Bị ánh mắt Lâm Tái Xuyên lướt qua, Tín Túc chớp chớp mắt, mặt vô tội.
Sa Bình Triết nói: "Không có gì. Đồng chí nhỏ Tín Túc vừa đưa ra giải
thích cá nhân về vụ án Hứa Ấu Nghi, đề xuất một điểm vô cùng độc đáo".
Chương Phỉ sờ sờ cánh tay, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy may mắn vì là đồng sự với cậu ta... Mà không phải là quan hệ đối đầu".
Lâm Tái Xuyên không biết rõ toàn bộ câu chuyện, cũng lười nói mấy câu vô
nghĩa, đưa tay gõ một chút trên cửa, nghiêm mặt nói: "Hiện tại, tất cả
mọi người đều đang chờ thông báo chính thức của Cục Công an chúng ta.
Phía trên cũng đã cử người nhìn chằm chằm. Chương Phỉ, chị mau đem tình
tiết sơ bộ của vụ án phân tích lại một lần, soạn một báo cáo bằng văn
bản. Về phần tiến triển điều tra, viết là trước mắt đã tập trung được
nghi phạm, đang ở giai đoạn điều tra sâu. Phó đội trưởng Trịnh, anh xem
cùng Chương Phỉ đi".
"Rõ."
"Lão Sa giúp tôi thông báo phía bên trại tạm giam, chuẩn bị thẩm vấn lại Hứa Ấu Nghi".
Lúc này, Tín Túc bổ sung một câu: "Vụ án Trương Minh Hoa, chỉ sợ Hứa Ấu
Nghi sẽ không khai báo gì thêm. Hiện giờ, cậu ta đã ở thế dù thẳng thắn
khai báo hay kháng cự cũng đều là kết cục ở tù mọt gông. Nói hay không
đều giống nhau. Anh muốn hỏi về vụ việc của Lưu Tĩnh sao?"
Lâm
Tái Xuyên gật đầu một cái: "Nếu Lưu Tĩnh không phải tự nguyện ở bên cậu
ta, không chừng Hứa Ấu Nghi còn bị nghi ngờ liên quan đến tội danh
khác".
"Hạ Tranh, cậu cùng các đồng sự đội khám nghiệm hiện
trường tới nhà Hứa Ấu Nghi một chuyến, xem trong nhà cậu ta còn lưu lại
vật chứng liên quan gì không".
"Rõ!"
Lâm Tái Xuyên luôn là người được cả đội tín nhiệm. Các cảnh sát đều nghe chỉ đạo của anh vô
điều kiện, gần như giao phó 100% tín nhiệm.
Chỉ có "người ngoài"
tên Tín Túc này có suy nghĩ không giống lắm. Cho nên, cậu bị lưu lại
cuối cùng, không được giao nhiệm vụ gì.
Cậu vừa không phải kiểu
dè dặt, cẩn trọng như người mới đến, cũng không phải hiểu tận gốc rễ, có thể một mình đảm đương như các đồng sự lâu năm. Nghĩ đi nghĩ lại, tốt
nhất vẫn là đặt ở dưới mí mắt.
Dừng một chút, Lâm Tái Xuyên nhìn
về phía cậu: "Tôi muốn đi thẩm vấn Hứa Ấu Nghi. Cậu có thể đi cùng tôi,
hoặc là ở lại hỗ trợ ——"
Anh nói chưa xong, máy bàn trong tầm tay Tín Tức lập tức "reng reng" ầm ĩ.
Tín Túc vừa chuẩn bị đứng dậy lại ngồi xuống, giọng đầy tiếc nuối: "Có vẻ như không thể đi cùng anh rồi".
Lâm Tái Xuyên "ừ" một tiếng, xoay người rời khỏi văn phòng.
Tín Túc cười bất đắc dĩ, đưa tay nhấc điện thoại, giọng nói rõ ràng: "Xin chào, Cục Công an nghe".
Quả nhiên, lần này lại là điện thoại phóng viên gọi đến quấy rầy, bô bô hỏi một đống vấn đề, Tín Túc hơi di di mũi chân, chờ đối phương nói xong,
lại dùng hai ba câu lời nói nhẹ nhàng trả lời cho qua chuyện.
Qua cao điểm, dư luận trên mạng càng ngày càng ầm ĩ. Công việc trong văn
phòng từ sáng đến chiều đều không hề ngừng nghỉ. Tín Túc chán đến chết
một công đôi việc, vừa ứng phó phóng viên ở phía bên kia đầu dây, vừa
tranh thủ nắm con chuột lật xem hồ sơ tư liệu trong hệ thống công an.
Cậu vẫn thấy tò mò về người tên Lý Tử Viện này. Rất ít người có thể lưu lại dấu ấn trong kí ức đã qua của cậu. Cậu luôn lười nhớ mấy người vô danh
tiểu tốt không đáng nhắc tới.
Hơn nữa, cậu còn thấy kì lạ. Lý Tử
Viện không cha, không mẹ, gia cảnh nghèo khó, túng thiếu, còn có thể
mang theo cái đuôi rắc rối Lý Tử Sung đi vào gia đình họ Lục giàu có. Có thể nói, chính là vừa không môn đăng, vừa không hộ đối. Hai người còn
đi được đến bước kết hôn, sinh con, còn không bị "bà già ác độc" trong
gia tộc lao ra ngăn cản.
Tín Túc lật lại một trang tài liệu, thấy ảnh chụp Lý Tử Viện thời còn học trung học. Trên màn hình là hình ảnh
một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, mặc đồng phục xanh trắng của
trường trung học Thịnh Tài, gương mặt mộc thanh thuần. Cảm giác như thể
đã từng quen biết càng trở nên rõ ràng.
Tín Túc như suy tư mà khẽ ấn con chuột. Lý Tử Viện tầm khoảng tuổi cậu. Khi cô học trung học, cậu hẳn còn ở....
Cậu bỗng nhiên nhớ ra, đồng tử hơi co lại, trong đầu đột nhiên không kịp đề phòng mà hiện lên một vài hình ảnh tởm lợm.
Đó là một đoạn ký ức vô cùng, vô cùng không thoải mái.
Bên tai như vang lên âm thanh sền sệt ghê tởm nào đó. Tiếng dục vọng dơ
bẩn, xấu xí, không chịu nổi hóa thành chất lỏng, theo ốc nhĩ rót toàn bộ vào não.
"............"
Cảm giác sinh lý khó chịu khiến
Tín Túc thấy buồn nôn. Thế cho nên, cậu sắc mặt xấu chưa từng thấy,
không nhịn được, một tay đỡ bàn, một tay bịt miệng nôn khan.
Động tĩnh này khiến các đồng sự khác trong văn phòng khiếp sợ, "Tín Túc, cậu không sao chứ? Bị sao thế?"
Chương Phỉ bị dọa, mặt hoa mất màu, chạy tới vỗ sau lưng cậu, "Bé ngoan, cậu sao vậy?"
Sa Bình Triết dùng ánh mắt thấy tai nạn nhiều đã quen nhìn cậu, "Đồng chí
mới tới, chuyện này là thế nào? Hôm qua đau eo, hôm nay nôn nghén à?"
Tín Túc nắm chặt tay trên mặt bàn, cố gắng duỗi thẳng lưng, đè xuống cảm
giác ghê tởm nồng đậm, theo bản năng há miệng thở dốc: "Người tên Lý Tử
Viện kia..."
Cậu không nói tiếp câu tiếp theo. Đây cũng không phải chuyện có thể để cảnh sát biết đến.
Tín Túc hơi nhắm mắt lại. Cậu nhớ ra từng gặp Lý Tử Viện ở đâu rồi. Đó là
chuyện rất nhiều năm trước đây. Khi đó, cậu cũng chỉ khoảng mười sáu,
mười bảy tuổi...
Khi đó, Chu Phong Vật còn chưa chết, vẫn còn
khống chế toàn bộ "Tiết Sương Giáng". Đêm đó, Tín Túc theo chân người
này ra cửa, bàn một chút việc "làm ăn".
Bóng đêm dày đặc, Chu
Phong Vật dẫn cậu đi vào một khu ghế ngầm trong khách sạn, lần đầu gặp
hai người đàn ông trung niên để "kiểm hàng" tại chỗ. Tín Túc cúi mặt,
không hứng thú ngồi nghe, nhắm mắt mơ màng sắp ngủ gật.
Khi giao dịch sắp kết thúc, đột nhiên, bên ngoài có người gõ cửa.
Chu Phong Vật cảnh giác ngẩng đầu. Một trong hai người đàn ông trung niên
cười hề hề ra vẻ bí hiểm nói: "Là người một nhà —— Ông chủ Hình bên kia
đưa "thứ tốt" lại đây".
Một người từ ngoài cửa đi vào, còn ôm
theo một thiếu nữ hôn mê, tóc dài xõa trên vai, trên người chỉ mặc một
chiếc váy ngủ màu trắng, khó khăn lắm mới che khuất được cơ thể còn chưa dậy thì xong.
Tín Túc nhìn người nọ để thiếu nữ trên sô pha, khẽ nhíu mày đến rất khó phát hiện.
Chuyện này không nằm trong phạm vi giao dịch của bọn họ.
Nhưng, chuyện phát sinh sau đó càng nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cậu ——
Người đàn ông vừa nói đem một viên thuốc con nhộng gì đó bỏ vào miệng thiếu
nữ, rót nước vào miệng cô, sau đó, đem cơ thể to lớn đè lên cơ thể mỏng
manh đang hôn mê kia. Chiếc váy ngủ mỏng manh cũng bị ném trên mặt đất.
Tín Túc phải mất vài giây mới gian nan ý thức được người kia đang làm gì. Cậu mở to hai mắt, khó tiếp thu mà đứng dậy.
Chu Phong Vật liếc mắt nhìn cậu, nói thản nhiên: "Muốn chơi thì lại đây. Không muốn chơi thì vào buồng trong đi".
Thiếu niên Tín Túc cả người cứng đờ, đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn nhìn đồ vật
trên mặt đất, nhìn không rõ sắc mặt. Một lúc lâu sau, cậu chậm rãi quay
người đi vào buồng trong.
Ván cửa có thể ngăn cách tầm nhìn nhưng không cản được âm thanh.
Tiếng đàn ông nói chuyện tùy ý cùng tiếng thở dốc xuyên thấu qua cửa phòng, truyền vào hai lỗ tai Tín Túc rõ mồn một.
Tín Túc ở trong căn phòng nhỏ hẹp đưa hai tay lên dùng sức che miệng lại,
cổ họng không ngừng tràn lên cảm giác buồn nôn. Cậu dựa lưng vào cửa, từ khe hở ngón tay khép kín lộ ra tiếng nôn khan. Cả người vì cảm xúc nào
đó mà hơi run lên.
Thiếu nữ kia nhìn có vẻ còn chưa thành niên. Chắc hẳn cũng tầm tuổi cậu. Có thể là đứa bé còn đang đi học.
Tín Túc chưa từng trải qua những chuyện này nhưng cũng biết bọn họ đang làm gì.
Cậu chỉ cảm thấy ghê tởm, rất ghê tởm.
Thời gian qua một lúc lâu, đại khái là hơn một tiếng, tiếng động bên ngoài
mới dần ngừng lại. Tín Túc nghe giọng Chu Phong Vật mới chết lặng đi ra
ngoài.
Cậu nhìn thấy trên sàn nhà loang lổ vết máu.
Hai
người đàn ông trung niên kia mồ hôi nhễ nhại, nửa người trên trần trụi
ngồi trên sô pha, bàn tán không coi ai ra gì: "Hôm nay hàng đưa tới cũng không tệ lắm. Nhưng vẫn chưa thể để hai người cùng chơi một lúc. Lần
sau thử xem..."
Người đàn ông ý vị thâm trường, lại đứng dậy, đi
đến bên cạnh Tín Túc, ngón tay còn dính chất dịch nhầy ghê tởm nào đó
đặt lên đầu vai gầy gò của cậu, ánh mắt nhơm nhớp nhìn cậu, không biết
sống chết, cười nói: "Lão Chu, lần này anh mang theo bạn nhỏ có gương
mặt xinh đẹp thật đấy. Khi nào để cậu ta chơi cùng chúng ta đi?"
Tín Túc ánh mắt lạnh dọa người, chán ghét giơ tay ngăn bàn tay đối phương;
sau đó, trở tay hung hăng tát người này một cái. Trong ghế lô, vang lên
một tiếng "Chát" giòn giã.
Gương mặt dữ tợn của người đàn ông
trung niên bị tát rung lên bần bật. Người này không ngờ đứa nhỏ này dám
động thủ với mình, trong mắt tức khắc hiện lên vẻ giận dữ, giơ lên nắm
tay chuẩn bị động thủ.
Lúc này, Chu Phong Vật mới tốt bụng, lười
biếng mở miệng, nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Cậu ta ăn thịt
người, xương cốt cũng không nhả đâu. Tốt nhất ông đừng trêu chọc cậu
ta".
Người có thể đi theo Chu Phong Vật, lại khiến Chu Phong Vật
có đánh giá như vậy... Người đàn ông trung niên nghe câu đó, vẻ mặt đột
nhiên thay đổi, khó tin nhìn Chu Phong Vật: "Diêm Vương? Chẳng lẽ cậu ta chính là Diêm Vương?"
"Cút ngay! Thật khiến người khác ghê tởm!"
Tín Túc lạnh lùng nhìn đối phương, ánh mắt giống như đang nhìn một khối thi thể đã hư thối, "Còn nhìn tao một lần, tròng mắt cùng tay mày hôm nay
đừng nghĩ mang về!"
"Không nghĩ tới Diêm Vương tiếng tăm vang dội thế nhưng... trẻ tuổi như vậy". Tốc độ đổi sắc mặt của người đàn ông
cực nhanh, làm bộ làm tịch, cười hề hề làm lành, "Là tôi có mắt không
tròng. Cậu muốn móc mắt tôi, tôi cũng không có lời gì để nói. Chỉ xin
cậu giơ cao đánh khẽ?"
Tín Túc vẻ mặt chán ghét, cởi áo khoác bị
chạm vào, ném xuống đất phía xa xa, biểu cảm âm trầm, lạnh băng, một câu cũng không muốn nói.
Những người này đều là mặt người dạ thú. Đi ra khỏi cánh cửa này, lại khoác lớp áo da người, biến thành tinh anh xã hội ra hình ra vẻ. Không ai có thể tưởng tượng được bọn họ ở trong
phòng này làm những việc xấu xa, dơ bẩn đến thế nào.
Mà người bị hại lại không hề phát ra bất kì thanh âm nào.
Ở góc độ Chu Phong Vật không nhìn thấy, Tín Túc hơi lo lắng cắn môi dưới, quay đầu, liếc nhìn thiếu nữ kia một cái, sau đó, ra vẻ lãnh đạm, hỏi:
"Người này cứ để ở đây sao?"
Giọng Chu Phong Vật giống như xử lý phế phẩm vô dụng: "Lát nữa sẽ có người tới xử lý".
Tín Túc đi theo sau Chu Phong Vật, hơi chần chừ, bước chân ở cửa hơi ngừng
lại một chút. Nhưng cậu không quay đầu lại. Hàng mi dài run rẩy buông
xuống, ánh mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ và thương hại.
Khi đó, cậu còn quá mức nhỏ yếu. Tự cứu mình còn chưa xong, càng không thể cứu được thiếu nữ này.
Cô gái nhỏ kia từ đầu đến cuối không hề tỉnh lại. Tín Túc chỉ nhìn thoáng
qua đường viền gương mặt cô nên chỉ nhớ loáng thoáng gương mặt cô.
Vì vậy, cậu có ấn tượng sâu sắc nhưng lại mơ hồ không nhớ rõ ——
Bé gái ấy, hẳn là Lý Tử Viện.
Tín Túc nhớ rõ, ở phần cổ cánh tay từ trên sô pha buông xuống có một nốt ruồi nhỏ.