín Túc vào phòng ngủ, đặt cậu lên giường, lấy gối đặt dưới đầu cậu.
Tín Túc mặc một chiếc áo cao cổ, nhìn có vẻ không thoải mái lắm. Cậu hơi hơi nhíu mày, đưa tay kéo kéo cổ áo.
Lâm Tái Xuyên quỳ một gối trên giường, giúp cậu cởi quần áo. Anh giúp cậu
cởi đến một nửa, vạt áo trên người Tín Túc vừa vén lên, để lộ ra eo và
bụng cậu, động tác của anh hơi dừng lại. Bên trong, Tín Túc không mặc
gì. Vừa cởi áo len liền lộ ra một đoạn eo gầy nhỏ, trắng như tuyết,
đường cong rõ ràng trũng xuống đi vào trong vật liệu may mặc bên dưới,
khiến người nhìn mơ màng.
Một lát sau, Lâm Tái Xuyên ngồi dậy,
lấy một bộ đồ ngủ sạch từ tủ quần áo, thay giúp Tín Túc. Tín Túc vô tri
vô giác lật người, vùi nửa mặt vào trong chăn.
Sau khi thu xếp
cho người trong phòng ngủ xong, Lâm Tái Xuyên ra cửa, đổ một bát đồ ăn
cho chó vào bát của Càn Tương, sau đó, anh đi vào phòng cho khách.
Ngày hôm sau, Tín Túc tỉnh lại lúc 6 giờ sáng. Trời còn chưa sáng, gà cũng
chưa mở mắt. Không phải vì cậu đột nhiên nghiêm khắc kiềm chế bản thân,
mà là...
Gà chưa tỉnh nhưng chó tỉnh.
Càn Tương ở ngoài cửa tru ầm ĩ, tiếng sủa đinh tai nhức óc. Tín Túc sống sờ sờ bị tiếng sủa của đàn anh phá rối.
"........."
Mỗi người làm công bị đánh thức vào sáng thứ bảy đều rất đau khổ và phẫn
nộ. Đến cả nhà giàu thế hệ thứ hai cũng không may mắn tránh thoát. Tín
Túc hít sâu một hơi, vẻ mặt không muốn sống nữa, đau khổ muốn chết mà
chôn đầu vào trong chăn.
Rất nhanh, ngoài cửa mơ hồ truyền đến
tiếng nói chuyện. Hình như Lâm Tái Xuyên lại đây, nói gì đó với Càn
Tương. Bên ngoài không còn âm thanh gì.
Bên tai Tín Túc cuối
cùng cũng yên tĩnh. Cậu vốn muốn tiếp tục ngủ nướng thơm ngọt nhưng chợt nhớ đến câu nói ngày hôm qua của Lâm Tái Xuyên – "Cậu dậy đã rồi nói
sau". Không biết bắt nguồn từ đâu, trong cậu hừng hực sinh ra một nguồn
sức mạnh tinh thần, "thân tàn chí kiên" bò khỏi ổ chăn.
Tín Túc
xuống giường, cúi đầu tìm dép lê. Sau đó, cậu phát hiện quần áo trên
người được thay rồi. Hiện cậu đang mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lam.
Lâm Tái Xuyên thay cho cậu sao?
Hình như cũng không còn ai khác.
Tín Túc ngồi tại chỗ, do dự một chút. Sau đó, cậu vén áo ngủ lên, cúi đầu
nhìn một lượt. Mặc dù không có cơ bụng xinh đẹp nhưng nói thế nào cũng
coi như dễ nhìn, làn da trắng nõn, xương cốt thẳng tắp. Ít ra cũng ưa
nhìn.
Tín Túc ngày thường lười đến mọc lông. Có thể nằm trên
giường, cậu tuyệt đối không ra khỏi cửa một bước. Ngoại trừ lúc trước
thi vào Bộ Công an, nhằm ứng phó với các bài kiểm tra thể lực, cậu mời
huấn luyện viên rèn luyện tăng cường trong vòng hai tháng. Ngoài ra, cậu không tham gia bất kì bài rèn luyện thể lực nào. So với các đồng sự
khác, cậu như một cái cây xinh đẹp nhưng vô dụng.
Lâm Tái Xuyên đã dậy. Anh đang vắt chéo chân ngồi trên sô pha phòng khách,
đọc một cuốn sách tâm lý học. Càn Tương nằm bên chân anh, thành thành
thật thật liếm lông.
Nghe tiếng mở cửa, vẻ mặt Lâm Tái Xuyên hơi bất ngờ. Anh ngẩng đầu, như thể không ngờ cậu lại dậy sớm như vậy.
Tín Túc một tay chống hông, nghiêng đầu nhướn mày nhìn anh, "Anh đã đồng ý
với tôi, tôi rời giường, anh sẽ nấu cháo hải sản cho tôi ăn sáng".
Lâm Tái Xuyên: "........."
Quả nhiên, có thể đánh bại Tín Túc thì chỉ có chính cậu ta.
Vì một bát cháo, 6 giờ sáng, cậu bật dậy khỏi giường. Loại cảm giác tín nhiệm này chắc hẳn không ai có.
Anh không nói gì, một lúc lâu sau, gật gật đầu, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lần trước, khi Tín Túc sốt do bị cảm, bào ngư anh mua cho cậu ta vẫn còn
mười mấy con trong ngăn đá. Thường ngày, Lâm Tái Xuyên cũng ít ăn mấy
thứ này. Vì vậy, vẫn còn đến giờ.
Sau khi tan băng, anh xử lý
bào ngư, bóc vỏ tôm, cắt thịt lợn thành khối vuông nhỏ. Sau đó, anh cho
vào nồi đảo nhanh, quen tay thêm muối, thêm nước.
Quay đầu nhìn đối phương, anh phát hiện Tín Túc cầm di động đứng ở cửa, hướng camera trên điện thoại nhằm vào trong bếp.
Lâm Tái Xuyên hơi cau mày: "Cậu làm gì vậy?"
"Chiêm ngưỡng học tập một chút. Sẽ không quay mặt anh, chỉ quay tay anh thôi".
Tín Túc giả vờ thở dài, nói: "Anh không muốn ở cùng tôi, tôi đành nhờ dì
giúp việc trong nhà làm hộ. Đội trưởng Lâm, anh thật sự không muốn ở
chung cùng tôi à?"
Người này vì thỏa mãn nhu cầu ăn uống, không cần cả mặt mũi. Bị từ chối ba lần vẫn còn càng bị cản trở, càng hăng hái.
Lâm Tái Xuyên: "........."
Anh nói thản nhiên: "Nếu cậu muốn đến đây ở tạm, tôi không có ý kiến".
Tín Túc nghĩ thầm, ở lại nhà anh hình như cũng không phải không thể. Giây
tiếp theo, trên trần truyền đến tiếng trẻ con chạy bộ thình thịch vào
buổi sáng, cùng với tiếng gọi con dậy vào buổi sáng ầm ĩ.
Vẫn là thôi đi...
Một tiếng sau, Lâm Tái Xuyên bưng hai bát cháo để trên bàn. Hương vị của
cháo thật ra cũng không khác cháo hải sản bán trong nhà hàng là mấy. Có
điều, sau khi ăn xong cháo Lâm Tái Xuyên nấu, khoang miệng sẽ còn dư lại vị vô cùng thơm ngọt suốt một lúc lâu.
Cuối cùng, Tín Túc được
ăn bát cháo trong mộng, cảm thấy thỏa mãn, liếm liếm môi, được voi đòi
tiên, nói: "Buổi trưa, tôi muốn ăn tôm chiên bóc vỏ, sườn chua ngọt, cá
sốt sa tế, cơm".
Lâm Tái Xuyên ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn đối phương.
Tín Túc nhìn anh ngồi ở phía đối diện, nghĩ nghĩ, cúi đầu, lấy ra di động, chuyển cho anh 20.000 qua WeChat.
"Tiền cơm một ngày".
Sau đó, cậu chủ động chạy đến phòng bếp, rửa sạch bát đĩa, còn vô cùng ân
cần đổ thức ăn cho Càn Tương, sờ sờ đầu Càn Tương để gia tăng tình cảm,
lại bật robot quét nhà.
Nhìn thấy cậu thậm chí còn đứng nghiên
cứu cách sử dụng cây lau nhà trong phòng vệ sinh, rốt cuộc, Lâm Tái
Xuyên thở dài, "Tôi biết rồi. Buổi trưa sẽ làm".
Tín Túc lập tức thả cây lau nhà xuống, chạy về phòng ngủ, ngủ tiếp.
8 giờ sáng, Lâm Tái Xuyên dẫn Càn Tương đi chạy bộ, tiện đường vào siêu thị mua tôm tươi, sườn và cá trắm cỏ.
Tín Túc ăn trực ba bữa cơm ở nhà cấp trên, làm tổ trên sô pha, thoải mái
thích ý vươn vai: "Vụ án Hình Chiêu kết thúc, cuối cùng cũng có thể nhàn hạ một khoảng thời gian".
Lâm Tái Xuyên nói: "Tối nhất cậu đừng nói như vậy"
Tín Túc nhất thời không hiểu vì sao: "Sao thế?"
Lâm Tái Xuyên cúi đầu trầm mặc một lúc lâu như thể không biết nên giải thích với cậu thế nào.
Tín Túc ngẫm lại câu vừa rồi một lượt, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tôi biết rồi. Không được lập flag!"
Lâm Tái Xuyên là người lướt mạng 2G giữa xã hội 5G, mấy từ phổ biến trên
internet đều không rành. Ngày thường, anh không xem Weibo, không lướt
vòng bạn bè. Trên trang chủ Wechat có một bài đăng, còn là bài đăng từ
Tết năm ngoái: "Chúc mọi người năm mới vui vẻ!"
Mỗi ngày, Lâm Tái Xuyên nếu không phải đang phá án thì là trên đường chuẩn bị phá án. Anh không biết "flag" là gì, nhưng trước đây, Hạ Tranh thường xuyên miệng
quạ đen. Mỗi khi cậu ta ở văn phòng nói: "Cuối cùng cũng có thể nghỉ
ngơi mấy ngày rồi", hôm sau nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn. Sau đó, cậu
bị các đồng sự công kích tập thể. Hơn nữa, không biết vì sao, mấy lời
kiểu này nói ở những nơi như Cục Công an đều vô cùng linh nghiệm, gần
như "nói là linh ứng".
Tín Túc "thủi thui, thủi thui" hai tiếng.
Buổi tối, Lâm Tái Xuyên dắt chó đi dạo trở về, Tín Túc còn chưa đi. Thậm
chí, đối phương còn cởi giày ra, ngồi khoanh chân trên sô pha, cúi đầu
xem di động, trong miệng lẩm bẩm một mình: "2 triệu 3, 2 triệu 850, ba
triệu 600..."
"Đang tính gì vậy?"
Tín Túc buồn bã nói:
"Nhà tôi cách Cục Công an thành phố quá xa. Mỗi ngày lái xe đều mất hơn
nửa tiếng. Tôi đang xem xung quanh xem có căn nhà một người nào phù hợp
không để mua. Nhưng rất nhiều căn nhà tôi thích đều chỉ cho thuê chứ
không bán. Tôi mua giá gấp đôi, bọn họ có đồng ý bán không nhỉ?"
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Không thích ở nhà chung cư à?"
Trong khu nhà anh đang ở, có rất nhiều căn hộ chưa bán.
Tín Túc ngẩng đầu, vẻ mặt chân thành, nói: "Tôi sợ giao tiếp xã hội".
Lâm Tái Xuyên: "........."
"Được rồi. Để lúc nào về nhờ người xem giúp sau". Tín Túc xoa xoa đôi mắt,
đứng dậy, nói: "Tôi về nhà trước. Đã lâu rồi không đi gặp cha nuôi. Ngày mai không phải đi làm, tôi trở về thăm ông ấy".
Cha nuôi của Tín Túc là doanh nhân vô cùng nổi tiếng ở địa phương, nhà từ thiện, tỷ phú số một cả tỉnh Trương Đồng Tế.
"Không cần. Tôi gọi lái xe đến đón rồi. Rất nhanh sẽ đến dưới cửa".
Tín Túc thay quần áo, ra đến cửa còn quay người, hướng về phía Lâm Tái
Xuyên, hơi cúi chào, giơ tay vẫy một cái vô cùng xinh đẹp, "Cảm ơn anh
đã chiêu đãi nhiệt tình, đội trưởng Lâm. Hẹn gặp anh ở Cục Công an vào
sáng thứ hai".
Mắt Lâm Tái Xuyên thoáng hiện ý cười rất khó nhận ra. Anh nhẹ giọng nói với cậu: "Được rồi. Đi đường chú ý an toàn".
Ngày hôm sau.
Làm nghề công an này, khó có được hai ngày nghỉ hoàn chỉnh. Cảnh sát trong
Cục Công an gần như đều ở nhà, ngủ bù hai ngày. Khi trở lại văn phòng,
mọi người đều mười phần nhiệt tình, tinh thần và vẻ mặt đều vô cùng xuất sắc.
Vụ án lớn được phát hiện do liên quan đến Hứa Ấu Nghi vừa kết thúc. Lúc này, trên đầu Cục Công an thành phố không có án tử.
Chương Phỉ vẫn luôn phụ trách công tác tiếp nhận vụ án của đội điều tra hình
sự. Cô ngồi trước máy vi tính, cẩn thận xem thông tin ghi chép các vụ án các phân cục lập. Một lúc lâu sau, cô đột nhiên "Mẹ nó!" một tiếng,
giống như bị dọa sợ, cả người ngửa cả ra sau. Chương Phỉ làm việc này đã hơn mười năm. Sóng to gió lớn nào, cô cũng đều đã gặp qua. Có rất ít
thời điểm cô khiếp sợ như vậy, càng đừng nói mở miệng mắng ra tinh hoa
dân tộc như vậy. Cảnh sát trong văn phòng nhất thời đều kinh ngạc nhìn
về phía cô.
Làm sao vậy?
Con ngươi Chương Phỉ run lên. Cô nuốt nuốt nước bọt, đứng bật dậy: "Đội trưởng Lâm, tôi cảm thấy có vụ
án mạng đặc biệt cần chúng ta chú ý một chút!"
Lâm Tái Xuyên ngẩng đầu: "Án mạng gì?"
Chương Phỉ nói: "Cố ý giết người!"
Lâm Tái Xuyên: "Tình hình của nạn nhân thế nào?"
"Một người, bị chém một đao, mất mạng!"
Tín Túc nghe xong tỏ vẻ hoài nghi: "Hả? Không phải nói Cục Công an thành
phố không tiếp nhận án mạng nhỏ, ít hơn ba người bị hại sao?"
Án
mạng Trương Minh Hoa kia vì tính chất mơ hồ, khó phán đoán nên nếu Cục
Công an thành phố không tiếp nhận, khả năng hung thủ sẽ ung dung ngoài
vòng pháp luật, là trường hợp đặc biệt. Vậy lần này là vì lý do gì?
Chương Phỉ khó tin nói: "Bởi vì nghi phạm, à, không thể nói là nghi phạm. Bởi vì hung thủ nhiều khả năng là vị thành niên..."