Quả nhiên Từ Quốc Nguyên nghe thấy tiếng gió. Ngay sau hôm phát sinh vụ
việc liền ngày đêm bỏ chạy đến tỉnh khác. Lúc tra được đến ông ta thì
người đã không còn ở thành phố Phù Tụ.
Nhưng người này ý thức
phản điều tra quá kém. Một đường đến chỗ môi giới ra máy bay đều để lại
manh mối. Lâm Tái Xuyên truy theo tuyến đường hành động, xác định được
vị trí của ông ta. Sau đó, anh liên hệ Cục Công an địa phương, nhờ bọn
họ phối hợp bắt giữ đối tượng bị tình nghi có liên quan đến tội cố ý
giết người xuyên tỉnh.
Công an địa phương rất nhanh tra được nơi Từ Quốc Nguyên cư trú, nhanh chóng rtiển khai hành động bắt giữ.
Từ Quốc Nguyên vừa mở cửa ra, nhìn thấy một phòng đầy cảnh sát đang đứng nhìn mình.
Người đàn ông dẫn đầu ngồi vắt chéo chân chỗ bàn trà nói: "Người anh em, đi cùng chúng tôi một chuyến đi".
*
* *
"Đội trưởng Lâm!"
Một nhân viên kỹ thuật mặc đồng phục cảnh sát đẩy cửa văn phòng đi vào,
"Video giám sát ở Thành Cẩm Tú nhiều nhất chỉ có thể lưu lại 5 ngày. Đến thời gian, hệ thống sẽ tự động tiến hành xóa bỏ ghi hình của 5 ngày
trước để ghi đè, không cách nào khôi phục lại được".
"Còn có một phần ổ cứng ghi hình cũng bị hư hại, không thể phục hồi như cũ".
"Ghi hình có thể tìm thấy mang về, chúng tôi đều gắng hết sức khôi phục, tải lên hệ thống rồi".
Lâm Tái Xuyên gật đầu nói: "Anh vất vả rồi."
"Đội trưởng Lâm khách sáo rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước nhé".
Mãi đến khi nhân viên kỹ thuật quay người đi ra cửa, mới thấy một người
không biết từ đâu đột ngột ngồi thẳng dậy trên sô pha, giọng đầy hoài
nghi: "Tôi không có cảm giác tồn tại đến vậy sao?"
"Cậu nằm ở đó, ai có thể nhìn thấy được". Lâm Tái Xuyên không thèm liếc mắt nhìn cậu,
bàn tay cầm con chuột, mở ra một phần video giám sát.
"Tôi đã ở đây kim ốc tàng kiều hai ngày" Tín Túc thở dài, vờ ra vẻ tiếc nuối nói, "Khi nào mới được trở lại làm việc đây?"
Bởi vì nhận được báo án bằng tên thật của "công dân nhiệt tình" đồng chí
Tín Túc, Thành Cẩm Tú bị nghi ngờ có liên quan đến việc tụ tập mua bán
mại dâm. Hơn nữa, số người liên quan đến vụ án này rất đông. Trịnh Trị
Quốc tổ chức cảnh sát thẩm vấn từng người nên dưới tầng một thường xuyên có những người bị tình nghi đi ra, đi vào. Vì vậy, Tín Túc cũng không
dám chạy xuống tầng một, luôn làm ổ ở trong văn phòng Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên nhìn màn hình theo dõi, thản nhiên trả lời: "Tôi thấy cậu nằm đây ngủ rất thích ý".
Tín Túc thật giống như "trẻ mồ côi" bị giữ ở đồn, lúc Lâm Tái Xuyên trở
lại, hai người cùng nhau trao đổi vụ án, khi Lâm Tái Xuyên có việc ra
cửa, cậu liền nằm ngủ trên sô pha. Thậm chí, có người còn có ý đổi chiếc sô pha cũ bằng một chiếc sô pha da bò mới tinh dài 2 mét, có thể để cậu duỗi được đôi chân dài không chỗ nhét trước kia.
Lúc Lâm Tái Xuyên trở về văn phòng, phát hiện sô pha của mình không còn cũng không so đo với cậu.
Tín Túc đưa tay chống eo, cổ họng phát ra tiếng hừ hừ thoải mái của động
vật họ mèo lúc được vuốt lông, sau đó lười biếng nói: "Không ngủ! Dậy
làm việc! Video theo dõi khôi phục được nhiều không?"
"Không nhiều lắm".
Biểu cảm trên mặt Lâm Tái Xuyên hơi căng thẳng. Anh thấp giọng nói: "Tổng các đoạn ghi hình của camera không đến 100 tiếng".
Tín Túc: "............"
Nhận thức về "không nhiều lắm" của hai người họ giống như không cùng tiêu chuẩn.
Tín Túc nghẹn lời nhìn trần nhà, "Vậy video theo dõi đêm Triệu Minh Viện xảy ra chuyện có không?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Tôi đang xem."
Tín Túc nghe vậy kéo một chiếc ghế dựa lại gần, ngồi xuống cạnh Lâm Tái Xuyên, cùng ngồi nhìn video theo dõi.
Ngày thường, trước giờ không thấy Tín Túc xịt nước hoa lên người. Nhưng trên người cậu như tự mang theo một mùi hương thơm thoang thoảng của cơ thể. Nhàn nhạt vờn quanh mũi người còn lại trong phòng.
Góc màn hình theo dõi hiện thời gian là 21 giờ 15 phút.
Từ Quốc Nguyên mặc vest đi giày da ôm theo Triệu Minh Viện nhỏ xinh cùng nhau vào phòng.
Từ Quốc Nguyên rõ ràng uống rất nhiều, mặt đỏ rực, say khướt, đi trên hành lang đã bắt đầu động tay, động chân với thiếu nữ trong lồng ngực, làm
ra một ít động tác mà Tín Túc vừa nhìn đã thấy ngả ngớn quá đà.
Cậu nhịn không được "hừ" một tiếng, cảm giác cả tinh thần và võng mạc đều bị ô nhiễm.
Năm phút sau, lại có hai người đàn ông vào phòng.
Mãi đến gần hai tiếng sau, khi đoạn theo dõi kết thúc, đều không có người từ trong phòng đi ra.
Tín Túc dựa lưng lên ghế nói: "Trên thi thể Triệu Minh Viện có dấu vết bị
ngược đãi. Tôi đại khái có thể biết được cô ta chết thế nào. Mấy người
đàn ông này rõ ràng uống quá nhiều, khả năng chính mình làm gì cũng
không biết. Một thiếu nữ vừa thành niên không có khả năng phản kháng lại sức của mấy người đàn ông. Trong lúc cảm xúc của động vật cấp thấp xông lên đầu chi phối thì việc gì cũng có thể làm ra được".
Từ Quốc
Nguyên còn đang ở trên đường áp giải từ tỉnh khác về, đoán chừng cũng
phải đến tối hôm nay mới có thể đưa về Cục Công an thành phố. Lúc này,
không có cách nào thẩm vấn ông ta. Lâm Tái Xuyên điều chỉnh tiến độ
chiếu video, hình ảnh trên màn hình dừng ở lúc hai người đàn ông đi vào, "Có biết không?"
Tín Túc nhìn chằm chằm màn hình hai giây,
"Người bên phải nhìn khá quen mắt. Trước kia hẳn từng gặp rồi. Người bên trái thì không biết".
Nói xong, cậu cười bất đắc dĩ, "Đội trưởng, thật ra tôi hơi bị mù mặt. Mỗi
ngày gặp bao nhiêu người như vậy, có thể nhớ kĩ một Từ Quốc Nguyên đã
không dễ dàng gì. Xin đừng làm khó tôi".
Lâm Tái Xuyên gật gật
đầu, không nói gì nữa, lại mở ra một video giám sát khác, chọn tốc độ
nhân bốn, sau đó, ở video theo dõi, thấy Tín Túc.
Mặc dù không
nhìn thấy mặt Tín Túc nhưng cả người khí chất độc đáo, nổi bật như vậy,
làn da trắng lạnh như vậy thì chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đó
là ai.
Tín Túc: "........."
Ngồi trước màn hình máy vi
tính cùng thủ trưởng, xem lại hình ảnh bản thân ra vẻ rất ngầu, ăn mặc
không phải trào lưu thường thấy, kể cả ngày thường Tín Túc không biết
xấu hổ, lúc này cũng có cảm giác muốn "chui xuống đất" trốn. Cậu không
tự nhiên mà khụ một tiếng: "Không cần xem tôi đâu. Lúc tôi ở đó không có gì bất thường".
Lâm Tái Xuyên nói: "Vị trí này sẽ có rất nhiều người đi lại."
Tín Túc đành vờ ra vẻ như không có việc gì, tiếp tục cùng lãnh đạo ngồi xem.
Nghĩ đến lát nữa còn có "biểu hiện xuất sắc" của bản thân, Tín Túc bắt đầu
muốn tìm lý do chuồn khỏi văn phòng. Không đợi cậu nghĩ xong cớ hợp lý,
đã nghe Lâm Tái Xuyên nói như tán gẫu, "Hôm trước, tôi gặp Trương Tú Vân ở cửa Cục Công an thành phố".
Tín Túc ngẩn ra, "A" một tiếng, "Bà ấy tới Cục Công an thành phố làm gì?"
"Tới đưa một ít rau dưa, trái cây".
Tín Túc gật gật đầu: "À, cũng tốt."
Lâm Tái Xuyên nghĩ thầm: Quả nhiên cậu ta không định nói cho bất kì ai.
Nếu không ai hỏi, chỉ sơ Tín Túc cũng sẽ không chủ động nói ra việc lặng lẽ giúp đỡ Trương Tú Vân.
"Bà ta nói với tôi, gần đây, cuộc sống khá hơn rất nhiều".
Tín Túc chớp chớp mắt, lúc này mới hiểu ý đồ của Lâm Tái Xuyên khi nhắc đến chuyện này. Cậu cười ra vẻ không hề để ý: "Tôi cho người dẫn bà ấy đi
khám bệnh. Bệnh động mạch vành không thể chữa khỏi hẳn. Nếu vẫn luôn rơi vào cảm xúc tiêu cực do cái chết của Lưu Tĩnh, khả năng bà ấy không
sống được mấy ngày".
"Hửm? Cảm thấy ngoài ý muốn à?"
Lâm Tái Xuyên đúng thật có chút ngoài ý muốn.
Nhưng trên thực tế, loại "ý tốt" này không phải lần đầu tiên. Chung Tình cùng cậu ta cũng chỉ là người xa lạ không hề quen biết.
Tín Túc cong môi, lại cười nói: "Đừng nghĩ tôi là người có tâm lý âm u như vậy. Nói
không chừng, tôi chính là người tốt bụng nhẹ dạ đấy".
Cậu vừa
nói dứt lời, trên màn hình máy vi tính xuất hiện hình ảnh Tín Túc ôm
Chung Tình từ trong phòng đi ra, gặp mặt nhân viên câu lạc bộ, hơn nữa,
còn tiến hành giao lưu tốt đẹp.
Tín Túc: "........."
Hình ảnh này thoạt nhìn đúng thật là không giống người tốt bụng nhẹ dạ lắm.
Cũng may Lâm Tái Xuyên luôn xem video với tốc độ nhanh 4 lần nên hình ảnh
kia chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, không "xử tội công khai" cậu lâu lắm.
Rất nhanh, hình ảnh đó liền kết thúc.
Sau khi Tín Túc rời đi,
lại có hai người đàn ông đi vào trong phạm vi camera giám sát, sau đó,
lại có một nữ sinh cũng đi vào. Trong gần 100 tiếng đồng hồ video giám
sát, loại hình ảnh này xuất hiện cũng không phải là ít. Lâm Tái Xuyên
ghi lại thời gian xuất hiện cùng hình ảnh những người này lại.
Tín Túc xem hơi chán, đặt cánh tay thon dài trên bàn, chống cằm, một lúc
làm hai việc, nói: "Hang ổ ở Thành Cẩm Tú coi như xóa sạch. Phía bên
Hình Chiêu, anh định thế nào? Cứ theo dõi ông ta vậy sao?"
Lâm Tái Xuyên: "Theo hiểu biết của tôi về ông ta, Hình Chiêu là một người tự đại, giỏi ngụy trang, thích khống chế người khác".
"Trong tay ông ta có một kịch bản tự mình viết sẵn. Tới nay, tất cả "cốt
truyện" đều diễn ra theo kịch bản của ông ta. Hẳn bản thân ông ta cũng
vô cùng hài lòng với loại phát triển này".
"Nếu đột nhiên có một ngày, cốt truyện diễn ra không theo kịch bản của ông ta, ông ta sẽ phản ứng thế nào?"
Tín Túc phân tích: "Có thể sẽ thấy lo lắng. Sau đó, sinh ra hoài nghi. Cuối cùng, cáu giận cực độ. Bởi vì ông ta không còn là người khống chế ở
trên cao, có chuyện thoát khỏi khống chế của ông ta".
Lâm Tái
Xuyên nói: "Cục Công an thành phố tra được Triệu Minh Viện. Hình Chiêu
chỉ sợ đã tính toán chuẩn bị tốt cho lần thứ hai tới Cục Công an. Hơn
nữa, đã nghĩ xong lý do thoái thác với cảnh sát, chỉ chờ thông báo gọi
người được dự báo từ trước".
Tín Túc bừng tỉnh: "Anh biết hiện
tại gọi ông ta đến Cục Công an là gãi đúng chỗ ngứa, cho nên cố ý để ông ta chờ, trước mắt theo dõi tâm trạng của ông ta trước".
Lâm Tái Xuyên: "........."
"Mấy người tấn công tôi ở trường học tối hôm đó rất có thể do Hình Chiêu cử
tới. Bởi vì tôi tra được trường trung học Thịnh Tài, tiếp tục truy tìm
sẽ có khả năng tìm ra càng nhiều thứ ông ta không muốn cảnh sát biết.
Ông ta muốn ở thời điểm trước khi mọi thứ bắt đầu, cắt đứt loại khả năng này".
"Hôm đó, khi đến Cục Công an thành phố, ông ta đã biết
Cục Công an đang nghi ngờ ông ta. Nhưng Hình Chiêu vẫn cứ mời tôi ra
ngoài ăn cơm, còn chủ động dẫn tôi đến nhà ông ta. Mà tôi lại tình cờ ở
nhà ông ta tìm thấy ảnh chụp của Triệu Minh Viện".
Nghe đến đây, biểu cảm trên mặt Tín Túc đông lại. Cậu nói trầm ngâm: "Ý anh là, ảnh
chụp của Triệu Minh Viện là do Hình Chiêu cố ý để anh phát hiện?"
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: "Nhưng tôi chưa nghĩ ra lý do vì sao ông ta
lại muốn làm vậy. Bị cảnh sát tra được việc ông ta có quan hệ với Triệu
Minh Viện, đối với Hình Chiêu mà nói, không có chỗ nào tốt".
Tín Túc nheo mắt suy tư một lúc, đột nhiên hỏi: "Nếu ông ta cảm thấy chuyện này có lợi cho ông ta thì sao?"
Lâm Tái Xuyên ấn tạm dừng, hơi quay đầu nhìn cậu.
"Triệu Minh Viện chết là chuyện sau này. Hơn nữa, có thể cô ta chết do một
trận say rượu tạo thành tử vong ngoài ý muốn. Đây là chuyện không thể
biết trước. Hình Chiêu cũng không có khả năng nghĩ đến việc cô ta sẽ đột nhiên tử vong".
"Có lẽ lúc ấy Hình Chiêu cảm thấy, tồn tại của
Triệu Minh Viện là một loại trợ giúp cho ông ta trong bối cảnh Cục Công
an thành phố đang điều tra".
Bằng chỉ số thông minh cùng mưu mẹo của Hình Chiêu, không có khả năng ông ta ngốc đến độ tự chui đầu vào
lưới. Để Cục Công an điều tra Triệu Minh Viện nhất định có một mục đích
nào đó có lợi cho ông ta...
"Anh có nhớ tôi từng nói gì không? Thật ra, Triệu Minh Viện không phù hợp với các yêu cầu dành cho người bị hại".